Lúc này, mười mấy đạo kiếm cương từ trên không trung bổ thẳng xuống Lăng Tiêu Điện, những tiếng "ầm ầm" kèm theo một chuỗi thanh âm gào thét thê lương kêu lên thảm thống, đinh tai nhức óc. Cả tòa Lăng Tiên Điện rung chuyển chao đảo dữ dội, gạch đá tung bay khắp nơi, bụi mù nổi lên bốn phía xung quanh, bóng người chạy loạn thì cũng đã không còn phân biệt được ai. Chẳng bao lâu sau, trong điện lưu lại mấy cỗ thi thể, những người khác thì trực tiếp phát chưởng phá nát vách trường chui ra bên ngoài. Ở dưới tình huống mấu chốt, ai còn quản Lăng Tiêu Điện là địa phương nào, bảo mệnh mới là chuyện tình khẩn yếu nhất. Huống chi, lúc này Lăng Tiêu Điện còn đang bị địch nhân quần thảo... Bất quá, mấy chục thân ảnh vừa phóng ra ngoài đại điện, thì những thế công sắc bén hung mãnh từ trên đỉnh đầu bất thình lình giáng xuống, làm cho bọn hắn cuống quýt tản ra, ngay cả cơ hội chứng kiến xem địch nhân là ai cũng đều không có. Trước tiên phải tránh né những đòn công kích trí mạng, rồi mới tính toán đến vấn đề đó sau... Hôm nay, chẳng những Lăng Tiêu Điện bị tấn công, mà ngay cả hai tòa nhà khác trên đỉnh La Tiêu Sơn cũng đồng thời gặp phải công kích điên cuồng. Nhất là Cung Phụng Điện bị tấn công điên cuồng, ác liệt nhất. Trên không trung giáng xuống hơn một trăm đạo kiếm cương, trực tiếp san bằng tòa nhà này. Thế công làm cho người ta không sao tưởng tượng nổi, dường như không tính toán lưu cho địch nhân thời gian để hô hấp... Cung Phụng Điện nháy mắt bị san bằng, mười mấy bóng thân ảnh mang theo phẫn nộ lao vút lên trên không trung phản kích địch nhân. Bất tri giác trên không trung hình thành một trận hỗn chiến, trong phút chốc hào quang sáng lạn bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng, kèm theo những tiếng nổ ầm ầm vang vọng quanh quẩn trong khắp thiên địa. Gió lạnh thổi "xuy xuy", trong thiên địa tràn ngập chân khí hỗn loạn, cả ngọn La Tiêu Sơn rung chuyển ầm ầm, tựa hồ như sắp không chịu đựng nổi. Dưới chân núi, dã thú và phi điểu, sôi nổi đình chỉ động tĩnh, tò mò đưa mắt nhìn lên trên đỉnh núi. Đột nhiên từ trên đỉnh núi rơi xuống một cỗ thi thể, lao xuống dòng suối bên dưới chân núi, tạo thành bọt sóng cao chừng vài trượng. Máu tươi nhanh chóng khuếch tán, hòa vào dòng suối trong xanh. Nương theo cỗ thi thể thứ hai, cỗ thi thể thứ ba...Rồi vô số thi thể lao xuống. Điều này làm cho dã thú phi điểu nhất thời sợ tới mức cong đuôi, tán loạn chạy đi lẩn trốn... Trong cánh rừng rậm dưới chân núi, chẳng biết từ khi nào thì đã xuất hiện rất nhiều hắc y nhân bịt mặt, chỉ lộ ra đôi con ngươi sắc bén, âm thầm tiềm phục ở dưới những tàng cây xanh um. Dược Thiên Sầu cũng đứng dưới một gốc cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên trên đỉnh núi. Sau khi chứng kiến chiến trường đã muốn khai hỏa xong, hắn diễn cảm không chút biến sắc, dùng sức phất tay chỉ lên trên đỉnh La Tiêu Sơn...Dưới tàng cây, Trương Bằng dõi theo hành động của hắn, liền nhanh chóng xoay người hạ lệnh nói: "Theo kế hoạch hành động, tiến công!" Bất thình lình bên trong rừng rậm đột nhiên lao ra tầng tầng bóng ảnh. Lấy đỉnh La Tiêu Sơn làm trung tâm, nhanh chóng bao vây, tràn lên trên đỉnh núi, dần dần vòng vây liền đã thu lại một phạm vi rất nhỏ. Đây chính là đại quân sáu ngàn đội viên ở bên trong Ô Thác Châu. Sáu ngàn đội viên tu vi Độ Kiếp kỳ nhận được mệnh lệnh...Phàm là đệ tử Đại La Tông thì phải đuổi tận giết tuyệt, chó gà không tha, không được lưu lại bất luận một cái nhân chứng sống nào! ... "Hoa Vân