"Tiểu tử, ngươi muốn tìm cái chết a! Ngươi muốn làm gi?" Lộng Trúc sốt ruột truyền âm nói. Mọi người đều mở mắt trừng trừng nhìn Dược Thiên Sầu, trong lòng cũng cùng chung ý nghĩ.
Dược Thiên Sầu không để ý đến hắn, kiếp trước hắn hỗn trong tam giáo cửu lưu, trở thành lão đại, tuy xuất thân từ lưu manh, nhưng bản tính có sửa, khí thế thượng vị giả cũng không phải có thể giả vờ.
Lục Mi cũng là một người biết đối đãi, tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra khí thế người này khác thường. Nhìn thấy hắn bức tới từng bước, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi sợ hãi khó hiểu, vô ý thức muốn thối lui ra sau, nhưng lại vẫn cố kiềm nén, trầm giọng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Cách xa hắn khoảng hai thước, Dược Thiên Sầu ngừng lại, nếu còn tiếp tục đi về phía trước sẽ làm đối phương như chó cùng rứt giậu, vậy sẽ bị lộ tẩy. Phải lưu lại cho đối phương chút cự ly an toàn trong tâm lý, nói gì cũng dễ.
"Ngươi thực sự muốn biết Dược Thiên Sầu và Nam Hải Lộng Trúc ở nơi nào?" vẻ mặt Dược Thiên Sầu lạnh lùng hỏi. Khí thế Hắc hỏa bên trong cơ thể trong nháy mắt ngưng tụ thành cực đoan, bỗng nhiên hướng Lục Mi đè ép tới. Có ý tứ muốn tạo áp lực, người khác tự nhiên không cảm giác.
Ai biết Lục Mi lại không có chút phàn ứng, Dược Thiên Sầu thầm nghĩ không xong, lúc này mới nhớ được người ta nếu đã từ Minh giới tới, khẳng định đã vượt qua U Minh Hỏa Hải, vốn không sợ Hắc hỏa.
Hắn nghĩ đến không sai, nhưng Lục Mi cũng không phải không sợ hãi. Tử khí nặng nề như vậy, chí ít phải đạt được tới cấp bậc Minh Thánh mới có, hắn chỉ có cấp bậc Minh Sĩ, thật không cách nào ngưng tụ được tử khí nặng đến như thế. Để cho hắn cảm thấy sợ chính là, vừa rồi hắn ở trong tròng mắt đối phương thấy được hai luồng hắc sắc hỏa diễm đang toát ra thiêu đốt, bất quá khi Dược Thiên Sầu cấp tốc thu liễm khí tức Hắc hỏa, hai luồng hắc sắc hỏa diễm cũng tùy theo biến mất.
Vẻ quỷ dị nói không nên lời! Trực giác của Lục Mi vốn cho rằng tu vi đối phương cao hơn chính minh, hơn nữa rất có khả năng cũng tới từ Minh giới, trong lòng nhảy mạnh thình thịch. Nhưng lập tức chợt tỉnh ngộ, nghĩ sai, nhân khí trên người đối phương rất nặng, phân minh là người của nhân gian. Giả như đối phương thật là người từ Minh giới tới, vậy càng không thể làm gì đối với mình, mình là sứ giả nhận lệnh của Minh Hoàng, phụng ý chỉ của Hắc Trì phu nhân tới, người trong Minh giới có ai dám làm khó dễ? Dù đối phương là người trong Tiên giới, cũng phải cấp mặt mũi cho Minh Hoàng và Hắc Trì phu nhân a! Bất quá cũng không đúng, trên người của người trong Tiên giới cũng sẽ không có nhân khí, quái!
Trong lúc nghi hoặc, tâm tinh hắn ổn định xuống tới, gật đầu nói: "Nhìn ra được, tôn giá cũng không phải người bình thường. Bổn sứ phụng lệnh Minh Hoàng, phụng pháp chỉ của Hắc Trì phu nhân đến đây làm việc, mong rằng tôn giá phối hợp, đem tin tức của hai người kia báo cho biết."
