Tinh Thần Châu

Chương 684: Cuộc chiến diệt môn (3)



Sớm biết như thế, lúc trước không nên ôm lòng kì vọng đối với con mụ tiện nhân này. Dưới một chưởng phẫn nộ của La Quảng, rất có hương vị như muốn đoạt lấy cái mạng già của Hoa Vân Cô.
 
Hoa Vân Cô kinh hãi, không nghĩ La Quảng có thể xuất ra một chưởng hung mãnh như vậy. Nàng tự nhận bản thân mình không thể ngăn cản được. Đang xoay người tính thuấn di tránh né, nhưng tựa hồ đã chậm, "phanh" một tiếng, bóng chưởng hung mãnh đã chụp xuống lưng của Hoa Vân Cô.
 
Không kịp thuấn di, Hoa Vân Cô trúng chưởng cả người lăng không nhướn lên, thổ ra một ngụm tiên huyết. Phán đoán sai lầm, dĩ nhiên bản thân sẽ trúng thương. Nếu vừa rồi nàng cường hoành ngạnh kháng, coi như không ngăn chặn nổi thì cũng sẽ không trúng thương nghiêm trọng như lúc này. Dù sao tu vi của song phương cũng không hề kém nhau quá xa. Đều là cao thủ cùng đẳng cấp, nàng đâu cần phải hoảng hốt tránh né như thế. Để rồi, chính bản thân mình đưa lưng ra ngạnh kháng một chưởng hung mãnh này.
 
Yến Vô Trần đầu tiên cũng giật mình cả kinh, nhưng rất nhanh, bên khóe miệng của hắn đã xuất hiện một tia mỉm cười ranh mãnh. Chóng kiến bên phía Đại La Tông đang ngang nhiên công kích bảy người Vọng Nguyệt Tông, thế nhưng hắn vẫn còn chậm chạp không hạ lệnh cho đám người Vạn Ma Cung ra tay hỗ trợ. Mười mấy gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ của Vạn Ma Cung đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã hiểu rõ, lão cung chủ chính là đang mượn đao giết người.
 
"Lão tông chủ!" Đám người Vọng Nguyệt Tông chứng kiến tình cảnh này thì không khỏi hoảng hốt kinh hô. Bất quá chưa thể rảnh tay đứng ra cứu người.
 
La Quảng trong cơn phẫn nộ, thề phải giết cho được con mụ Hoa Vân Cô, thân tình nhanh chóng phóng đến, tiếp tục truy sát Hoa Vân Cô, nhắm về phía thân hình đang mất đi năng lực phản kháng rơi trong không tung mà chém ra một chưởng cường liệt. Bóng chưởng trùng trùng, khí thế như muốn bài sơn đảo hải. Hoa Vân Cô đang trọng thương, đã mất đi năng lực phòng ngự, nếu như một chưởng này bổ trúng người nàng. Nàng muốn bảo toàn tánh mạng bản thân cũng là điều không thể!
 
Bất quá, đúng lúc này một đạo thân ảnh từ dưới chân núi chạy lên. Thân ảnh nọ vừa phóng lên, liền bày ra hình dáng hoảng hốt. Hắn có chút không dám tin nhìn vào trong lòng của mình. Như thế nào từ trên trời lại rơi xuống một cái phụ nhân dung nhan mỹ mạo cho mình ôm đây?
 
"Ta kháo! Đại La Phách Sơn Chưởng." Người nọ hú lên một tiếng quái dị. Bởi vì hắn phát hiện ra tầng tầng chưởng ảnh khổng lồ đang lao đến phía mình. Có thể kêu thẳng tên ra, hiển nhiên cũng không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với Đại La Phách Sơn Chưởng. Trong lúc kinh hô, đồng thời người nọ nhanh chóng phất tay áo chém ra một đoàn hắc quang, trực tiếp nghênh đón chưởng ảnh đang kích tới.
 
"Oanh oanh oanh..." Những tiếng nổ lớn vang lên bốn phía xung quanh, bóng chưởng dần dần phai nhạt, khí lãng tản xuất hướng ra bốn phía. Đại La Phách Sơn Chưởng nháy mắt đã bị phá tan.
 
La Quàng đang đuổi theo không khỏi giật mình hoảng hốt, nhanh chóng dừng chân, có chút kinh hãi ngắm nhìn người trẻ tuổi ở trước mắt này. Không tưởng tượng nổi, một chưởng toàn lực của mình cư nhiên lại bị hắn dễ dàng hóa giải như thế.
 
Người từ dưới chân núi phóng lên không phải ai khác, mà chính là Dược Thiên Sầu. Xảo diệu nhất là, ngay khi hắn vừa phóng lên, thì thân hình của Hoa Vân Cô ngã trúng lòng hắn. Bất quá đây cũng là vận khí của Hoa Vân Cô, được hắn thuận tay cứu giúp.
 
