Những lĩnh chủ còn không cướp được vật gì, đang không chút cam lòng nhìn đệ tử các phái đang đứng quanh xem náo nhiệt, ánh mắt giống như lang như hổ, nhất thời làm cho đệ tử các phái thầm nghĩ không ổn, nhanh chóng bỏ chạy.
Đám gia hỏa này bây giờ lòng tin cực độ bành trướng, đã hoàn toàn không đem đệ tử các phái đặt vào trong mắt, ánh mắt lần lượt trao đổi lẫn nhau, quả thật có dấu hiệu muốn động thủ. Nhưng Lộng Trúc đã nhận được âm thầm chỉ thị của Dược Thiên Sầu, thét to mọi người lập tức rút khỏi nơi đây.
Dược Thiên Sầu nhìn thấy Lộng Trúc bay đi, trong bụng buồn bực, lão tiểu tử này không phải không nguyện quan tâm chuyện gì sao? Như thế nào làm loại việc này lại rất tinh thần?
Đám người Đỗ Phong nhìn thấy thi thể nằm khắp bốn phía lại yên lặng không nói gì, lại nhìn về hướng Dược Thiên Sầu, trong ánh mắt đều lộ ra kính sợ. Mọi người đều biết, sở dĩ lần này có thể thuận lợi biến nguy thành an như thế, nhân vật phát ra tác dụng mấu chốt chính là Dược Thiên Sầu. Hình ảnh tru sát mười lăm người trong thoáng chốc lại nổi lên trong đầu mọi người, làm cho người ta ngẫm lại đều cảm thấy có chút dựng đứng tóc gáy...
Sau trận chiến này, Ly Hỏa cung, Linh Tu môn cùng Tứ Thông thương hội ba phương nhân mã ở bên trong Thần Khư Cảnh cơ hồ là thông suốt, bởi vì có Dược Thiên Sầu áp trận, cũng không cần lo lắng chuyện gì. Bọn hắn thật cũng không quá nhiều lòng tham, chỉ cần người khác không chọc bọn hắn, bọn hắn cũng không trêu chọc người khác, cứ thế vơ vét các loại kỳ trân, thu hoạch có thể nói là phong phú.
Nhưng tình thế bên trong Thần Khư Cảnh lại phát sinh biến hóa cực lớn, tin tức đệ từ bảy đại môn phái cùng Tuyệt Tình cung bị giết truyền ra giống như một viên đá khởi lên ngàn tầng sóng, đệ tử các phái bắt đầu học theo, bắt đầu ở chung quanh kéo người liên hợp tổ đội, nếu không sẽ luôn cảm giác không được an toàn.
Trong một đoạn thời gian kế tiếp, Dược Thiên Sầu bọn họ nhìn thấy trong những cuộc chém giết, luôn thấy tình huống lấy nhiều khi ít. Bất quá Dược Thiên Sầu đối với chuyện náo nhiệt này đã không còn hứng thú tham dự, hiện tại hắn đang toàn tâm đem tinh lực vùi đầu vào trong đủ loại ngọc điệp hình ảnh tiên thảo.
Chuyện thu thập tiên thảo kỳ trân tự nhiên có đám người Lộng Trúc đi làm, hiện tại hắn chỉ muốn chuẩn bị sẵn sàng cho việc chính thức lăn lộn tại Tiên giới, trước tiên cầm tài nguyên trên tay rồi nói sau, đừng để chạy ra ngoài cái gì cũng không biết.
Trong quá trình hắn luôn âm thầm hướng Đào Trung truyền âm hỏi han các loại tình huống của Tiên giới, có chút việc Đào Trung không rõ ràng lắm, hắn lại đi hỏi Đỗ Phong và Hỏa Vân Long. Mọi người tuy rằng cảm giác có chút kinh ngạc, nhưng đều nói ra, cũng không giấu diếm chuyện gì, trong lời nói cử chỉ đều có hương vị mượn sức.