Giọng nói thật khách khí, thiếu chút nữa làm cho tròng mắt một đám người rơi xuống, tự xưng bổn tôn lại đột nhiên đổi thành bổn sứ. Lộng Trúc càng trợn tròn mắt, thì ra lục bào quái nhân này sợ kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu! Vẻ mặt Tử Y lại bội phục, mà Phù Dung lại không cảm thấy có gì lạ lùng, nàng vốn vẫn luôn tin tưởng Dược Thiên Sầu là người giỏi nhất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Thấy hắn như vậy, trong lòng Dược Thiên Sầu cuối cùng cũng kiên định một chút, xem ra đối phương nhiều ít có chút cố kỵ đối với Hắc hỏa, bằng không thái độ sẽ không chuyển biến nhanh như vậy. Hắn không biết chính là, đối phương căn bản không phải cố kỵ Hắc hỏa, người ta cũng không phải nghĩ về Hắc hỏa, mà là cố kỵ tử khí dày đặc của hắn, cho rằng hắn là cao thủ.
Trên thực tế, nếu như Dược Thiên Sầu sử dụng Thanh hỏa, trái lại đối phương sẽ thật sự sợ hãi. Tuy rằng uy lực của Thanh hỏa không bằng Hắc hỏa, không bằng Tử hỏa trong truyền thuyết, nhưng được cho là liệt hỏa chí dương chí cương, trời sinh chính là khắc tinh của Minh giới tu sĩ. Quỷ tu tu vi kém hoặc Minh tu, đụng tới Thanh hỏa căn
Bản không có khả năng chống lại, lập tức sẽ bị cháy sạch hồn phi phách tán. Nhớ năm xưa trong cơ thể hắn chỉ chất chứa uy lực của địa hỏa, đã có thể làm cho Quý Vương Mông Duyên chống đối trắc trở, huống chi là Thanh hỏa trong Tam Vị Chân Hỏa, có thể nói chuyên môn khắc vật cõi âm.
Có chút đồ vật lại kỳ quái như thế, cho rằng không phát huy được tác dụng gì, kỳ thực tác dụng rất lớn. Trời sinh vạn vật, thường thường trong minh minh luôn có định số, một vật khắc một vật luôn là chí lý, vật gì cũng có giá trị tồn tại của chính nó. Gọi là cô âm không dài, cô dương bất sinh, một tiêu một trường, tương sinh tương khắc. Thiên đạo vận chuyển luôn cân đối, ai phá hủy cân đối, đều phải lọt vào thiên đạo trừng phạt, để có thể tiếp tục duy trì sự cân đối tiếp tục vận chuyển mãi mãi.
"Nga! Nguyên lai là Minh Hoàng và Hắc Trì phu nhân phái ngươi tới, thất kính thất kính!" Dược Thiên Sầu chặp tay, giống như hắn đã từng nghe qua đại danh của Minh Hoàng và Hắc Trì phu nhân. Bất quá đại danh của Minh Hoàng xác thực hắn cũng nghe nói qua, phỏng chừng người trong tu chân giới người không có nghe nói qua cũng rất ít, về phần Hắc Trì phu nhân kia, quý biết nàng là ai.
Dũng khí của Lục Mi chợt trướng, tu vi ngươi cao tới đâu thì thế nào, dám không để mặt mũi cho Minh Hoàng và Hắc Trì phu nhân sao? Nhưng hắn vẫn chắp tay nói: "Còn thỉnh tôn giá cho biết hành tung của hai người kia."
Dược Thiên Sầu gật đầu, nói: "Nói cho ngươi cũng được, ta chỉ sợ ngươi tìm được địa phương kia cũng không vào được! Ta khuyên ngươi nên bỏ đi ý niệm tìm hai người bọn họ đi thôi!"
Ngay cả hắn cũng nói như vậy, chẳng lẽ là địa phương gì rất lợi hại? Lục Mi ngần rạ, lập tức lắc đầu nói: "Vô phương, chỉ cần cạn kiệt khả năng, nhưng cầu không thẹn với lương tâm."