"Lão già kia, sao ngươi dám đánh lén ta hả?" Dược Thiên Sầu một tay ôm Hoa Vân
 
Cô, một tay vươn ra thu hồi đoàn hắc quang màu đen vào trong ống tay áo, nói.
 
"Ngươi là người phương nào?" La Quảng âm thầm đề phòng dò hỏi.
 
Bất quá La Kinh Thiên chỉ thoáng liếc mắt một cái, thì liền đã nhận ra Dược Thiên Sầu. Bởi chính cánh tay cụt lủn của hắn là tác phẩm do Dược Thiên Sầu ban cho. Tự nhiên hắn đối với hình dáng của Dược Thiên Sầu là đã khắc sâu tâm khảm.
 
Lúc này, Chu Tiên Hiền đứng phía sau, đột nhiên quát lớn: "La cung phụng, người này chính là Dược Thiên Sầu luôn luôn đối lập cùng Đại La Tông chúng ta. Và hắn cũng chính là chủ mưu trong cuộc tập kích Đại La Tông chúng ta lần này." Trong ngữ khí, thoạt nghe giống như đang muốn kích bác La Quảng ra tay hạ sát Dược Thiên Sầu.
 
Dược Thiên Sầu đảo mắt nhìn về phía Chu Tiên Hiền cười lạnh nói: "Lão cẩu, ngươi cư nhiên vẫn còn sống được sao. Hy vọng hôm nay ngươi phúc lớn mạng lớn, có thể sống sót mà rời khỏi nơi này."
 
"Ngươi chính là Dược Thiên Sầu?" La Quảng vươn tay chỉ bốn phía xung quanh, phẫn nộ quát: "Ngươi chủ mưu vây công Đại La Tông chúng ta?"
 
Dược Thiên Sầu thản nhiên lắc đầu nói: "Ta không chủ mưu vây công Đại La Tông các ngươi. Mà ta chủ mưu san bằng Đại La Tông các ngươi, hoàn toàn san bằng ah!"
 
Trong ngữ khí tản xuất ra hàn khí nhàn nhạt, trên thực tế bản thân Dược Thiên Sầu đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu. Trước khi tới đây, hắn còn dưỡng đủ nguyên tố Thanh Hỏa cùng nguyên tố Hắc Hỏa vào trong nội thể. Chuẩn bị đầy đủ như thế chính là muốn hoàn toàn dứt điểm chuyện tình này. Bởi vì bản thân hắn không quên được khúc mắc năm xưa, nên phải nhanh chóng giải quyết.
 
La Quảng đưa mắt ngắm nhìn bốn phía chung quanh. Chỉ thấy đệ tử Đại La Tông đang nối tiếp nhau ngã xuống. Đám hắc y nhân bịt mặt kia tấn công quá mức bài bản và thuần thục. Khiến cho bọn hắn không thể chống đỡ!
 
"Ha ha..." La Quảng bỗng dưng ngửa mặt lên trời cười dài, cười đến mức lão lệ tung hoành mà bản thân hắn vẫn còn không biết. Trong lòng hắn đã mơ hồ cảm giác, Đại La Tông chỉ sợ sẽ không có ngày mai. Kì thật, bản thân hắn cũng biết, trên đời này không có môn phái nào trường thịnh bất suy. Nhưng không nghĩ ra, cái ngày này lại giáng xuống đầu Đại La Tông nhanh đến vậy. Ngay cả một chút dấu hiệu báo trước cũng không hề có.
 
Cười thảm xong, La Quảng huy kiếm chỉ về phía trước nói: "Hảo, nghe nói ngươi chính là đệ nhất cao thủ ở dưới Hóa Thần kỳ. Hôm nay bản thân ta sẽ phải lãnh giáo qua một lần. Đi!"
 
Phi kiếm trong tay La Quảng bất thình lình hóa thành hồng ngấn, mang theo khí thế sấm sét bắn thẳng về phía của Dược Thiên Sầu. Mà chính bản thân hắn cũng dang rộng song chưởng, cấp tốc đuổi theo phía sau phi kiếm. Một người một kiếm hợp sức, càng tăng thêm khí thể của đòn tấn công này.
 
"Không biết lượng sức mình!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói.
 
Đám người Yến Vô Trần cùng đám người La Kình Thiên đều nín thở ngưng thần đưa mắt nhìn chằm chằm về phía này. Bọn hắn muốn nhìn xem, đệ nhất cao thủ ở dưới Hóa Thần kỳ, rốt cuộc là có bản lãnh gì, mà đã gây ra nhiều động tĩnh lớn đến như thế.
 
Lúc này kiếm còn chưa tới, nhưng kình phong đã muốn ào ào bức đến. Tuy nhiên Dược Thiên Sầu không hề kinh hãi, một tay vẫn nâng đỡ Hoa Vân Cô đang chìm trong hôn mê. Đột nhiên hai mắt của hắn hơi nhíu xuống, bàn tay còn lại nhanh chóng hóa thành đạn chỉ búng ra, ngang nhiên nghênh đón hồng ngân đang bay đến...
 
