Tinh Thần Châu

Chương 730: Thoát khốn



"Không sao, ngươi cứ giẫm." Ngạc Tiên Quân rất hào sảng trả lời, hiện tại hắn đâu cố kỵ được chuyện này. Hắn cũng không nghĩ tới tâm tư kia của Dược Thiên Sầu.
 
"Ha hả!" Dược Thiên Sầu cười ngồi xổm xuống vuốt lớp da màu bạc thật dầy, vẻ mặt thật hiếu kỳ, thật sự là hiểm thấy! Nhìn trước nhìn sau, mới phát hiện mình ngồi xổm bên trên đúng thật là quá nhỏ bé, không khỏi tấm tắc nói: "Lão yêu quái, khổ người của ngươi thật là lớn, đi ra ngoài không hù chết người mới là lạ."
 
"Dược Thiên Sầu, ngươi đừng nên dây dưa nữa có được hay không, trước tiên nên làm chuyện chính sự...Ngươi không phải không có năng lực rút nó ra đi!" Ngạc Tiên Quân thét to.
 
"Xem ta đây!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói: "Dù nó có nặng tới một trăm tám mươi ngàn cân, ta cũng rút nó ra được." Lời nói của hắn cũng không phải mạnh miệng, hắn đã sớm dự định xong, nếu như chính mình thực sự không rút ra được, lập tức điều động nhân thủ trong ô Thác Châu, mọi người cùng nhau tiến lên, không đạo lý không rút ra được.
 
"Được được được...Vậy ngươi đừng kéo dài nữa, rút ra đi!" Ngạc Tiên Quân không chờ được nữa, Dược Thiên Sầu chắp tay sau lưng đi tới trước thanh cự kiếm, quan sát từ trên xuống dưới. Làm hắn phải than thở sợ hãi, thanh kiếm màu ám kim sắc, mơ hồ có lưu quang kim sắc lưu chuyển, khi đến gần lại thấy nó nhuộm đãm thành kim sắc. Ngâm ứong nước cùng bùn nhiều năm như vậy, thân kiếm vẫn sáng rực có thể soi được cả người. Đây còn chưa chạm đến, liền có thể cảm giác được thân kiếm bàng bạc khí tức đập vào mặt, quả nhiên không phải vật phàm.
 
Hắn đi quanh cự kiếm hai vòng, nhưng phát hiện một vấn đề, thanh kiếm thật sự quá lớn. Hắn thật sự không biết cầm vào chỗ nào để rút lên, đưa tay đẩy, không chút sứt mẻ, lại dùng hết toàn lực mà đẩy, cũng không chút lay động.
 
Ngạc Tiên Quân cũng cảm giác được, bi ai nói: "Đã quên nói cho ngươi, thân kiếm cắm xuyên vào ta lẫn nham thạch bên dưới, muốn rút được nó, chỉ sợ không chỉ dùng khí lực hơn mười vạn cân là được."
 
"Ngươi câm miệng có được hay không, ta nói rút cho ngươi thì sẽ rút, ồn ào cái gì?"
 
Dược Thiên Sầu tức giận hướng thân kiếm hi lý rầm đá vào hai cước. Ngạc Tiên Quân hơi thở dài một tiếng, có chút thất vọng đành câm miệng.
 
"Mẹ nó! Cũng chỉ có thanh kiếm lớn như vậy mới đủ khả năng ghim cứng ngươi như thế, thực sự là tuyệt phối." Dược Thiên Sầu đưa tay vuốt ve thân kiếm. Bỗng nhiên vùng lông mày hắn khẽ động, đột nhiên nghĩ xuất thần thức thâm nhấp thân kiếm kiểm tra một chút, kết quả thần thức vừa va chạm vào thân kiếm, liền lập tức cảm ứng được một cỗ khí tức thương tang cổ xưa chấn nhiếp thiên hạ gần như là thực chất mạnh mẽ chấn ngược thần thức hắn đang muốn xâm lấn.
 
