Tinh Thần Châu

Chương 660: Thiên địa hữu chính khí



"Hắc hắc..." Lục Mi cười một trận âm hiểm, nói: "Tất Trường Xuân, bổn tôn cho ngươi cơ hội lần cuối cùng, tốc tốc giao ra đồ vật, thần phục bổn tôn. Bằng không hạ tràng của lão già khi nãy, chính là vết xe đổ của ngươi."
 
"Đồ vật đang ở trên người ta, có bản lĩnh tự mình tới lấy." Tất Trường Xuân nhàn nhạt nói.
 
"Quả nhiên không biết phân biệt." Lục Mi cười lên chói tai, thân hình chìm vào trong mây đen. Trong tích tắc, hai con lục xà trở nên cuồng táo bất an, phát sinh tiếng tê rống rung trời, tỏa sáng ra khí thế cường đại bao trùm trời đất. U Minh sâm hàn chi khí âm trầm sâm sâm cấp tốc bao phủ khắp phiến thiên địa nơi này...
 
Trên không trung mây đen mãnh liệt mênh mông tản ra bốn phương, che kín trời đất, lập tức đem nơi này biến thành thế giới hôn ám. Hai con cự xà xanh biếc ở trong mây đen cấp tốc xuyên toa, tia chớp màu xanh biếc ào ào kéo theo âm phong giống như quát cốt đao tàn sát bừa bãi quét ngang, nhưng tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ cũng không còn cách kiên trì, vội vàng tứ tán bỏ chạy khắp bốn phía.
 
Một đám lĩnh chủ Hóa Thần kỳ cũng bị khí thế kinh thiên động địa kia hù dọa, cho tới bây giờ chưa thấy qua trường hợp lớn đến như thế, vốn định rời đi, nhưng loại trường họp giao chiến khó gặp này, đối với bọn họ mà nói, lại có lực hấp dẫn khó có thể chống cự.
 
Tu hành đến tình trạng như bọn hắn, đã rất khó gặp được cuộc chiến vượt qua sự tưởng tượng, đụng được một lần xem như học thêm được kiến thức, đối với sự tu hành của bản thân có thể nói có điểm rất tốt. Sợ bị liên lụy đến, lại không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy. Vì thế lập tức phóng xuất ra hộ thể cương khí, hết sức chăm chú quan sát, không muốn bỏ qua chút chi tiết nào.
 
Vẻ mặt Lộng Trúc ngưng trọng, hắn cũng là lần đầu tiên chứng kiến Tất Trường Xuân giao thủ với cường giả như vậy. Hắn nghiêng đầu nhìn Văn Lan Phong gật gật đầu, Văn Lan Phong nhanh chóng đem ba người Dược Thiên Sầu đưa vào trong hộ thể cương khí của chính mình.
 
Trên đỉnh núi hôn ám, Tất Trường Xuân vẫn sừng sững bất động như trước, một tay đặt sau lưng, một tay nhẹ nhàng buông xuống, giống như có dục vọng muốn động thủ...
 
Ngay trong phút chốc hắn buông bàn tay xuống, đồng tử Tư Không Tuyệt cùng Cảnh Nguyên Không đột nhiên co rút lại, đồng thời cảm thấy một cỗ khí thế nói không nên lời từ trong thân thể cao gầy kia phát ra. Hùng hậu vô cùng, tán nhấp vào giữa thiên địa... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Đỉnh núi bị U Minh chi khí tà ác hôn ám bao trùm, nháy mắt bị một cỗ khí thế chậm rãi bức khai. Loại khí tức hắc ám tà ác áp đặt trên thân hai người trong nháy mắt bị cỗ khí thể kia càn quét sạch sẽ. Hai người không hiểu rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên tràn ngập cỗ hạo nhiên chính khí. Thân hình cao gầy trước mắt khoảnh khắc biến thành vô cùng vĩ ngạn trong lòng hai người, giống như đã sát nhấp vào trong thiên địa, trở thành một bộ phận của thiên địa, cùng thiên địa tồn tại bấthủỆỆ.
 