Cô, là ngươi?" La Kình Thiên tức giận sùi bọt mép giương kiếm chỉ lên trên không trung nói: "Đại La Tông chúng ta cùng Vọng Nguyệt Tông các ngươi không thù không oán. Cho dù có thì cũng chỉ là một chút phát sinh nhỏ, như thế nào các ngươi lại muốn động can qua, vì sao phải đánh lén Đại La Tông chúng ta?" Ngày trước hắn bị đoạn đứt một tay. Lúc này một thân trang phục rách nát, đường đường là chưởng môn của Đại La Tông, thế nhưng lúc này trông lại phi thường thảm hại. Sáu gã trưởng lão lấy hắn làm trung tâm, chậm rãi thối lui gần vào nhau. Lúc này, diễn cảm trên mặt bọn hắn đã tràn ngập biểu tình bối rối không dám tin. Sự tình phát triển đột ngột, mấy chục vị trưởng lão, đảo mắt một cái chỉ còn lại có sáu người bọn hắn. Thương vong thê thảm đã nằm ngoài tầm tưởng tượng của bọn hắn. Vọng Nguyệt Tông thế nhưng đã phái ra mười mấy cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, tiến hành đánh lén bọn hắn. Mỹ phụ bị chỉ kiếm đứng trên không trung, chính là Hoa Vân Cô, chưởng môn đời trước của Vọng Nguyệt Tông và cũng là sư phụ của Quỳnh Hoa tiên tử. Hoa Vân Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống phía dưới nói: "La chưởng môn, bây giờ nói lời này không phải là đã quá muộn rồi sao? Hôm nay không chỉ riêng một mình Vọng Nguyệt Tông chúng ta đến đây đâu. Ngươi không ngại, thì phóng mắt nhìn cho rõ ràng đi rồi hãy nói chuyện tiếp." La Kình Thiên nghe vậy, liền đưa mắt ngắm nhìn bốn phía. Phát hiện nhóm đệ tử Vọng Nguyệt Tông thân mặc bạch y, đang tiến hành công kích Lăng Tiêu Điện, còn hai tòa nhà khác thì bị một đám tu sĩ thân mặc hắc y vây công. La Kình Thiên đôi con ngươi co rút mãnh liệt, sau đó ngoảnh mặt nhìn về phía Hoa Vân Cô, phẫn nộ quát: "Vọng Nguyệt Tông là môn phái chính đạo, thế nhưng dám liên hợp cùng ma đạo tập kích chúng ta. Ngươi tội ác tày trời!" "Tội ác tày trời không phải là Vọng Nguyệt Tông chúng ta, mà chính là Đại La Tông các ngươi. Ai bảo Đại La Tông các ngươi đã đắc tội với người không nên đắc tội. Từ hôm nay trở đi, tu chân giới sẽ không còn môn phái Đại La Tông này nữa." Hoa Vân Cô diễn cảm lạnh lùng nói. Nụ cười biến thái này xuất hiện ở trên mặt của một nữ nhân, khiến cho người ta nhìn thấy mà trong lòng phải dâng lên một trận ác hàn. Lúc này diễn cảm của nàng nhiều ít cũng mang theo hương vị giống như mèo vờn chuột... Đột nhiên ở phía xa truyền đến thanh âm lạnh lùng: "Hoa Vân Cô, ngươi còn nói nhiều lời vô nghĩa làm gì. Mau chóng thu thập xong rồi tới đây hỗ trợ, tốc chiến tốc thắng, cẩn thận không lại phát sinh biến cố." Hoa Vân Cô quay đầu nhìn về phía một lão nhân tóc bạc, thân mặc hắc y, lẳng lặng đáp trả: "Yến Vô Trần, phải làm như thế nào ta đã nắm chắc trong lòng, không cần ngươi phải mở miệng nhắc nhở. Nếu bản thân ngươi không xứng làm đối thủ của La lão đầu, thì không ngại kêu lên một tiếng, ta chắc chắn sẽ nhanh chóng thu thập qua giúp ngươi một tay." Yến Vô Trần cười lạnh, đang muốn lên tiếng phản bác thì huyền y lão nhân đang đánh nhau cùng hắn, phẫn nộ mắng: "Hoa Vân Cô, ngươi đúng là một con ả kỹ nữ. Thế nhưng lại dám cấu kết cùng Yến Vô Trần làm chuyện đồi bại. Cẩn thận chết không được tử tế ah!" Người này chính là sư phụ của La Kình Thiên, cũng là chưởng môn đời trước của Đại La Tông- La Quảng! "Oanh" một tiếng chấn động vang lên. Yến Vô Trần cùng La Quảng hung hăng xáp vào nhau. Chỉ thấy hai người râu tóc dựng đứng, đem phi kiếm ghì lấy đối phương, tiếp đó liền nhanh chóng huy chưởng bổ về phía đối phương. Hai thủ chưởng