Tinh Thần Châu

Chương 707: Phong vân tế hội



Vũ Nam Thiên cũng không quan tâm tới Ngôn Kỵ, ngược lại nhìn Phùng Hướng Thiên cười nói: "Nguyên lai là tu sĩ Hoa Hạ, xin cứ tự nhiên!" Hắn không giới thiệu thân phận của mình và mọi người, nhiều ít cũng có ý nghĩa khinh thường. Dù sao tu vi song phương hơn kém quá xa, cái gọi là chưởng môn Phù Tiên Đảo, trong mắt hắn thật sự không đáng giá nhắc tới. Nhưng nói đi thì nói lại, bằng vào thân phận của hắn, có thể khách khí nói chuyện như vậy với Phùng Hướng Thiên, đã xem như tu dưỡng đủ tốt.
 
Tuy rằng hắn không giải thích thân phận của mọi người, nhưng đám người Phùng Hướng Thiên đã biết, nhất là vừa rồi khi hai người còn đang khắc khẩu, tên của Vũ Nam Thiên và Ngôn Kỵ, làm người Hoa Hạ tu chân giới hết hồn. Đây là hai tên trong số những lĩnh chủ Hóa Thần kỳ của chư quốc a!
 
"Vậy sẽ không quấy rồi chư vị tiền bối." Phùng Hướng Thiên không dám có chút tính tình, cung kính hướng đám người Vũ Nam Thiên chắp tay. Sau đó mang theo một đám người đi vòng qua, nhiễu khỏi đám người khủng bố kia.
 
Lĩnh chủ các nước nhìn thấy những tu sĩ Hoa Hạ đang nơm nớp lo sợ như bầy gà con, một đám lộ ra vẻ cười lạnh. Bây giờ không có phương tiện động tới bọn họ, nhưng nếu Tất Trường Xuân đã đi Đông Cực Thánh Thổ, những người này không thể nghi ngờ là sơn dương dâng tới cửa đợi làm thịt, muốn chạy cũng không có cửa.
 
Hoắc Tông mình đang giữ tay Ngôn Kỵ, nhìn đám tu sĩ Hoa Hạ đang nhiễu vòng đi qua, vốn gương mặt không chút thay đổi. Nhưng bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, hắn chứng kiến trên một con thuyền pháp bảo phi hành có một số nữ tử đang đứng, có một bạch y nữ tử quả nhiên là thiên tư quốc sắc thế gian hiếm có. Lúc này chợt nhịn không được quát: "Đều đứng lại cho ta!"
 
Ánh mắt lĩnh chủ chư quốc đều rơi vào trên người Hoắc Tông mình, Ngôn Kỵ bên cạnh hắn lại không hiểu ra sao, khi nãy hắn còn truyền âm khuyên mình bây giờ không phải là thời gian nháo sự, như thế nào chính hắn lại làm tới.
 
Tu sĩ Hoa Hạ quốc đều thấp thỏm lo âu ngừng lại, phi hành pháp bảo đầu lĩnh Phù Tiên Đảo bay trở về, Phùng Hướng Thiên kiên trì hỏi Hoắc Tông mình: "Không biết vị tiền bối này có gì chỉ giáo?" Hắn xuất đầu cũng không có biện pháp, ai kêu hắn là chưởng môn đệ nhất đại phái.
 
Y phục mỏng manh, hai chân trần trụi, Hoắc Tông mình mang theo vài phần phong độ nho nhã phất phất tay nói: "Không phải chuyện của ngươi." Ánh mắt hắn lại thẳng ngoắc ngoắc nhìn về phía nữ nhân tuyệt sắc trong đám người.
 
Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn, nhất thời tỉnh ngộ, thì ra là nhìn thấy tuyệt sắc mỹ nữ, chẳng thể trách.
 
Phải biết Hoắc Tông mình cũng là người nổi danh háo sắc, trên Quang mình Điện, có không ít người ở sau lưng gọi là hang ổ hoang dâm, cũng bởi vì hắn nuôi nhốt không ít mỹ mạo nữ tử. Xem trang phục của hắn, cũng không khó khăn đoán được hắn có sở thích này.
 