Thần thức hắn điên cuồng bị bức quay về, khí tức bàng bạc thương tang viễn cổ bắn tới, Dược Thiên Sầu còn chưa kịp phòng bị đã bị chấn đến "phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, bản thân bị đánh bay ra ngoài.
 
Ngạc Tiên Quân ở phía dưới lập tức cả kinh kêu lên: "Dược Thiên Sầu, ngươi điên tr, dám dùng thần thức điều tra nó. Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Bên trong kiếm có hồn phách tàn dư của đại thần Nghệ, tu vi yếu ớt của ngươi sao có khả năng nhìnữộm, ngươi sống chán không nhịn được sao! Ngươi.., ngươi không sao chứ?"
 
Dược Thiên Sầu ngã ngồi ngoài mười thước trên lớp da màu bạc đang cố sức bò lên, trong ngực trướng lên đau nhức, cổ họng chợt ngọt, "phốc" một tiếng lại phun ra một búng máu, trong hồ nước khuếch tán ngụm máu tươi vừa phun ra, huyết khí cũng thuận hơn không ít, thế nhưng sắc mặt tái nhợt đến dọa người, thần thức trong nháy mắt liền bị hao tổn.
 
Đây cũng nhờ có dòng nước làm trở lực, bằng không đánh bay hắn ra không chỉ cự ly hơn mười thước, song song cũng vì dòng nước trở lực giúp hắn đỡ đi không ít lực lượng, bằng không hắn không bị thương nặng mới là lạ.
 
"Ta không có gì, chỉ bị chút tiểu thương." Dược Thiên Sầu kinh khủng nhìn thanh cự kiếm ám kim sắc, không còn gì nói: "Thanh kiếm này cũng thật quá bá đạo..." Chỉ nói phân nửa liền không nói được nữa, ánh mắt có chút đăm đăm...
 
"Ngàn vạn lần đừng dùng thần thức đi thăm dò nó, dù là hồn phách tàn dư của đại thần, cũng không phải do tu vi hiện nay của ngươi có thể thừa thụ. Bằng không ta cũng sẽ không bị áp chế nhiều năm như vậy. Ngươi..."
 
"Di!" giọng nói của Ngạc Tiên Quân dừng lại cà kinh.
 
Chỉ thấy ngụm máu tươi do Dược Thiên Sầu phun ra khi nãy giống như hồng vụ tản ra trong nước, hồng vụ lượn lờ đến gần cự kiếm, lưu quang đang lưu chuyển quanh thân cự kiếm đột nhiên khựng lại, ngay sau đó hồng vụ lượn lờ giống như lưu vân được kéo dài, vây xung quanh thân kiếm dạo qua một vòng, bắt đầu lượn lờ xoay quanh chuyển động, xoay tới phần chuôi kiếm, đột nhiên bị hút đi vào.
 
"Dược Thiên Sầu, vừa rồi ngươi rốt cục làm gì nó?" Ngạc Tiên Quân kinh ngạc hỏi.
 
"Mẹ nó! Lão yêu quái, ngươi hẳn nên hỏi nó đã làm gì lão tử..." giọng nói của Dược Thiên Sầu chợt khựng lại, đột nhiên cảm giác trong thân kiếm có thứ gì đang nhìn mình chằm chằm. Giống như có một đôi mắt thâm thúy khiếp người đang giấu bên trong thân kiếm đang yên lặng nhìn chăm chú vào chính mình. Hắn nhìn kỹ lại không thấy được gì, không phát hiện thanh kiếm này có khác lạ gì so với trước, thế nhưng lại cho hắn cảm giác như có đôi mắt đang nhìn trộm.
 
Dược Thiên Sầu còn đang nín thở ngưng thần yên lặng quan sát, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thở dài...
 
