Đám lĩnh chủ chư quốc tâm tình không sai đứng ngoài quan khán náo nhiệt. Mà nhóm tu sĩ Hoa Hạ thì hoảng sợ ngắm nhìn tràng ác chiến chưa bao giờ được thấy qua. Bọn hắn muốn đi nhưng không dám đi, muốn chạy lại không dám chạy, cả đám đững ngây ra như phỗng ở nguyên tại chỗ.
Quỳnh Hoa tiên tử đôi con ngươi mơ hồ đang phiếm hồng, ngóng nhìn tràng ác chiến hung hiểm ở trên không trung, son môi run rẩy, cười thảm lẩm bầm nói: "Lộng Trúc! Nguyên lai hắn chính là đảo chủ Nam Hải Tử Trúc Lâm danh chấn thiên hạ. Vì sao ngươi phải gạt ta? Ngươi gạt ta quá mức thê thảm ah!"
Lúc này Quỳnh Hoa tiên tử đều đã minh bạch tất cả mọi chuyện rồi. Hoa Như Ý đứng bên cạnh nàng, hai mắt cũng mê đắm nhìn lên trên không trung, đôi con ngươi liên tục tản xuất ra những tia sáng kì dị.
Nàng như thế nào cũng đều không nghĩ ra, người tỷ phu phàm nhân năm xưa thất tung. Nguyên lai còn là một đại nhân vật danh chấn thiên hạ như thế. Tu vi của hắn quá mức cường hãn! Nghe nói hắn còn là hảo bằng hữu chí giao cùng vị thiên hạ đệ nhất cao thủ. Lão thiên ah! Tỷ tỷ rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì vậy!
"Phanh..." Một thanh âm trọng kích từ trên không trung vang lên. Chỉ thấy một bóng thân ảnh như lưu tinh bắn xuống biển khơi, khiến cho mặt biển tung tóe bọt sóng trắng xóa. Bọt sóng còn chưa rơi xuống, liền đã thấy thân ảnh kia từ bên dưới mặt biển lao vút lên, mang theo thanh âm phẫn nộ, quát: "Hợp lực giết hắn!"
Đây đúng là thanh âm của Ngôn Kỵ, xem ra hắn lại vừa mới ăn thêm một quả đắng nữa rồi.
Ngay lúc này, trên không trung rất nhanh đã xuất hiện hai luồng kiếm quang trùng thiên, điên cuồng truy sát hơn trăm bóng thân ảnh của Lộng Trúc. Đồng thời Ngôn Kỵ cũng phóng lên phối hợp cùng Bồ Thái Đông và Hoắc Tông mình, hắc sắc trường tiên trong tay tung hoành ngang trời. Cảnh tượng này khiến cho người ta cảm giác, Lộng Trúc dường như đang rơi xuống thế hạ phong.
"Nam Minh tiền bối, ngài đi giúp Lộng Trúc tiền bối đi. Ta ở đây không có chuyện gì đâu." Dược Thiên Sầu ngữ khí âm trầm nói. Tuy rằng hắn không nhìn thấy rõ tình huống ở bên trên. Nhưng hắn cảm giác được, khí thế của Lộng Trúc đang bị ba người Ngôn Kỵ áp chế xuống.
Nam Minh lão tổ quay đầu nhìn sang phía Dược Thiên Sầu. Nhất thời không khỏi giật mình kinh hãi. Hắn phát hiện ra đôi con ngươi trong hốc mắt của Dược Thiên Sầu, cư nhiên lại toát lên hai ngọn lửa màu đen, phảng phất như sắp không kim chế nổi, nhảy vọt ra bên ngoài bình thường. Đồng thời, theo trên người Dược Thiên Sầu mơ hồ cảm thấy những luồng chân khí băng lạnh thấu xương, cái loại chân khí khủng bố này, khiến cho người ta phải dựng đứng tóc gáy.
"Lộng Trúc tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Lão gia hỏa này vẫn còn rất nhiều thủ đoạn lợi hại chưa dùng đến!" Nam Minh lão tổ vừa nói xong, tình thế trên không trung đột nhiên cũng phát sinh biến hóa. Lộng Trúc đang bị ba người Ngôn Kỵ áp bức, bỗng dưng hơn mười bóng hư ảnh theo trong những kẽ hở thoát ra, tốc độ rất linh hoạt. Đám người phía dưới đang quan sát chỉ thấy trước mắt hoa lên. Trong phút chốc, mười bóng hư ảnh liền phân thân ra, đảo mắt một cái, trên không trung lại xuất hiện mấy trăm thân ảnh Lộng Trúc bay múa rợp trời. Theo sau đó liền đem ba người bao vây lại.
Tốc độ của ba người Ngôn Kỵ cũng rất nhanh, bọn hắn điên cuồng công kích mỗi một cái hư ảnh Lộng Trúc. Nhưng mà dường như mỗi một lần công kích đều là thất
Bại, căn bản bọn hắn không thể nhìn ra, đâu mới là chân thân nguyên bản của Lộng Trúc.