Mục Thiên Kiều yên lặng chú ý từng cử động nhỏ nhặt của hắn, trên thực tế thân phận tán tu của Dược Thiên Sầu làm cho nàng rất tâm động, nàng luôn luôn cân nhắc nên dùng biện pháp gì mới có thể làm cho Dược Thiên Sầu chịu gia nhấp Tứ Thông thương hội. Chỉ có như vậy, bổn sự của Dược Thiên Sầu mới có lợi đối với Tứ Thông thương hội.
Đảo mắt lại thêm nửa tháng trôi qua, thời gian cách Thần Khư Cảnh đóng cửa đã không đến mười ngày. Trước mắt sương trắng nồng đậm che trời cũng đã làm cho một đám người dừng lại...
"Di!" Dược Thiên Sầu vốn tưởng rằng sương mù bao phủ xung quanh mọi người hiện tại cũng đã đủ nồng đậm, không nghĩ tới ở phía trước càng dày, chỉ sợ nếu ở trong sương mù muốn nhìn được khoảng cách chung quanh cũng không tới được mười
Thước. Hắn không khỏi quay đầu lại hỏi: "Ai biết là chuyện gì xảy ra?" Mọi người vẻ mặt ngưng trọng lắc đầu, Đỗ Phong trầm giọng nói: "Mọi người đi một chút, không thể tưởng được đã đến nơi này, chúng ta không thể tiếp tục đi về phía trước, bên trong rất nguy hiểm."
"Vì sao nguy hiểm?" Dược Thiên Sầu hỏi.
Hỏa Vân Long cau đôi mày đỏ, xen vào nói: "Linh khí bên trong này nồng đậm như vậy, tuy rằng tiên thảo kỳ trân giá trị rất cao, nhưng lại tụ tập không ít mãnh thú hấp thu thiên địa linh khí, ngay Tiên cấp cao thủ bình thường cũng không dám tự tiện xông vào nơi đây. Đã có vô số tiền bối vào đây hữu tử vô sinh, may mắn trốn ra đều luôn mãi cảnh cáo hậu nhân, không được tự tiện xông vào nơi này. Mỗi lần Thần Khư Cảnh mở ra, bên trong này chủ yếu cũng chỉ có người của Tiên cung là dám đi vào, bằng tu vi của chúng ta xông vào rất nguy hiểm...
"Mãnh thú..." Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm biển sương mù mang mang phía trước, cân nhắc nói: "Cái gọi là mãnh thú cùng tiên thú linh thú gì đó thứ nào lợi hại hơn?"
Mọi người nghe vậy sắc mặt cứng đờ, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn. Hỏa Vân Long há hốc mồm hết lời để nói, Đỗ Phong ho khan một tiếng giải thích: "Kỳ thực gọi là mãnh thú hay linh thú cùng tiên thú, mãnh thú bình thường là sinh vật còn sót lại thời kỳ viễn cổ, chúng nó có tiên thiên điều kiện, đó chính là sống lâu vô cùng, hơn nữa phần lớn thiên phú dị bấm. Tuy rằng ông trời cho điều kiện tiên thiên hậu đãi như vậy cho chúng nó, nhưng lại cho chúng chỗ thiếu hụt tiên thiên rất khó vượt qua. Nếu như có thể đột phá được chỗ thiếu hụt này, chúng nó liền có thể tấn cấp thành linh thú hoặc tiên thú."
"Mãnh thú tấn cấp thành linh thú hoặc tiên thú." Dược Thiên Sầu vẻ mặt mờ mịt, ngạc nhiên hỏi: "Là chỗ thiếu hụt gì?"