Kỳ thật há chỉ là Hoắc Tông mình, không ít người sau khi nhìn thấy nữ nhân kia, ánh mắt đều sáng lên. Nữ nhân kia không phải ai khác, chính là chưởng môn Quỳnh Hoa tiên tử của Vọng Nguyệt Tông, cũng là nữ nhân dung mạo nổi danh trong Hoa Hạ tu chân giới, dung mạo tự nhiên không bình thường. Đây cũng do Bách Hoa tiên tử không tới, nếu không một đôi mỹ nữ xinh đẹp ở đây, nhất định có thể làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.
 
Sắc mặt Quỳnh Hoa tiên tử hơi đổi, tự nhiên đã phát hiện ánh mắt mê đắm của Hoắc Tông mình, hơn nữa cũng không chỉ có một mình hắn mê đắm. Trong lòng mặc dù tức giận, nhưng bởi vì nơi này không có ai tu vi yếu, nàng chỉ đành hơi nghiêng đầu sang bên, làm như không hề phát hiện.
 
Người của Hoa Hạ tu chân giới sở dĩ đi tới nơi này, tự nhiên cũng bởi vì nghe nói Tất Trường Xuân muốn đi Đông Cực Thánh Thổ. Vĩ thế chưởng môn các phái liên lạc lẫn nhau muốn đến đưa tiễn, cảm tạ Tất Trường Xuân nhiều năm giữ gin Hoa Hạ tu
 
Chân giới. Đương nhiên, nói cho dễ nghe là vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì nghe nói, mỗi một đời chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực đều là cao thủ đứng đầu uy chấn tu chân giới, nói vậy chưởng hình sử đời kế tiếp cũng sẽ không kém.
 
Mấy trăm chưởng môn cùng đến, bày ra trường họp lớn đến như vậy, đơn giản là vì muốn cấp mặt mũi cho Tất lão tiền bối, hoặc là nói chỉ muốn mong đánh bài bi tình, kỳ vọng Tất lão tiền bối có thể nói dùm một tiếng với chưởng hình sử đời tiếp theo, tiếp tục giữ gin Hoa Hạ tu chân giới. Theo ý nghĩ của bọn hắn, nếu Tất Trường Xuân có thể chiếu cố Hoa Hạ tu chân giới nhiều năm như vậy, có thể thấy được Tất Trường Xuân có cảm tình thâm hậu đối với Hoa Hạ, nói vậy nếu mọi người cùng dắt tay nhau đến van cầu, lão tiền bối cũng sẽ không thật sự mặc kệ...Vĩ thế mới có một màn hiện tại!
 
Nhưng ý nghĩ của họ chỉ là đơn phương tình nguyện, Tất Trường Xuân cũng không phải chỉ chiểu cố Hoa Hạ tu chân giới như họ đã nghĩ. Đầu tiên, gặp được Tất Trường Xuân hắn có chịu để ý đến họ hay không còn chưa nói chắc. Tiếp theo, một khi Tất Trường Xuân rời đi, bọn họ chỉ sợ muốn bình an ly khai cũng đều khó khăn.
 
Quỳnh Hoa tiên tử vừa mới nhấc đầu nhìn sang một bên, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đạo bóng trắng, không khỏi hơi kinh hãi, liền lập tức thấy rõ người kia. Chính là người khi nãy vừa nói chuyện với Phùng Hướng Thiên, nam nhân trong bộ trường bào lông mềm như nhung đẹp đẽ hoa quý, hơn nữa còn đang nhìn nàng với ánh mắt thật thâm tình. Quỳnh Hoa tiên tử nhất thời có vẻ lúng túng, mắng cũng không phải, đánh thì càng không thể nào...
 
"Quấy rầy tiên tử." Vũ Nam Thiên ôn văn nho nhã rất có phong độ khom Minh Hành lễ nói: "Tại hạ Liễu Nam quốc lĩnh chủ Vũ Nam Thiên, hôm nay có thể nhìn thấy tiên từ, quả thật tam sinh hữu hạnh. Không biết tại hạ có may mắn biết được phương danh tiên tử?"
 
Quỳnh Hoa tiên tử cắn cắn môi, cúi người nói: "Vọng Nguyệt Tông chưởng môn Quỳnh Hoa, gặp qua tiền bối."
 
