Tinh Thần Châu

Chương 654: Không còn đường lùi



Đúng lúc này, thân hình của Lộng Trúc chợt lóe lên, che ở phía trước ba người, đơn chưởng nhanh chóng đẩy làn sóng xung kích ra bên ngoài. Bốn phía xung quanh nhà cửa sụp đổ, dấy lên những tầng khói bụi khổng lồ.
 
Mặc dù có Lộng Trúc dang tay ra ngăn cản, nhưng Dược Thiên Sầu vẫn theo bản năng đem Phù Dung kéo về phía sau lưng mình, diễn cảm ngưng trọng nhìn chằm chằm lên ứên không trung.
 
Sau khi lục quang và hắc quang mãnh liệt va chạm vào nhau một lần, liền đã phân ra thắng bại. Lục quang bất quá vẫn dừng ở trên không trung, còn hắc quang như đụng phải tường đồng vách sắt, nhanh chóng bắn ngược xuống dưới.
 
"Phanh!" Trên mặt đất sản sinh ra thanh âm chấn động mãnh liệt, nháy mắt tạo thành một cái hố sâu ở trong đống cửa hàng đổ nát thê lương. Vài gã tu sĩ
 
Không kịp tránh né, cũng bị kéo theo xuống dưới hố sâu, sau khi phát ra một tiếng kêu thảm, liền yên ắng không hề có một chút phản ứng nào cả.
 
Trên không trung, lục quang hiện ra nguyên hình. Lục Mi nhìn chằm chằm xuống dưới mặt đất, cười hắc hắc nói: "Đồ không biết sống chết, ở trước mặt bản tôn còn muốn chạy trốn hay sao?"
 
"Khụ khụ..." Trong hố sâu truyền ra chuỗi thanh âm ho khan kịch liệt, ho như thế tê tâm liệt phế. Đột nhiên tiếng ho khan ngừng bặt, luồng hắc quang ở dưới hố sâu lại bừng sáng lên, khí thế cường đại giống như cuồng phong theo trong hố sâu khuếch tán ra...
 
Chúng nhân còn chưa kịp phàn ứng, thì một đạo hắc ảnh mang theo quang mang chói mắt, đã từ bên dưới hố sâu bắn lên trên không trung, mục tiêu chính là lục bào nhân ngang nhiên đứng trên không trung...
 
"17 1A.
 
Chúng nhân đứng xem bên dưới cảm giác sóng lòng mênh mông, AÂm Bách Khang hiển nhiên là biết không thể chạy thoát. Thế nhưng đã chủ động khởi phát tấn công...
 
Có thể lúc trước, trong đám tu sĩ ở phía dưới đứng xem náo nhiệt, sẽ có không ít người đối với hành vi chạy trốn của Âm Bách Khang là bĩu môi dè bỉu. Nhưng hiện giờ, có người nào dám đứng ra trách móc Âm Bách Khang, một trong mười đại cao thủ đương thế là người nhu nhược, khi lâm trận chỉ biết chạy trốn?
 
"Sưu..." Hắc ảnh lướt nhanh lên trên không trung, sinh ra những chuỗi thanh âm xé gió chói tai, như xạ nhật thần tiễn thoát ly khỏi dây cung, lực phá vạn quân...
 
Phía dưới, tâm tình của mọi người cũng muốn nhắc lên tới cổ họng, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào một kích toàn lực này của Âm Bách Khang. Bất kể là người có thù hay không có thù oán với hắn, đều hi vọng một kích này của hắn có thể phá địch!
 
"To gan!" Lục Mi quát một tiếng chói tai, thân hình bành trướng ra, nghênh đón Âm Bách Khang. Ngay sau đó, hắn vung chưởng ảnh cự đại lên, vỗ thẳng xuống đỉnh đầu của Âm Bách Khang.
 