Đỗ Phong theo bản năng sờ sờ trán, xấu hổ cười giải thích: "Mãnh thú mặc dù sống lâu, lại phần lớn hỗn độn ngu dốt, luận linh tính thậm chí không bằng đại đa số gia cầm bình thường, hoặc dã thú núi rừng, đây cũng là chỗ thiếu hụt trí mạng của chúng. Nhưng nếu có mãnh thú mở ra linh trí, đó chính là linh thú. Mà linh thú có linh trí sức lĩnh ngộ phù hợp pháp môn tu hành của bản thân, liền có thể tu luyện tới cảnh giới tiên thú. Khi đó có thể hóa thành hình người, quá trình tu luyện buồn chán này còn gian khổ hơn yêu tu, yêu tu kết đan hóa anh là có thể hóa hình người, linh thú lại phải tu luyện tới Tiên cấp, nhưng uy lực giữa hai bên thật không thế đánh đồng." Dược Thiên Sầu thoáng suy nghĩ, hắn không khỏi nghĩ tới Bạch Tố Trinh, Bạch Tố Trinh chính là yêu tu, đã sớm hóa thành hình người từ lâu.
Đỗ Phong dừng một chút, tiếp tục cười nói: "Kỳ thực ngươi bội phục vị Ngạc Tiên Quân dám va chạm với Tiên Đế kia, đời trước hắn chính là mãnh thú, chẳng qua sau khi tu luyện thành công, mới có cơ hội đứng hàng Tiên Quân thôi." Đỗ Phong đột nhiên ngừng lại một chút, ánh mắt mọi người toàn bộ trành về hướng bạch vụ nồng đậm phía trước, chỉ thấy sương mù kịch liệt rung chuyển, mặt đất đồng dạng cũng kịch liệt chấn động...Mọi người còn chưa kịp phản ứng, mấy đạo kim sắc lưu quang từ trong bạch vụ lướt nhanh ra, mà sương trắng sau lưng trong nháy mắt tối sầm, làm cho người ta có một loại cảm giác như núi lớn áp đỉnh.
"Tê..." Một âm thanh cơ hồ đâm phá màng tai mọi người đẩy ra sương trắng, một bóng đen thật lớn hiện thân, oanh một tiếng lao ra sương trắng. Một cái mồm to như chậu máu cực lớn đột nhiên lao ra, trực tiếp đuổi theo mấy đạo kim sắc lưu quang táp tới, khổng lồ như thế, nhưng tốc độ lại nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi. Thân hình thật lớn đi theo sau hướng mọi người đang trợn mắt há hốc mồm trực tiếp đè xuống, mọi người kinh hãi, lập tức thuấn di tránh né...Dược Thiên Sầu còn chưa kịp thấy rõ đó là gì, liền thấy vài đạo sáng mờ nổ bắn ra, trực tiếp bắn trúng cái đầu thật lớn vừa lao ra sương trắng.
"Ầm.., ầm..." Mấy tiếng nổ, "phanh" một tiếng cái đầu thật lớn bị đánh lún xuống
Mặt đất ngay đương trường, chấn đến mức mặt đất chỗ đám người Dược Thiên Sầu đang đứng run rẩy, thiếu chút nữa đứng không vững, liền nhanh chóng bay thoát ra xa.
"Súc sinh! Dám đuổi theo ra, muốn chết!"
Một tiếng gầm trống rỗng như lôi đình nổ vang, vài đạo lưu quang màu vàng đã hiện thân, mỗi người đều có vẻ chật vật không chịu nổi, hiển nhiên ở trong bạch vụ nồng đậm đã ăn không ít đau khổ.