Lúc này, mấy trăm hư ảnh của Lộng Trúc đều dừng bất động ở trên không trung, nhưng hình thái diễn cảm lại hoàn toàn khác nhau, hoặc đứng, hoặc nằm, hoặc bắt chéo hai chân mà ngồi. Biểu hiện rõ ràng tư thế tao nhã của thiên hạ đệ nhất mỹ nam, khiến cho chúng nhân đứng dưới quan khán sợ hãi không thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngay khi ba người Ngôn Kỵ đem mỗi một bóng hư ảnh tập kích qua một lần, nhưng vô hiệu quả, thì gần trăm bóng hư ảnh Lộng Trúc đột nhiên chăm chú nhìn vào ba người, trên mặt thoáng xuất hiện ý cười. Theo sau không hẹn mà cùng đưa cây sáo lên, hoành ngang trên môi, mười đầu ngón tay tiêu sái nhảy múa, thanh âm du dương cũng bắt đầu chậm rãi quanh quần không dứt ở trong đất trời...
Lúc này chúng nhân xung quanh đã không còn nghe thấy tiếng gió biền gào thét bên tai nữa, cũng không hề nghe thấy thanh âm sóng vỗ tấp vào bờ. Rõ ràng chúng nhân đang đứng trong phạm vi hải vực, thế nhưng đột nhiên trong mắt lại xuất hiện một mảnh biển hoa sáng lạn.., ánh dương quang kiều diễm, hoa tươi đua nhau khoe sắc, khắp núi non đều là muôn vàn loài hoa tạo thành biển hoa lãng mạn, đồng thời còn có rất nhiều hồ điệp bay múa xung quanh và một đám trẻ con nô đùa, chạy băng băng cười nói huyên thuyên ở trên biển hoa. Chúng nhân bất tri giác như đã quay trở về tuổi thơ của chính mình, ở trong những khóm hoa mà chơi đuổi bắt...
Trong lúc mọi người dần dần chìm vào kí ức tuổi thơ của riêng mình. Thì bỗng nhiên vang lên thanh âm rống giận của Bùi Phóng: "Huyễn âm quả nhiên là vô cùng lợi hại!"
Ảo giác trong mắt mọi người lúc này giống như một chiếc bình sứ rơi vỡ trên mặt đất bình thường. Toàn bộ hình ảnh xinh đẹp đều bị tiếng gầm của Bùi Phóng chấn vỡ, hỗn loạn thành từng mảnh nhỏ tiêu tán đi. Trước mắt liền hiện ra quang cảnh của Huyền Huyền Đảo, ở trên một phiến hải vực rộng mênh mông không nhìn thấy bến bờ.
Tất cả đều là huyễn ảnh sao? Mọi người không khỏi kinh hãi, lúc này mới nhớ đến tràng ác chiến ở bên trên không trung. Nhưng tại sao mình không hề nghe thấy thanh âm giao phong?
Chúng nhân đưa mắt nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy thi thể nát nhừ của Bồ Thái Đông vô lực rơi xuống biển sâu. Trên không trung, Lộng Trúc đang đứng đối diện với Hoắc Tông mình. Bất quá, lúc này Hoắc Tông mình đã nghẻo đầu sang một bên. Theo sau lưng hắn có thể trông thấy vài lỗ thủng rướm máu, một cây sáo trúc màu tím sẫm, đang xuyên qua tim hắn, thò đầu ra phía sau lưng.
Lúc này Ngôn Kỵ cũng không khá hơn bao nhiêu, hai mắt trợn trừng không dám tin nhìn về phía Lộng Trúc, cả người lắc lư như muốn đổ xuống, cây hắc sắc trường tiên trong tay sớm đã không biết bay đi nơi nào rồi. Một tay giữ chặt cổ họng, máu tươi theo kẽ tay trào ra. Bàn tay còn lại thì ôm trước ngực, đồng dạng cũng đã trớt đãm máu tươi...
"Ngôn Kỵ, ta đã cảnh báo rồi, dựa vào các ngươi thì không thể giết nổi ta đâu. Bất quá các ngươi lại không tin. Ta không muốn giết người, cho nên đừng ép ta động thủ!" Lộng Trúc diễn cảm băng sương nhìn Ngôn Kỵ nói.
Đột nhiên Lộng Trúc hung hăng giáng thẳng một chưởng xuống ngực Hoắc Tông mình, cây sáo trúc đang cắm trong lồng ngực Hoắc Tông mình thuận thế lao vút ra, hóa thành một đường cong tru mỹ, "phanh" một tiếng, trực tiếp đánh nát đầu của Ngôn Kỵ.