"Phanh!" Một tiếng nổ vang rền, từng làn sóng xung kích dày đặc khuếch tán ra chung quanh rõ ràng có thể dựa vào mắt thường để nhìn thấy. Một đạo hắc ảnh nhanh như thiểm điện bắn xuống bên dưới. Những cửa hàng bên trong Tụ Bảo Bồn nháy mắt đã muốn sụp đổ mất hơn phần nửa, "oanh oanh" mặt đất chấn động, một cái hố lớn hơn lần trước cũng đã dần dần hiện ra.
 
Xong rồi! Âm Bách Khang xong rồi...Trong đầu của mọi người đều nhảy ra suy nghĩ như thế này. Bốn phía xung quanh im ắng, tất cả đều đưa mắt nhìn vào chiếc hố sâu khổng lồ ở bên dưới mặt đất, cảm giác bên trong không có động tĩnh, chẳng lẽ Âm Bách Khang đã chết rồi sao?
 
Trên không trung vang lên một thanh âm cuồng tiếu, Lục Mi quét mắt nhìn chúng nhân nói: "Đã thấy chưa, đây chính là kết cục của những kẻ không biết tôn kính ta..."
 
"
Khụ.., khụ..." Đột nhiên bên dưới hố sâu vang lên một tiếng ho khan, cắt đứt thanh âm cuồng tiếu. Lục Mi không khỏi "di" một tiếng kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào thân hình đang bò lên khỏi miệng hố, tấm tắc nói: "Lão gia hỏa này, thực giỏi chịu đòn! Thế
 
Nhưng lại vẫn chưa chết hay sao?"
 
Trong hố sâu, Âm Bách Khang thân mặc hắc bào rách nát, uể oài tha kiếm bước ra, im lặng đứng ở ngay bên cạnh miệng hố. Lúc này hắc bào của hắn đã muốn rách nát, toàn thân dính đầy bụi đất, có thể nhìn thấy rất nhiều vết thương đang tuôn trào máu tươi. Nguyên bản mái tóc chải chuốt vô cùng chỉnh tề, lúc này đã muốn tung bay tán loạn, hòa cùng bụi đất hỗn độn thành một đoàn.
 
"
Hự.., hự..." Âm Bách Khang chậm rãi ngẳng đầu lên, trong cổ họng phát ra thanh âm rên rỉ đứt quãng. Thế nhưng diễn cảm lại vẫn quật cường nhìn lên không trung, hai mắt vẫn còn sáng ngời hữu thần như cũ. Đột nhiên trước ngực cấp tốc nhấp nhô, "phốc" một tiếng, Âm Bách Khang phun ra một búng máu tươi, bất quá hắn vẫn giương mắt nhìn chằm chằm lên trên không trung, thề không cúi đầu.
 
"
Sư phụ!" Hai tiếng kinh hô vang lên, Tư Không Tuyệt và Cảnh Nguyên Không vội vàng thuấn di chạy tới, muốn nâng Âm Bách Khang lên.
 
"
Đừng chạm vào ta, ta còn chưa chết, không cần các ngươi giúp đỡ." Âm Bách Khang quát một tiếng chói tai, khiến cho Tư Không Tuyệt và Cảnh Nguyên Không chết lặng ở giữa đương trường, không dám nhiều lời khuyên giải.
 
Lục Mi khoanh tay đứng trên không trung, diễn cảm hài hước nói: "
Đây là đệ tử của ngươi sa? Lão gia hỏa kia, bản tôn vô cùng thiện tâm, cho ngươi nghỉ ngơi thêm một chút thời gian, có di ngôn gì thì mau chóng công đạo đi! Ha ha..." Thanh âm bén nhọn chói tai quanh quần ở trên không trung, tại Minh Giới hắn luôn phải khom lưng cúi đầu, oán khí tích tụ đã nhiều năm qua, rốt cuộc cũng tìm được địa phương để mà phát tiết. Cho nên lúc này Lục Mi cười rất vui sướng. Cái loại cảm giác nắm giữ sinh tử của người khác trong tay mình, quả nhiên là vô vùng thoải mái...
 