"Ai..." Tiếng thở dài tràn ngập ý nhị thương tang cổ xưa quanh quẩn truyền vào trong lỗ tai hắn, làm cho hắn có loại cảm giác vượt qua thời không trở lại viễn cổ xa xôi, thanh âm kéo dài thật lâu sau đó mới dần dần tiêu tán.
 
Cặp mắt đỏ rực của Ngạc Tiên Quân đang quay tròn nhìn tới lui, trong ánh mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc, nhưng nhìn hình dạng Dược Thiên Sầu không giống như đang già vờ, hắn không khỏi hỏi: "Dược Thiên Sầu, ngươi phát điên cái gì?"
 
"Lẽ nào vừa rồi ngươi không có nghe được?" Dược Thiên Sầu cảnh giác nhìn bốn phía, vừa hỏi: "Vừa rồi có người thở dài bên tai ta, lẽ nào ngươi không nghe được?"
 
Đôi mắt to đỏ rực khựng lại, lập tức lại quay tròn một vòng, cũng không phát hiện cái gì.
 
Ngạc Tiên Quân kỳ quái nói: "Ta không nghe được gì a! Cũng không phát hiện có người! Ngươi có phải vừa bị chấn thương, trong lúc nhất thời bị ảo giác không?"
 
Dược Thiên Sầu nhìn trái nhìn phải, hồ nghi nói: "Là vậy sao? Ngươi thực sự không nghe được gì?"
 
Ngạc Tiên Quân xì nói: "Tu vi của ta không mạnh hơn ngươi sao? Ngươi có thể nghe được ta há có thể không nghe thấy? Ít ở chỗ này nghi thần nghi quỷ, mau nhanh nghĩ biện pháp giúp ta rút thanh kiếm mới là chính sự."
 
Nghe hắn vừa nói như vậy, Dược Thiên Sầu ngẫm lại cũng phải, vì vậy thu lại tư thê cảnh giác nghi thần nghi quỷ kia, lại đi tới trước cự kiếm, nghiêng đầu xoay quanh quan sát. Xác thực không phát hiện có điều gì dị thường, chỉ là một màn thanh cự kiếm vừa hấp huyết không khỏi làm cho hắn nghi hoặc.
 
Hắn cẩn cẩn thận thận dùng một ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ lên thân kiếm, thanh kiếm không phản ứng, hắn lại chọt chọt vài cái, xác nhận không thành vấn đề, lại cảm thấy trong lòng trầm muộn, nhất thời cảm thấy bị chấn thương như khi nãy thật là quá oan uổng.
 
"Ta nói Dược đại gia, ngươi còn đang dây dưa cái gì a! Ngươi nhanh nghĩ biện pháp rút nó ra đi!" Ngạc Tiên Quân nhịn không được giục giã.
 
"Đừng ồn, ngươi đã bị đè ép nhiều năm như vậy, còn lo lắng thêm chút thời gian làm gì, không phát hiện ta đang nghĩ biện pháp sao?" Dược Thiên Sầu không chút lưu tình ném lại một câu, bàn tay vuốt ve thân kiếm màu ám kim sắc. Hắn thì thào lầm bẩm: "Quá lớn, có chút không biết làm sao hạ thủ! Nếu như nhỏ lại một chút thì tốt rồi...Ách..."
 
Ngạc Tiên Quân ở bên dưới cũng song song "di" một tiếng. Hai người đồng thời ngây ngần cả người. Dược Thiên Sầu không thể tin được nhu nhu đôi mắt mình, cho rằng vừa xuất hiện ảo giác, vừa rồi hình như hắn thực sự cảm thấy cự kiếm rút nhỏ một chút.
 
Dược Thiên Sầu nhấc chân giẫm giẫm Ngạc Tiên Quân phía dưới, hỏi: "Lão yêu quái, vừa rồi ngươi có cảm giác có gì không bình thường hay không?"
 
"Ngộ! Hình như là cảm giác được có một chút dị thường...Ta cảm giác thanh kiếm cắm trong cơ thể ta giật giật."
 