Ánh mắt mọi người dưới chân núi cùng trành về hướng đỉnh núi, ở trong mắt bọn họ, đỉnh núi vốn hôn ám không còn thấy rõ, đột nhiên tản mát ra quang hoa thật thản nhiên. Nhìn kỹ, lại không có địa phương nào sáng lên, nhưng kỳ quái chính là bốn phía đang mơ màng âm sâm, lại nhìn thấy thật rõ ràng, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra.
 
"Tất Trường Xuân, nhìn ra ngươi cũng có vài phần bản lĩnh thật sợ." Bên trong mây đen truyền đến tiếng cười âm hiểm của Lục Mi.
 
Tất Trường Xuân chỉ dõi mắt nhìn lên bầu trời, nhìn thấy trên khoảng không rừng rậm, có những đàn chim không kịp thoát đi, bay lên cao vừa chạm vào mây đen trên không trung, liền lập tức rơi trở xuống. Vừa mới rơi xuống trong rừng rậm, lập tức uể
 
Oải chết đi. Ánh mắt hắn lóe ra một trận, môi khẽ nhúc nhích, thanh âm vang vang giống như kim cương hàng ma quanh quần trong thiên địa: "Vốn định tạm thời lưu ngươi một mạng, chậm rãi hỏi chuyện. Hiện giờ xem ra, nhân gian không thể lưu lại tai họa như ngươi."
 
"Càn rỡ." Tận sâu trong mây đen có một tiếng gầm lên. Hai con cự xà xanh biếc sáng lên, đem phiến mây đen nhấc lên cuồn cuộn, "Ngao..." hai cự xà ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, đan chéo nhau xoay quanh cùng một chỗ, trộn thành một con rắn hai đầu, cùng giương mồm to như chậu máu, mang theo cuồng phong "ầm ầm vang" màu xanh biếc đánh về phía đỉnh núi...
 
Thanh bào trên người Tất Trường Xuân đột nhiên bay phất phới, ánh mắt nhìn xa xa, mãnh liệt ngâng đầu, một tay chém ra, chỉ xéo lên trời cao. Cũng hai ngón tay điếm ra một bạch mang chói mắt trùy hình dài sáu thước, rộng hai thước...
 
Trong nháy mắt bạch mang vung tay thoát ly, "ầm" như sấm sét giữa trời quang nổ tung, dòng khí lãng hình thành sóng xung kích cường đại khuếch tán, ngay cả nhóm Hóa Thần kỳ đứng xa ngoài ngàn thước cũng phải lập tức vận công ngăn cản. Tu vi còn thiếu, lúc này bị sóng xung kích cường hãn làm cả người lẫn hộ thể cương khí đều trượt dài trên mặt đất hơn mười thước mới dừng lại. Làm bọn họ sợ tới mức run lên như cầy sấy, đều không nghĩ tới dù đã tránh ngoài ngàn thước mà vẫn bị lan đến.
 
Lúc này mọi người không kịp nghĩ đến điều gì khác, vừa run như cầy sấy đồng thời nhìn chằm chằm trên không không chớp mắt, sợ bỏ qua một màn phấn khích. Chỉ thấy đạo lệ mang như khai thiên tích địa kia đem bốn phía chiếu rọi sáng như ban ngày, đón lấy hai con cự xà xanh biếc gào thét bay tới.
 
Hai con lục xà cường hãn không ai bì nổi kia, đối mặt sự công kích hung hãn rung trời, tựa hồ cũng cảm thấy sợ hãi, bối rối muốn trốn tránh. Nhưng bọn chúng lại quên trước đó vì muốn tăng thêm uy lực công kích, hai con rắn trộn lại thành một con, muốn tránh né cũng có chút phiền phức. Không thể linh thông, hai cái đầu tự tránh qua một phía, nhưng muốn tránh lại bị thân thể lẫn nhau làm liên lụy, bọn chúng hoảng sợ kêu ré muốn tản ra, nhưng thân thể thật dài quấn quýt ràng buộc thật khó chia lìa, cuối cùng đã chậm.
 