Hắn nói thật là dễ nghe, trên thực tế đã làm sẵn dự định, vạn nhất là địa phương lợi hại gì, tìm không được hai người kia thì sẽ không tìm, chỉ cần tìm được Tất Trường Xuân lấy lại vật đã bị trộm là được. Hiện tại trọng yếu nhất là đi ngang qua nơi này cho xong, sau đó mau nhanh rời đi, không cùng tên tiểu tử kỳ lạ này dây dưa nữa.
Dược Thiên Sầu cười phất tay nói: "Đi thẳng về hướng đông, bay qua đại lục, lại vượt qua mang mang biển rộng, có một mảnh đại lục bị đại trận phong bế, rất ít người có thể đi vào, tên gọi Đông Cực Thánh Thổ. Bên trong cao thủ nhiều như mây, dù tu vi của ta, cũng không đáng nhắc tới. Dược Thiên Sầu và Lộng Trúc đang ở nơi đó." Nói xong chặp tay nói: "Chúc Minh sứ may mắn."
Lời này vừa nói rạ, ánh mắt Lộng Trúc sáng lên. Phát hiện đây thật đúng là biện pháp tốt một lần giải quyết, lừa dối hắn đi vào địa phương kia tìm kiếm, hắn tự nhiên không còn cách nào đi vào, thì cũng sẽ phải quay trở về Minh giới. Hai người cũng không có thâm cừu đại hận gì với Minh giới, lẽ nào Minh giới nhất định không tìm bọn họ không được hay sao? Không có khả năng, vậy cũng quá nhỏ mọn.
Bất quá hắn thật sự là vì lo lắng cho Tất Trường Xuân! Thế nhưng cũng không có biện pháp, có thể bảo trụ được mấy người thì tính mấy người! Tạm thời cũng chỉ đành làm như thế.
Một đám cao thủ lĩnh chủ Hóa Thần kỳ cùng âm thầm gật đầu, âm thầm trao đổi ánh mắt lẫn nhau, biện pháp này còn khá hơn biện pháp a dua nịnh hót của Bùi Phóng. Bất quá đối với bọn họ mà nói, nếu Tất Trường Xuân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt. Duy nhất chỉ có trong lòng Tử Y nhảy ra một câu: "Tên lừa gạt."
Sắc mặt Bùi Phóng tối đen, sao ban đầu minh cũng không nghĩ ra biện pháp như vậy? Tên Minh sứ này rõ ràng hoàn toàn không biết rõ chuyện tại nhân gian tu chân giới, dễ lừa gạt a! Nhớ tới hình dạng a dua nịnh hót của minh, lại so sánh cùng hình dạng thản nhiên nói chuyện của Dược Thiên Sầu, trên mặt chợt cảm thấy có chút không thể xuống đài. Truyền ra thật mất mặt, minh đường đường là một cao thủ Hóa Thần hậu kỳ a! Còn không được trấn định tự nhiên bằng một tiểu bối.
Hắn thật nghĩ không thông, tên Minh sứ này thấy thế nào lại có điểm như sợ Dược Thiên Sầu? Hắn quan sát Dược Thiên Sầu, ánh mắt chợt ngây ra, nhìn không thấu tu vi
Của hắn, chẳng lẽ là nguyên nhân này?
Lục Mi sừng sốt một hồi, nghe Dược Thiên Sầu nói đáng sợ như vậy, hắn nghĩ an toàn của minh là đệ nhất, đã chuẩn bị không cần đi tìm nữa. Bất quá chỉ là đến nhân gian thử xem một chuyến, lỡ như đánh mất mạng nhỏ thì không đáng, dù sao Hắc Trì phu nhân cũng không biết Nam Hải Lộng Trúc và Dược Thiên Sầu là ai. Lúc này hắn liền chặp tay nói: "Đa tạ cho biết! Cáo từ!"
Nhưng khi mọi người ở đây đều cho rằng lục bào quái nhân phải đi, nhưng đột nhiên nhìn thấy sắc mặt hắn trầm xuống, hai mắt bỗng nhiên trành hướng Dược Thiên Sầu, sát ý bốc lên lạnh lùng nói: "Ngươi tên là gì?"