"Phải? Sao ta lại cảm giác hình như nó rút nhỏ một chút?"
 
Hai người đồng thời không nói, dưới đáy hồ có vẻ dị thường an tĩnh, đều có vẻ như đang nghi thần nghi quý.
 
Cuối cùng Ngạc Tiên Quân lần thứ hai đặt câu hỏi: "Ngươi vừa làm gì nó vậy?"
 
"Cũng không có làm gì a!" Dược Thiên Sầu đặt tay lên thân kiếm, nói: "Chỉ là sờ sờ nó mà thôi, hi vọng nó nhỏ xuống một chút, phương tiện cho ta...Ni!" Ánh mắt hắn lập tức ngây dại, lần này hình như lại thấy cự kiếm lại nhỏ hơn một chút.
 
Giọng nói của Ngạc Tiên Quân bên dưới có vẻ run rẩy: "Ta hình như cũng cảm giác được nó nhỏ một chút, ngươi hình như có thể khống chế.., khống chế.., ngươi thử lại xem có thể để cho nó nhỏ thêm nữa không, ta tỉ mỉ cảm giác một chút."
 
Dược Thiên Sầu thật khó thể tin nhìn vào bàn tay mình, cần cần thận thận đặt lên thân kiếm, nhược nhược nói: "Ngươi nhỏ thêm một chút...Ách!" Hắn rụt tay trở về, cũng không biết do hưng phấn hay sợ hãi mà run rẩy hỏi: "Lão yêu quái, nó hình như lại nhỏ nữa, ngươi cảm giác được không?"
 
"Ừ ân! Ngươi thử lại xem, cho nó dùng sức thu nhỏ lại. Chỉ cần mệnh hồn bị ghim cứng của ta được cởi ra, ta có thể tự mình thoát khốn." Ngạc Tiên Quân vô cùng kích động.
 
Dược Thiên Sầu theo lời đưa tay đặt lên kiểm, hắn bình phục chút tâm tình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm toàn bộ thanh kiếm nói: "Nhỏ một chút" Quả nhiên lần nầy hắn rõ ràng nhìn thấy thanh kiếm rút nhỏ.
 
"Nhỏ một chút.., nhỏ thêm một chút.., nhỏ thêm một chút... Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Ngạc Tiên Quân cảm giác được động tĩnh của thanh cự kiểm xuyên trong thân thể. Lúc này hắn kích động cùng Dược Thiên Sầu cùng nhau hô to. Kết quả hai người càng hô càng lớn. Dược Thiên Sầu mở mắt trừng trừng nhìn cự kiếm đang thu nhỏ lại thật nhanh, thẳng đến khi thanh kiếm rút lại tới đầu vai hắn, dưới chân bỗng nhiên rung động một trận, làm hắn ngừng phắt lại, nhìn sang trái phải một chút, chỉ thấy thân thể màu bạc thật lớn bên dưới đang giãy dụa lên, thoạt nhìn có điểm dọa người.
 
"Lão yêu quái, ngươi có thể động rồi?" Dược Thiên Sầu có chút kinh hãi hỏi.
 
Chỉ nghe Ngạc Tiên Quân ha ha cười điên cuồng: "
Cự kiểm thu nhỏ lại, đã dời khỏi mệnh hồn của ta. Ta có thể thoát khốn rồi! Dược Thiên Sầu, đa tạ! Ngươi đứng vững đó!"
 
Theo một tiếng hét lớn, thân thể thật lớn của cự ngạc phủ phục nơi đây vượt lên hơn mười vạn năm rung động lên, chiếc đuôi thật lớn bắt đầu huy vũ. Chiếc đầu thật lớn mà dữ tợn bắt đầu ngẳng lên, tứ chi cường tráng khổng lồ bắt đầu cố sức khởi động. Dòng nước quanh thân theo phen động tĩnh cấp tốc trở nên đục ngầu...
 
— QUẢNG CÁO —