Hai cỗ thi thể nhất tề rơi xuống biển, dấy lên hai cột bọt sóng. Chỉ thấy cây sáo của
Lộng Trúc "sưu" một tiếng bắn nhanh ra khỏi mặt nước, bay múa thêm vài vòng trong không trung, rồi mới chịu quay trở về tay hắn. Lộng Trúc ngắm nhìn cây sáo trong tay, hình như đang xác nhận xem nó đã được rửa sạch hay chưa. Theo sau mới thỏa mãn gật đầu, thuấn di trở về bên người Nam Minh lão tổ cùng Dược Thiên Sầu.
Tất cả mọi người đều mang thần tình khiếp sợ ngắm nhìn Lộng Trúc, vô luận lĩnh chủ chư quốc, hay là nhóm tu sĩ Hoa Hạ, đều không nghĩ tới Lộng Trúc chỉ trong nháy mắt đã giết chết ba vị cao thủ Hóa Thần trung kỳ. Một chiến ba, đều cùng là Hóa Thần trung kỳ ah! Mà bản thân Lộng Trúc lại không hao tổn cọng lông nào, đây là khái niệm gì?
Đám lĩnh chủ chư quốc đưa mắt nhìn nhau. Ngôn Kỵ, Hoắc Tông mình cùng Bồ Thái Đông đã chết rồi sao? Điều này làm cho bọn chúng cảm thấy phi thường khó có thể chấp nhận nổi.
Lúc trước còn tưởng rằng, Lộng Trúc không có Tất Trường Xuân đứng sau lưng, cuộc sống trong tương lai ắt hẳn sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Hiện giờ xem ra, coi như người ta không có Tất Trường Xuân, chỉ sợ vẫn có thể tiêu dao tự tại. Dựa vào thân thủ mà hắn vừa hiển lộ ra, liền cũng đã thuyết mình hết thảy!
Quỳnh Hoa tiên từ mún môi, không hề bởi vì Lộng Trúc bày ra thân thủ cường hãn mà thay đổi gì. Hai mắt nàng vẫn đãm lệ mông lung, tràn đầy oán niệm. Mà Hoa Như Ý thì diễn cảm hưng phấn không thôi. Nàng thầm nghĩ, nếu tỷ phu cùng tỷ tỷ hòa giải. Bằng vào bản lĩnh của tỷ phu, liệu còn ai dám nhòm ngó đến Vọng Nguyệt Tông nữa đây?
Lộng Trúc trành mắt lạnh nhìn xung quanh toàn trường. Sát khí trên người vẫn còn chưa tiêu tán. Kì thực, bản thân hắn cũng không phải là một người thị huyết máu lạnh, mà trong thâm tâm hắn chỉ muốn bình an không tranh sự đời với người khác thôi. Không muốn đắc tội ai, cũng không muốn phát sinh mâu thuẫn cùng ai, lại càng không hề muốn ra tay giết người. Bởi vì hắn cho rằng, bản thân mình là một người trời sinh không có chí lớn. Thế nên cũng không cần phí tinh lực đi tranh giành với đám người ở trong thiên hạ.
Bất quá, hắn cũng không phải là người ra tay nhân từ. Trong lúc giao tranh, hắn chưa lúc nào từng do dự qua. Hôm nay, Lộng Trúc không ngại phiền toái, cố tình diễn trò trước mắt chúng nhân. Cũng là bởi Tất Trường Xuân vừa mới ly khai, thế nhưng đám người này đã rục rịch đánh chủ ý lên trên đầu đệ tử của Tất Trường Xuân. Lúc này hắn không dùng thủ đoạn lôi đình làm chúng nhân kinh sợ đương trường, thì còn phải đợi tới lúc nào đây? Nếu chờ đến khi đám người này quần công, bằng vào tu vi trước mắt của hắn, muốn ngăn cản cũng là vô kế khả thi!
Nam Minh lão tổ thoáng đưa mắt nhìn sang Lộng Trúc, có vẻ như đối với chuyện tình Lộng Trúc hạ sát thủ ba người Ngôn Kỵ, cũng không hề cảm thấy ngoài dự tính. Bất quá, Dược Thiên Sầu ban đầu lại phi thường kinh ngạc, nhưng theo sau cũng đã hiểu ra, bởi vì Tất Trường Xuân đã từng nói qua, căn dặn hắn chớ nên xem thường bản lĩnh của Lộng Trúc. Con người này không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá khả năng được đâu.
Lúc này bầu không khí đương trường có chút im ắng. Bùi Phóng thoáng liếc mắt lạnh nhìn về phía Lộng Trúc, rồi hướng Thích Cửu Quân cùng u Dương Đạt truyền âm nói: "Các ngươi đều đã chứng kiến rồi. Lộng Trúc rất có khả năng sẽ nhanh chóng đột phá lên cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ. Nếu chúng ta buông tha cho hắn, đối với chúng ta sẽ không phải là chuyện tốt. Hay là nhân cơ hội này..."