"Tê..." Một tiếng rống dài rít gào rung trời, đất đá văng tung tóe khắp nơi, lập tức làm cho những người khác lại thối lui về phía xa, chỉ riêng Dược Thiên Sầu không sợ, đất đá không hề gây thương tích cho hắn mảy may. Chỉ thấy chiếc đầu thật lớn vừa chìm dưới đất lại nâng lên, mang theo con ngươi kim văng thật phẫn nộ tràn ngập, mồm to như chậu máu, răng nanh dày đặc đến dọa người, chiếc lưỡi thô to đang không ngừng phun ra nuốt vào trong tiếng gầm gừ chấn rung, có thể thấy được nó đã phẫn nộ tới cực điểm. Lúc này Dược Thiên Sầu mới nhìn rõ được là loại mãnh thú gì, chính là một con cự xà trơn bóng có chiếc đầu đường kính đạt tới mười thước dữ tợn hung mãnh, lân giáp ngăm đen tầng tầng dựng đứng bung ra, tràn ngập mùi hôi thối thật ghê tởm, thân hình khổng lồ phía sau che kín trong sương mù, không biết dài đến bao nhiêu. Đúng lúc này, trong bạch vụ nồng đậm bỗng nhiên xuyên phá một đạo cự trụ kình thiên, "oanh" cuồng quét lên mấy vị kim bào nhân trên không trung, thanh thế thấp phần dọa người.
"Súc sinh! Lưa nó không được." Trong sáu vị kim bào nhân có năm người vung tay bắn ra năm đạo sáng mờ, "Cạch" nhấc lên khí lãng ngập trời, ngay tại chỗ đem đuôi rắn thật lớn phá khai. Một kim bào nhân khác giờ lên một gương đồng phong cách cổ xưa, huyền quang trên mặt kinh chợt lóe như gợn sóng, một mảnh sáng mờ bắn nhanh trong nháy mắt bao phủ cả đầu rắn.
"Tê...Cự xà phát ra tiếng bi hào vô cùng đau đớn, thân hình thật lớn như loài rồng giấu trong sương mù lập tức "oanh" một tiếng phá sương xông ra. Dược Thiên Sầu chấn động, con cự xà này chỉ sợ phải dài tới một trăm sáu mươi thước, lúc này đang cuộn tròn hình thành một đoàn cuồn cuộn bảo vệ vùng đầu, tựa như một ngọn núi đang di động, mặt đất run rẩy, theo tiếng thống khổ bi rống có thể nghe ra, giống như nó đã bị thương.
"Súc sinh này da cứng thịt dày, nhưng đã bị Huyền Quang Bào Kính của ta chiếu mù hai mắt, thừa cơ hội này, lục kiếm họp chém nó." Sáu người hóa thành sáu đạo kim sắc lưu quang bốn phía, tà tà bắn về phía trời cao. Đột nhiên trên không trung vang lên tiếng sấm sét rung chuyển, sương mù đột nhiên phá vỡ, chỉ thấy sáu đạo kim sắc lưu quang hợp thành một đạo cự kiếm dài tới mấy chục thước phá không chém xuống, tốc độ mau đến kinh người, trong chớp mắt liền chém xuống con cự xà đang cuộn thành một đoàn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Ầm." Tiếng nổ rung trời, con cự xà cuộn rút thành một đoàn tách ra vô số ánh sáng mờ bắn ra bốn phía. Trong khoảnh khắc Dược Thiên Sầu toát ra hộ thể cương khí, vẫn bị ánh sáng mờ nổ bắn ra chấn bay ngược ra ngoài mấy chục thước mới miễn cưỡng ngừng lại, hộ thể cương khí đã muốn hỏng mất, khóe môi rỉ máu tươi đã nói thật rõ ràng.
"Tê..." Tiếng bi hào vô tận chợt dừng lại, thân hình đang cuộn tròn của cự xà bắn ra sáu đạo kim sắc lưu quang, sáu gã kim bào nhân vọt lên không trung hiện ra bản tôn, một đám lạnh lùng nhìn chăm chú xuống phía dưới.
Cự xà cuộn rút thành một đoàn vồ lực di động chậm rãi, bỗng nhiên tựa hồ mất đi lực đạo, ầm ầm sụp đổ, nằm im trên mặt đất không nhúc nhích. Rất nhiều chỗ bì giập