Bên kia sắc mặt Hoắc Tông mình trầm xuống, không nghĩ tới chính mình gọi lại những người này, lại bị Vũ Nam Thiên chiếm tiện nghi trước. Trong một đám lĩnh chủ, đã có không ít người trộm nở nụ cười, cũng biết Vũ Nam Thiên chẳng phải thứ tốt gì. Người này chuyên thu nữ đệ tử, cũng không phải không có nguyên nhân. Người không biết cũng biết, Vũ Nam Thiên tự tay thu nữ đệ tử, không có một ai mà có quan hệ được rõ ràng minh bạch. Nhưng tuy rằng tu vi người này còn chưa đạt tới Hóa Thần hậu kỳ, nhưng so sánh với những lình chủ khác, tu vi xem như cao, mọi người nhiều ít cấp chút mặt mũi, nên ít có người nói lung tung về hắn mà thôi.
 
"Ha ha! Vũ Nam Thiên người này, thật đúng là chết không hối cải." Bùi Phóng nhìn Thích Cửu Quân và u Dương Đạt cười cười, tùy cơ cao giọng hô: "Vũ lão đệ, tạm thời nên tự kiềm chế, có chuyện gì ngày sau hãy nói, mời đi tới đây." Hắn cũng không muốn hiện tại Vũ Nam Thiên gặp phải phiền toái, miễn cho mọi người đều bị liên lụy.
 
Vũ Nam Thiên liếc mắt nhìn Bùi Phóng, khom người nói với Quỳnh Hoa tiên tử: "Nguyên lai là Quỳnh Hoa tiên tử tiếng tăm lừng lẫy, hạnh ngộ. Có cơ hội sẽ cùng tiên tử trường đàm!" Nói xong nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, trực tiếp thuấn di đến phi hành pháp bảo của Bùi Phóng, trừng mắt nhìn Bùi Phóng, tức giận nói: "Chuyện gì?"
 
Bùi Phóng nhìn người của Hoa Hạ tu chân giới, hô: "Đi thôi! Đừng tự tìm phiền phức cho mình." Hắn vừa mới mở miệng, cũng không còn ai tiếp tục ngăn trở tu sĩ Hoa Hạ, một đám người nhanh chóng vượt qua bay xa.
 
Lúc này, Bùi Phóng mới quay đầu nhìn Vũ Nam Thiên cười nói: "Vũ lão đệ, nếu bàn về dung mạo, thiên hạ nữ tử có ai qua được Lộ Nghiên Thanh?" Lời này vừa nói ra, chung quanh nhất thời có thật nhiều người ha ha phá lên cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Người biết chuyện đều biết, Vũ Nam Thiên từng theo đuổi Lộ Nghiên Thanh, đáng tiếc bị tình địch Văn Lan Phong hung hăng thu thập một trận, thiếu chút nữa đánh mất cả mạng. Từ đó về sau, Vũ Nam Thiên cũng không còn dám tiếp tục trêu chọc Lộ Nghiên Thanh. Bùi Phóng rõ ràng đang châm chọc hắn, Vũ Nam Thiên hừ lạnh một tiếng, quay trở về vị trí của mình.
 
Đúng lúc này, tiếng cười to của mọi người đều ngừng lại, nhìn quanh bốn phía đánh
 
Giá.
 
"Vù vù..." Tiếng gió lớn dần, gió biển hây hẩy đột nhiên cũng biến thành mạnh hơn, kỳ quái, cơn gió này cũng không phải gió từ đông nam tây bắc tới, thổi tới có điểm rối loạn, hơn nữa càng ngày càng mạnh mẽ, thổi tới trên mặt cũng có cảm giác, phảng phất như có thứ gì đó đang vẽ lên mặt.
 
Biền khơi vạn lý xanh ngắt bên dưới mất đi sự vỗ về quy luật, dần dần trở nên ba đào mãnh liệt. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên nghe được bốn phía truyền đến tiếng sấm ầm ầm. Mọi người nhanh chóng nhìn quanh, chỉ thấy phía chân trời lắc lắc mây đen đẩy tới, đến từ khắp nơi, giống như đang hướng bên này tập trung. Dưới mây đen, sét đánh dữ tợn quấn quýt như những con rồng, hoặc rắn, lại đôi khi như thuồng luồng. Tinh quang nhấp nháy không ngừng, mây đen liên tiếp giữa mặt biển cùng không trung, đang bay nhanh tới gần.
 