đan xen nhau, khiến cho từng làn sóng xung kích tản mát ra bốn phía chung quanh. Đồng thời hai người cũng giằng co xoay tròn ở trên không trung. Giằng co thêm hồi lâu, nhưng vẫn chưa phân thắng bại. Dường như tu vi của song phương không chênh lệch nhau bao nhiêu. Bất quá Yến Vô Trần vẫn mạnh mẽ quát: "La lão nhi, ngươi lại dám mắng Hoa Vân Cô là kỹ nữ. Ha ha! Chửi hay lắm, ta thích nghe..." Lúc này La Quảng đồng dạng cũng không chịu yếu thế, phì phì nói: "Đừng bày ra dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa chỗ này. Nếu ngươi rảnh rỗi thì hảo hảo suy ngẫm về con cháu ngươi đi! Phỏng chừng sớm đã bị người ta băm thây vạn đoạn rồi phải không? Yến Vô Trần người đầu bạc tiễn người tóc xanh, xem đến lúc đó ngươi có còn cười nổi hay không. Ha ha ha ha....!" Phía bên kia, Hoa Vân Cô bị hai người mắng là ả kỹ nữ, thì không khỏi tức giận đến phát run. Trầm ngâm hồi lâu sau, lúc này giương kiếm chỉ về phía đám người La Kình Thiên, quát lên một thanh âm bén nhọn: "Giết bọn chúng, giết hết bọn chúng cho ta..." Yến Vô Trần nghe La Quảng nói, diễn cảm trên mặt vui sướng trên mặt liền trầm xuống, không thể cười nổi. Mà La Quảng thì bị câu nói của Hoa Vân Cô làm cho sắc mặt đại biến. Hai người trợn mắt, dồn sức tách nhau ra. La Quảng vừa tách khỏi Yến Vô Trần, thân hình liền phóng đến phương hướng của Hoa Vân Cô. Trên không trung phát ra một thanh âm khẩn trương: "Toàn bộ cung phụng Đại La Tông, mau chóng bảo vệ chưởng môn của chúng ta!" Trong phút chốc, đám cung phụng Đại La Tông đang triền đấu cùng nhóm người Vạn Ma Cung, liền sôi tách ra thoát thân. Phía Vạn Ma Cung tự nhiên sẽ không buông tha cho bọn hắn, nhanh chóng lăng không đuổi theo. Bất quá vừa đuổi được một quãng, thì đám người Vạn Ma Cung liền dừng bước, quay đầu chậm rãi bay về phía Yến Vô Trần, không hiểu hắn truyền âm nói những gì mà đám người này có hành động kì quặc như thế! Yến Vô Trần cùng mười mấy cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, đứng bên ngoài quan sát theo phương hướng của Hoa Vân Cô. Đồng thời lẳng lặng truyền âm nói: "Đừng gấp, Đại La Tông thế thua đã định, nếu như phút cuối cùng Đại La Tông có thể xử lý đám người Hoa Vân Cô thì càng hay! Mau đem tất cả bao vây xuống, đừng cho người nào chạy thoát. Chúng ta chuẩn bị thu thập tàn cuộc là được!" Mười mấy gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ của Vạn Ma Cung giật mình tỉnh ngộ, nhanh chóng thông suốt toan tính của Yến Vô Trần, ánh mắt nhìn về phía vị cung chủ đời trước này, không khỏi lộ ra vài phần sắc thái kính nể. Thử nghĩ xem, bên phía Vọng Nguyệt Tông có bảy cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ. Còn Đại La Tông thì khoảng chừng mười lăm người. Nếu song phương đánh nhau sống chết, Vọng Nguyệt Tông khẳng định sẽ phải chịu tổn thất thảm trọng. Tóm lại, bất kể Đại La Tông diệt vong hay là Vọng Nguyệt Tông đại thương nguyên khí, thì Vạn Ma Cung cùng ma đạo đều chiếm tiện nghi rất lớn. Đợi tới thời khắc thu dọn tàn cuộc, nhất định sẽ càng thêm thoải mái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn Vọng Nguyệt Tông nhân số chính xác là mười tám người, trong đó có mười một người là Độ Kiếp trung kỳ và bảy người là Độ Kiếp hậu kỳ. Vốn muốn đối phó cùng đám người La Kình Thiên là chuyện tình phi thường dễ dàng. Nhưng tình thế đột nhiên nghịch chuyển. Ai cũng không thể tưởng tượng được, mười lăm gã cung phụng Đại La Tông vừa mới triền đấu cùng đám người Vạn Ma Cung. Lúc này bất thình lình phản công tới đây...