Tư Không Tuyệt và Cảnh Nguyên Không thần tình phẫn nộ nhìn chằm chằm lên trên không trung. Âm Bách Khang cũng lộ ra thần tình dữ tợn, bất quá ngoảnh đầu nhìn hai gã đệ tử của mình, bỗng dưng thần tình lại hơi mỉm cười. Hai tên đệ tử này rốt cuộc cũng không làm mất mặt hắn, ở trong thời khắc nguy hiểm còn dám đứng ra nghênh đón cường địch...
 
"Các ngươi lui ra, chuyện này không liên quan gì đến các ngươi." Âm Bách Khang trầm giọng nói.
 
"
Sư phụ!" Cảnh Nguyên Không diên cảm lo lăng. Còn Tư Không Tuyệt thì lăc đâu cười khổ: "Nếu sư phụ có chuyện gì bất trắc, thiên hạ tuy rộng lớn vô cùng, nhưng sư huynh đệ chúng ta có thể chạy đến nơi nào?"
 
Hắn nói câu này rất đúng, hai sư huynh đệ bọn hắn vì làm việc cho Âm Bách Khang mà đã từng đắc tội với vô số người. Nếu Âm Bách Khang chết đi, những người kia há lại sẽ tha cho bọn hắn sao?
 
Âm Bách Khang nhãn tình phiếm hồng, bỗng dưng đưa mắt nhìn về phía đám người Bùi Phóng, phẫn nộ quát: "
Bùi Phóng, ngươi cùng lão tử tranh đấu cả đời. Hôm nay không ngại thì cùng ta giải quyết sòng phẳng, có dám bước ra đây cùng ta chiến một trận sinh tử hay không?"
 
"
Ách..." Nghe được câu này, Bùi Phóng không biết nói gì. Khuôn mặt béo phì giật giật, cười khổ: "m huynh, ngươi muốn làm gì vậy, bây giờ là lúc nào rồi mà còn..."
 
"
Một câu thôi, có đánh hay không?" Âm Bách Khang liền quát lên.
 
"
Ta nhận thua là được rồi!" Bùi Phóng bất đắc dĩ nhún vai, diễn cảm sầu khổ: "Ngươi muốn nói cái gì, ta đều phi thường rõ ràng. Ngươi yên tâm! Chỉ cần hai đệ tử của ngươi ngày sau không cùng chúng ta đối lập, ta sẽ không tìm bọn hắn gây phiền toái làm gì. Ở trong phạm vi khả năng, ta cũng sẽ không để cho những người khác tìm đến bọn hắn mà gây phiền toái. âm huynh, ngươi đã thỏa mãn hay chưa?"
 
Âm Bách Khang cười hắc hắc nói: "
Bùi Phóng, xem ra đời này ngươi không còn cơ hội thắng ta nữa rồi. Nếu như không phục, kiếp sau ta sẽ chờ ngươi...!"
 
Bùi Phóng diễn cảm xám xịt: "
Hảo, kiếp sau nếu có cơ hội, chúng ta lại sẽ tiếp tục phân tranh thắng bại!"
 
"
Ha ha!" Âm Bách Khang ngửa mặt lên trời cuồng tiếu.
 
Chúng nhân nghe hai người nói chuyện, trong lòng đều thổn thức không thôi. Cũng biết, âm Bách Khanh đời này không có một người bằng hữu chân tình, nhưng bất luận là ai cũng không thế tưởng tượng nổi, người mà hắn phó thác hậu sự, lại chính là cừu nhân tranh đấu suốt đời của hắn. Hiển nhiên câu nói, người hiểu rõ ngươi nhất, cũng chính là địch nhân của ngươi! Đã tương ứng với trường hợp này.
 
"Dông dài xong chưa." Lục Mi khoanh tay đứng trên không trung, có điểm không kiên nhẫn được nữa.
 
"
Tránh ra." Âm Bách Khang nhìn hai đệ tử quát lớn. Nguyên bản Tư Không Tuyệt và Cảnh Nguyên Không còn có một chút do dự, nhưng khi nhìn vào ánh mắt kiên định của Âm Bách Khang, thì hai người đành phải cắn môi khom lưng hành lễ, dứt khoát quay đầu chạy ra phía xa.
 