"Oanh oanh..." Thanh âm dòn tan vang lên. Phi kiếm vừa tiếp xúc đạn chỉ liền đứng khựng lại, rồi nhanh chóng bạo nổ. Chỉ thấy tinh quang tán loạn trong không khí, theo cơn gió nhẹ nhàng bay đi... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Đám người Yến Vô Trần hai mắt trừng lớn, miệng há hốc ra, thần tình không dám tin vào chính mắt mình. Thanh phi kiếm như thế nào vừa chạm vào đạn chỉ của Dược Thiên Sầu liền đã hóa thành bụi phấn vậy...Lão thiên ah! Tu vi cường hãn tới bậc này, thì quả nhiên là không hổ danh đệ nhất cao thủ ở dưới Hóa Thần kỳ.
 
"Sưu..." La Quảng đang gia tốc phóng đến. Tình trạng của thanh phi kiếm chẳng những không hù dọa nổi hắn, ngược lại còn khiển cho hắn phi hành nhanh hơn. Sự tình dường như có đôi chút quỷ dị.
 
Dược Thiên Sầu lúc này đang đứng đối diện cùng La Quảng, cho nên rõ ràng nhìn thấy diễn cảm ở trên khuôn mặt của La Quảng hơn những người khác. Quan sát nụ cười kiên định của hắn, đột nhiên Dược Thiên Sầu nhớ tới cảnh tượng Âm Bách Khang tự bạo đan điền ở Tụ Bảo Bồn. Diễn cảm hai người này cơ hồ là đều giống nhau như đúc.
 
Dược Thiên Sầu đôi con ngươi cấp tốc co rút, trong đầu thoáng hiện ra bốn chữ "tự bạo đan điền". Dưới sự kinh hãi, hai ngón tay vừa mới búng nát phi kiếm, liền nhanh chóng hóa thành chưởng, xông tới bổ thẳng về phía La Quảng.
 
"Phanh" Trên thân người của La Quảng vang lên một thanh âm trầm đục, một đoàn sương mù tản xuất ra, đem cả người hắn bao trùm lên. Chỉ thấy đoàn sương mù dài như một tấm lụa, cuốn vào trong lòng bàn tay của Dược Thiên Sầu. Mà theo trong tầng sương mù hiện thân, La Quảng đã dọa cho mọi người phải kinh hãi nhảy dựng lên.
 
Chỉ thấy thân hình cường tráng của La Quàng nháy mắt liền đã gầy gò như củi khô, cũng mất đi khí thế dũng mãnh lúc trước, nhưng theo quán tính vẫn đang phóng đến. Dược Thiên Sầu tùy tay chém ra một đạo kinh phong uy lực không lớn. Liền đem hắn đánh bay lên trên không trung, ngay khi rơi xuống đất thì chỉ còn là một cái túi da bọc xương.
 
Tràng cảnh quỷ dị như thế, khiến cho mọi người choáng váng đầu óc. Diễn cảm trên mặt hoảng hốt, gian nan nuốt khan nước miếng. Đám người bên phía Đại La Tông, không khỏi chán nản lắc đầu, chẳng lẽ Đại La Tông đã tới hồi chung kết rồi sao?
 
Thế nhưng mọi người không biết rằng, phải một lúc lâu sau Dược Thiên Sầu mới phục hồi thần trí, tình huống vừa rồi quá mức nguy hiểm. Nếu như bản thân hắn không kịp phản ứng, La Quảng tự bạo đan điền thành công, vậy thì chính mình sẽ gặp đen đủi. Tuy rằng tu vi của La Quảng không bằng Âm Bách Khang, nhưng cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ bạo nố đan điền, phỏng chừng bản thân mình vẫn là ăn không tiêu nổi.
 
Lúc này Dược Thiên Sầu mới buông thõng hai tay, hừ lạnh nói: "Đã chán sống còn mang tâm tư tự bạo đan điền. Đáng chết!"
 
Lời vừa nói ra, nhất thời mọi người xung quanh mới nhớ lại cảnh tượng La Quảng gia tốc phóng nhanh về phía Dược Thiên Sầu. Nguyên lai là hắn muốn bạo đan điền, cùng Dược Thiên Sầu đồng quy vu tận.
 
Tự bạo đan điền chẳng phải sẽ thân hình câu diệt, không được đầu thai chuyển thế hay sao? Đám người Đại La Tông chán nản thầm nghĩ, cách chết bi thống như thế! Chẳng lẽ đã chứng minh, lão tông chủ không tin tưởng bản thân mình sẽ thắng lợi, cho nên mới cùng địch nhân ngọc nát đá tan như thế?
 
Chu Tiên Hiền hoảng sợ lảng tránh ánh mắt của Dược Thiên Sầu nhìn tới. Đồng thời cũng không kìm chế nổi tâm tinh hoảng hốt ở trong lòng, đang phơi bày ra trên nét mặt...
 
— QUẢNG CÁO —