Gió càng thêm mạnh mẽ, đã sắp thành bão, biển khơi hoàn toàn phẫn nộ, nhấc lên sóng to ngập trời...
 
"Đông Cực Thánh Thổ sắp khai mở!" Bùi Phóng thần tình vui sướng nói. Bất quá ngụ ý chính vẫn là muốn nói Tất Trường Xuân chuẩn bị ly khai tu chân giới rồi. Ở đây có không ít người đều đã từng kiến thức qua trường cảnh Đông Cực Thánh Thổ khai mở. Đều biết những dấu hiệu báo trước, khi Đông Cực Thánh Thổ mở ra.
 
Nhưng mà nhóm tu sĩ Hoa Hạ lại chưa từng kiến thức qua bao giờ. Mới vừa giãn khoảng cách vài chục dặm cùng đám lĩnh chủ chư quốc. Thì đột nhiên cảm thấy trong không trung bốn phía xung quanh hải vực chợt phát sinh dị biến. Cả đám kinh nghi bất định ngắm nhìn bốn phía xung quanh...
 
Trên Huyền Huyền Đảo tầng sương mù vừa mới bao phủ không được bao lâu, liền đã bị thổi tan. Tất Trường Xuân đứng trên đỉnh núi, hai mắt chậm rãi mở ra, tinh quang bạo xạ ngắm nhìn bốn phía chung quanh...
 
Lộng Trúc nhìn mây đen vần vũ ở trên bầu trời. Trong miệng khe lầm bầm: "Sắp khai mở rồi sao?"
 
Nam Minh lão tổ trịnh trọng gật đầu: "Rất nhanh thôi." Bản thân hắn ở trên Huyền Huyền Đảo thời gian dài như vậy, đã muốn chứng kiến qua vài lần Đông Cực Thánh Thổ khai mở. Cho nên lời xác định của hắn cũng chắc chắn hơn bất luận một ai có mặt ở đây.
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy, thần tình không khỏi tò mò, hết nhìn đông lại ngó sang tây. Trong lòng thầm nghĩ, thực muốn nhìn xem Đông Cực Thánh Thổ khai mở, sẽ phát sinh dị biến như thế nào...
 
Đúng lúc này, mây đen vần vũ trên không trung đột nhiên không hẹn mà tập trung đến cùng một chỗ, cuồng phong trong thiên địa thổi tán loạn ra bốn phía xung quanh. Không đến nửa canh giờ sau, cả Huyền Huyền Đảo liền đã bị mây đen bao trùm, tia sáng ở phía cuối chân trời cũng đã tiêu thất. Trong thiên địa là một mảnh hắc ám, giờ bàn tay lên nhìn không rõ năm đầu ngón tay đâu cả.
 
Ngay sau đó, trong không trung mơ hồ lại vang lên những tiếng sấm nổ đì đùng, hơn nữa càng lúc càng trở nên cường hãn. Chỉ thấy trong tầng mây đen thỉnh thoảng ánh lên những tia quang mang chói lóa. Đột nhiên một tia sét khủng bố từ trong mây đen bổ ra, tựa như muốn xé rách không gian. Mây đen vần vũ, cuồng phong loạn chuyển, từng cơn sóng dữ ở dưới hải vực cũng dâng lên cao đến vài trượng...
 
"Oanh.., oanh.., oanh..." Thanh âm bạo nổ vang rền, khiến cho Dược Thiên Sầu nhe răng trợn mắt, cảm giác màng nhĩ như muốn xé rách ra. Bất quá hắn vẫn trừng mắt nhìn theo phương hướng tia sét kia bổ tới. Đó chính là địa phương bao phủ một tầng sương mù trắng xóa!
 
Mà địa phương được bao phủ một tầng mây mù trắng xóa ở trên không trung kia. Cũng chính là Đông Cực Thánh Thổ ở trong truyền thuyết...
 
— QUẢNG CÁO —