Trong lòng Dược Thiên Sầu kinh hãi, không biết minh đã lộ kẽ hở chỗ nào, nhưng mặt ngoài vẫn trấn định tự nhiên trả lời: "Bổn nhân Trương Tam, có vấn đề gì sao?"
"Ta xem ngươi gọi là Lý Tứ đi! Dám trêu đùa bổn tôn, thật to gan!" Lục Mi rít gào dữ tợn.
Mẹ nó! Hắn cũng biết câu nói này sao! Tuy rằng Dược Thiên Sầu không biết đối phương thế nào lại phát hiện kẽ hở, đang muốn phóng xuất thần thức đem ba người Lộng Trúc cùng nhau mang đi, chợt thấy hoa mắt, một đạo bóng trắng xuất hiện che ngay trước người hắn, chính là Văn Lan Phong.
Lục Mi kêu lên quái dị: "Xem ra người muốn tìm chết còn không ít."
Văn Lan Phong cầm Cự Ngân kiếm trong tay, trên người tỏa sáng chiến ý ngập trời, ngay gió mạnh bốn phía cũng bắt đầu kích động lên. Tóc dài bay lượn, cũng không quay đầu lại thốt lên đầy khí phách: "Nơi này có ta chống đỡ, Lộng Trúc, ngươi mau dẫn bọn họ đi. Nếu ta chết, Văn gia tử đệ ta nhờ ngươi hỗ trợ chiếu cố." Sát ý chưa từng có từ trước tới nay ngày càng dâng trào, thiên hạ đệ nhị cao thủ biết rõ không địch lại, nhưng vẫn liều mạng xuất kiếm!
Trước đó nếu không phải thế cục không rõ ràng, lo lắng không ai bảo hộ Văn Nghiên Thanh, hắn sẽ không nhìn Âm Bách Khang chết tức tưởi như vậy. Vài lần Lộ Nghiên Thanh muốn mở miệng muốn cứu Âm Bách Khang, đều bị hắn mạnh mẽ đè ép xuống tới, với hắn mà nói sự an toàn của Lộ Nghiên Thanh mới là trọng yếu nhất. Hôm nay phát hiện lục bào quái nhân cũng không vô cớ muốn hại người khác, Lộ Nghiên Thanh hẳn không có việc gì, lại nhìn thấy tên tiểu bối như Dược Thiên Sầu cũng có thể dũng cảm đối mặt, hơn nữa hắn từng đáp ứng ngay trước mặt Tất Trường Xuân phải chiếu cố Dược Thiên Sầu, lúc này Dược Thiên Sầu gặp nguy cơ, hắn làm sao có thể không đếm xỉa đến!
Nhân vật có thể đứng trên đỉnh tu chân giới, trong lòng ai không có một cỗ ngạo khí, tranh tới tranh lui không phải muốn không ở dưới người khác hay sao. Âm Bách Khang có giảo hoạt ích kỷ, nhưng thời khắc mấu chốt cũng thà chịu chết chứ không chịu khuất phục. Hành động tự bạo đan điền vĩ đại, đã kích động nhiệt huyết Văn Lan Phong sôi trào, thiếu chút nữa không thể áp chế. Bây giờ đã đến thời gian thực hiện lời hứa với Tất Trường Xuân, vì vậy hắn lại không chút do dự đi ra...
Cho dù là chết, cũng phải vì danh dự mà chiến, vì tôn nghiêm mà chiến. Hắn không muốn vẫn co đầu rút cổ không ra, để cho nữ nhân kia xem nhẹ hắn...
"Văn Lan Phong..." Lộng Trúc và Lộ Nghiên Thanh hầu như đồng thanh kêu lên, giọng nói vô cùng lo lắng.
Dược Thiên Sầu không nói gì, xem ra phải mang thêm hai người đi, lại thêm hai người sẽ biết bí mật của mình.
Ngay khi hắn vừa phóng xuất thần thức, trong thiên địa đột nhiên truyền đến một tiếng "Hừ" lạnh lẽo leng keng như kim cương hàng ma, cô tuyệt lãnh ngạo, chấn đến toàn thân mọi người rung chuyển, hai chân Dược Thiên Sầu run lên, thiếu chút nữa muốn té phịch xuống...