"
Nhân hỏa..." Xung quanh đột nhiên trở nên xôn xao, chỉ thấy Âm Bách Khang đứng thẳng lên, cả người thiêu đốt chân khí hóa thành một ngọn hỏa diễm. Một luồng chân khí áp bức làm cho người ta ngạt thở, chậm rãi khuếch tán ra bốn phía chung quanh. Mà Âm Bách Khang thoạt nhìn cũng trở nên phấn chấn, thần thái sáng lạn.
 
Lộng Trúc khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng nói: "
Âm Bách Khang muốn liều mạng rồi."
 
Dược Thiên Sầu diễn cảm ngưng trọng, hắn cũng đã nhìn ra, loại bạch sắc hỏa diễm này là do Âm Bách Khang thiêu đốt tu vi mà thành, đem khả năng công kích phát huy tới mức cường đại. Coi như cuối cùng có thể sống sót, nhưng cũng không thể nào chống đỡ qua thêm vài ngày thọ hạn?
 
"
Nhiều cao thủ Hóa Thần hậu kỳ như vậy. Chẳng lẽ không có người nào muốn ra tay giúp đỡ hắn sao?" Dược Thiên Sầu thở dài nói.
 
Lộng Trúc cười xòa: "
Đều là một đám cáo già đã thành tinh, biết rõ không thể địch nổi, ai còn muốn đứng ra chịu chết đây chứ? Huống chí vốn hắn đã không có một cái bằng hữu chân tình. Hôm nay Âm Bách Khang cũng là bị dồn đến chân tường ah!"
 
Khi nói chuyện, Lộng Trúc cũng nhanh chóng tản xuất ra cương khí hộ thể, đem ba người bao phủ lấy. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Lục Mi đứng trên không trung nhìn thấy cảnh tượng này, đôi con ngươi cũng hung hăng co rút lại, cười lạnh nói: "
Lão già kia, quả nhiên là ngươi đã chán sống rồi. Vậy ta liền thành toàn cho ngươi."
 
Tuy nói như vậy, nhưng trong tay của Lục Mi đã xuất hiện hai thanh kiếm dài khoảng sáu thước, lóe ra lục quang âm u. Hiến nhiên hắn cũng không dám khinh thường.
 
"
Ta không phục!" Âm Bách Khang giận dữ gầm lên, toàn thân bành trướng bạch sắc hỏa diễm, cả người nhanh như thiểm điện biến mất tại chỗ.
 
"
Oanh.., oanh..." Ngay sau đó, trên không trung liền vang lên những thanh âm chấn động. Chỉ thấy thanh kiếm trong tay Lục Mi đang giương lên nghênh đón một đạo kiếm cương, kiếm cương bị hắn dễ dàng hóa giải, nhưng vẫn không trông thấy bóng người của Âm Bách Khang đâu cả.
 
Ngay khi kiếm cương bị đánh tan, lại thêm một đạo kiếm cương xuất quý nhấp thần cuồng phách đến. Theo sau đó kiếm cương càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn, trên không trung nơi nơi đều là bóng ảnh kiếm cương cực đại, dần dần đem Lục Mi phủ kín không còn khe hở, tùy ý cuồng phách. Bất quá, Lục Mi vẫn ứng phó nhẹ nhàng như thường, diễn cảm trên mặt còn hiện ra nụ cười khinh thường châm biếm.
 
Trường chiến càng lúc càng trở nên kịch liệt, chính xác hơn mà nói, thì hẳn là Âm Bách Khang ra tay càng lúc càng thêm kịch liệt...
 
"Oanh oanh oanh..." Trận pháp phòng ngự của Tụ Bảo Bồn, rốt cuộc đã không thể chịu nổi uy lực giao tranh của hai người. Nháy mắt vỡ vụn ra...
 
— QUẢNG CÁO —