Tất Trường Xuân ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay liền một kích trí mạng, lệ mang kinh thiên vọt tới mục tiêu thật ổn, chuần, ngoan, nhanh, ngay trung xu của hai con cự xà. Chỉ thấy đạo lệ mang sáng rực như sao chổi, "bá" một tiếng dễ dàng chóng vánh đem hai con cự xà phá vỡ, thế đi chưa hết, sáng lạn lướt qua phía chân trời, xuyên phá mây đen rồi biến mất, chấn đến mây đen cuồn cuộn phấp phồng không thôi...
 
"Ngao.., ngao..." Hai tiếng kêu thảm thiết thê lương quanh quần trên không trung. Hai con cự xà bởi vì dây dưa cùng một chỗ, bị phá vỡ từ trung gian, nhất thời biến thành hơn mười đoạn, mang theo huyết vũ tanh hôi màu đen, ào ào rơi xuống...
 
"Còn có bản lĩnh gì, cứ việc sử dụng ra." Tất Trường Xuân sừng sững trên đỉnh núi quát, thanh âm vang vang trong thiên địa quanh quần không dứt.
 
Trong mây đen Lục mình đang cả kinh trợn mắt há hốc mồm, Hắc Trì phu nhân ban cho hắn mình Xà Lục Thứ, chính là bảo bối ấn giấu của hắn, ở Minh Giới từng thu thập qua không ít người, không nghĩ tới ở trên tay đối phương lại không chịu nổi một kích. Đạo kinh thiên lệ mang kia, đã làm hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, chỉ bằng một chiêu này, hắn đã không thể chống đỡ nổi, quá cường đại! Hắn làm sao còn có bổn sự nào mạnh hơn nữa để xuất ra.
 
Hiện giờ bỏ chạy trối chết mới là quan trọng nhất, Lục Mi phục hồi lại tinh thần, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là chạy trốn!
 
"Làm hại nhân gian, còn muốn chạy!" Trên đỉnh núi Tất Trường Xuân đã nhanh chóng nhận ra động tĩnh của đối phương, gầm lên một tiếng, thuấn di lên trên không, thân hình cao gầy lăng không mở song chưởng, phẫn nộ quát rung trời: "Mê Tiên Chỉ!"
 
Trong phút chốc, khí lưa trong thiên địa cấp tốc hướng thân hình cao gầy trên không trung cuồn cuộn dũng mãnh lao tới, khí lưu bàng bạc đảo mắt ngưng tụ lại trong mười ngón tay bay lượn lưu chuyển, rồi đột nhiên tỏa sáng ra vô số lệ mang chói mắt
 
Tận trời, mặc dù nhỏ hơn đạo lệ mang ban đầu không biết bao nhiêu lần, nhưng lúc này lại nhiều đến mức không sao đếm hết.
 
"Sưa sưu..." âm thanh không khí nổ tung vang lên bên tai không dứt, vô số quang ảnh bạch sắc chói mắt giống như sao sa bay đến chân trời, trực tiếp đánh vầng mây đen bao phủ đầy trời thành cái sàng, một đám lỗ thủng màu trắng rậm rạp trải rộng trên tầng mây đen...
 
"A..." Trên mây đen vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, một đoàn lục quang bắn ra khỏi mây đen, đảo mắt lại biến thành Lục Mi, "phanh" một tiếng rơi trên mặt đất, che ngực quay cuồng kêu rên không dứt. Thân trên của hắn chảy ra vết máu màu đen, cả người đã bị đánh không ra hình người, trên người không biết bị đâm thủng thành bao nhiêu lỗ nhỏ.
 
Lộng Trúc xem xét Lục Mi đang quay cuồng trên mặt đất, lăng lăng nói: "Mẹ nó! Lại là Mê Tiên Chỉ."
 
Văn Lan Phong đứng một bên khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, quay đầu hỏi: "Trước kia ngươi thấy Tất Trường Xuân dùng qua?"
 
Lộng Trúc quay đầu lại nhìn hắn cười xấu xa, nói: "Ngươi xem như đã may mắn, ngươi không thấy được năm trăm năm trước Lý Độc Hành thảm đến bao nhiêu, ngoại trừ bị chặt đứt một cánh tay...Hắc hắc! Ngươi nghĩ hơn tám mươi lỗ thủng trên người hắn làm sao mà có? Lý Độc Hành cũng xem như xui xẻo, vừa vặn gặp phải lúc lão Tất mới ngộ ra Mê Tiên Chỉ, vì thế dùng hắn tới thừ chiêu. Ngươi nói ngươi có phải rất may mắn hay không?"
 
Văn Lan Phong nhìn xem tay chân đầy đủ trên người mình, nhìn nhìn lại Lục Mi đang kêu rên trên mặt đất, theo bản năng rùng mình một cái.
 
Mọi người nhìn thấy Tất Trường Xuân đứng lăng không trên không trung chẳng khác gì sát thần, một đám há to miệng trợn mắt há hốc mồm...Tất Trường Xuân không hổ là Tất Trường Xuân, làm việc vẫn cứ phong cách kia, ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay đã có người chạy trời không khỏi nắng!
 
Tất Trường Xuân đứng lăng không trên cao, quét mắt nhìn Lục Mi đang quay cuồng trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, lại ngẩng đầu nhìn lên mây đen bao phủ dày đặc, ánh mắt lóe ra cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Đột nhiên thấy hai tay hắn để ra sau lưng, thẳng tắp sừng sững trên không trung, vẻ mặt nghiêm túc quát: "Thiên địa hữu chính khí! Hạo Nhiên Chính Khí! Hàng yêu phục ma!"
 
Từng chữ chữ bật phát ra là kim cương chi âm, chấn động vang rền trong thiên địa. Trong phút chốc, thân thể mọi người đang ở bên trong mảnh không gian tối đen, không khí tựa hồ đột nhiên đọng lại, mây đen đang cuồn cuộn trên không trung cũng chợt chậm rãi yên lặng. Theo sau mọi người mẫn tuệ nhìn thấy được, khí lưu từ bốn phương tám hướng chậm rãi vọt tới, lướt qua bên cạnh mọi người, khí tức áp lực tà ác hắc ám trên người mọi người bị mang đi, trong lòng chợt trở nên dễ dàng.
 
Khí lưa chậm chạp chạy chồm không thôi, lấy Tất Trường Xuân làm trung tâm đã hình thành một cỗ long quyển phong, từ phía không trung đang không ngừng xoay tròn. Mây đen bốn phía dần dần hướng long quyển phong tụ tập, mây đen bao phủ trên không trung cũng dần dần thu nhỏ lại, quanh thân bắt đầu tái hiện quang mình. Theo sau long quyển phong kéo một khối màn đen như mực thẳng tắp lên không bay đi, quang mình chiếu khắp, khối đen ở phía chân trời cũng dần dần biến mất...
 
Ánh mắt của mọi người dị thường gian nan dời từ khối đen biến mất kia trở lại trên người Tất Trường Xuân, toàn bộ trợn tròn mắt. Gương mặt tuấn mỹ của Lộng Trúc biến thành trạng thái ngu ngốc, không biết trên người lão Tất có bao nhiêu sự tình mà hắn không biết.
 
Phù Dung nhìn đông lại nhìn tây, trên mặt tràn ngập vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Tử Y lại nhìn Tất Trường Xuân cười ngây ngô không ngừng. Khoa trương nhất chính là Dược Thiên Sầu, nước bọt nghẹn đầy miệng đang không ngừng chảy ra, không ngừng chép miệng nuốt xuống, ánh mắt thật đáng thương ba ba nhìn Tất Trường Xuân, không biết đang suy nghĩ chuyện gì...
 
— QUẢNG CÁO —