Tinh Thần Châu

Chương 856: Ngọc Sí Kim Bằng



Đối với cao thủ mà có thực lực ngang nhau mà nói, chỉ cần trên người có thêm chút tiểu phiền hà, thì cũng có thể là mấu chốt phân chia thắng thua. Nhưng Vân Bằng đã nhìn ra, năm xưa Vi Xuân Thu cùng mình tốc độ ngang bằng nhau đã muốn rơi xuống thế hạ phong, vốn không còn là đối thủ của mình, coi nhU Minh trở thêm tên Hóa Thần kỳ trên lưng, thì hy vọng chiến thắng của Vi Xuân Thu cũng rất xa vời.
 
Hai người đều là thái cổ mãnh thú dị tộc, lại cùng đạt tới cảnh giới tu vi Tiên Đế sơ kỳ, cho nên tâm tính cao ngạo không bao giờ nguyện ý làm thú cưỡi cho người khác, hơn nữa đều lấy tốc độ làm sở trường, ở Tiên giới cũng coi như hiếm thấy. Hai người mặc dù luôn luôn tranh phong nhiều năm, nhưng tinh bằng hữu đối với nhau khá sâu sắc, từng nhiều lần không để ý an nguy bản thân, tương trợ đối phương những lúc hoạn nạn.
 
Vạn năm trước Vi Xuân Thu đột nhiên biến mất, làm cho Vân Bằng tìm kiếm khắp Tiên giới, tận lực tìm kiếm trăm năm thủy chung vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Vi Xuân Thu đâu cả. Cuối cùng hoài nghi hắn đã ngộ nạn, dù sao ở Tiên giới chuyện tình đánh đánh giết giết, ngươi sống ta chết cũng là thường xuyên gặp phải.
 
Bất ngờ chính là đang ở trên đỉnh Bạch Vân Sơn tĩnh tu, chợt phát hiện ra bóng ảnh của bằng hữu đang phi hành ở phương xa, đây không phải là Vi Xuân Thu thì còn có thể là ai? Ban đầu còn cho rằng mình hoa mắt, thẳng đến khi đối phương cố ý vòng qua Bạch Vân Sơn, thì Vân Bằng mới dám khẳng định con đại biên bức này chính là Vi Xuân Thu, năm xưa không hiểu ra sao cả đã biến mất hơn vạn năm qua. Lúc này nhanh chóng đuổi theo, phát hiện ra quả nhiên đúng là thằng nhãi này.
 
Vì thế hai người bằng hữu xa cách nhiều năm đã không thèm nói chuyện, mà trực tiếp so tài. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
"Có gì không dám!" Vân Bằng nhìn chằm chằm Vi Xuân Thu hờ hững nói: "Chỉ sợ ngươi thua mà không nhận thôi, đến lúc đó lại tìm cớ như trăm ngàn năm trước, không chịu phục ta."
 
"Đừng nói hươu nói vượn, ta khi nào thì đùa giỡn với xú điểu nhà ngươi..." Vi Xuân Thu mắt lộ tinh quang, nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói: "Mục tiêu là Mê Huyễn Tiên Thành, ai tới trước là người đó thắng, người đến sau phải cam tâm tình nguyện nhận thua, chơi không?"
 
Dược Thiên Sầu vừa nghe được thì nhất thời tinh thần hưng phấn lên, chà sát tay nói: "Dù sao cũng là một cuộc thi thố, coi như ta đứng ra làm nhân chứng cho hai người đi!"
 
Ánh mắt quét tới quét lui, âm thầm cân nhắc không biết ngồi trên người ai sẽ thoải mái hơn.
 
Vân Bằng liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, hướng Vi Xuân Thu nói: "Được thôi! Nhưng ta phải nhắc nhở trước, nếu có người dám phá đám, đừng trách ta hạ thủ vô tình..."
 
Ý tứ trong lời nói phi thường rõ ràng, chính là hoài nghi Dược Thiên Sầu sẽ bang trợ Vi Xuân Thu mà quấy phá.
 
Dược Thiên Sầu không thèm nói nữa. Thoáng quét mắt nhìn qua Vi Xuân Thu hừ lạnh, truyền âm nói: "Vi Bức Vương, xem ra nhân phẩm của ngươi đúng là chẳng ra gì, hại lão tử bị ngươi liên lụy, giờ ta đã trở thành tiểu nhân trong mắt người khác ah!"
 
Vi Xuân Thu nghe vậy thì giận tím mặt, nhìn Vân Bằng quát: "Vân Bằng, ngươi nhớ kỹ cho lão tử. Nếu tiểu tử này dám quấy phá giữa đường thì không cần ngươi ra tay. Ta đích thân làm thịt hắn trước mặt ngươi."
 
Ta kháo! Liên quan gì đến ta! Dược Thiên Sầu thần tình cứng đờ, ngoan ngoan không dám lên tiếng nữa.
 
Vân Bằng hừ lạnh, giãn cách cự ly cùng Vi Xuân Thu, đột nhiên cả người bạo phát ra hào quang chói mắt, khiến cho Dược Thiên Sầu chứng kiến mà không khỏi ngần ngơ. Chỉ thấy hào quang vừa dịu xuống, trên không trung đã xuất hiện một con chim khổng lồ hai cánh dài hơn mười thước, thân hình so với Vi Xuân Thu còn lớn hơn gấp
 
Đôi, ở trên không trung chao nghiêng vài vòng.
 
Lông chim trắng tinh như bạch ngọc, thoáng tản mát ra những ánh hào quang, cả người nó tìm không ra một sợi lông tạp nào. Đôi con ngươi thâm thúy tràn ngập duệ khí bức người, phần miệng cong hình móc câu và đôi móc sắc bén đồng dạng là thuần một màu hoàng kim. Đây không phải ai khác mà chính là thái cổ dị tộc...Ngọc Sí Kim Bằng!
 
Dược Thiên Sầu trong đôi con ngươi lộ ra ánh mắt vô hạn tán thưởng, quả thực là quá đẹp. Nhưng Vi Xuân Thu nhìn thấy cảnh tượng quái dị này, lại không hề kinh sợ, thần mình nhanh chóng áp sát tới Vân Bằng, đột nhiên chao nghiêng, thân thể phát ra một cỗ lực đẩy cường đại, nghiêng một vòng đẩy Dược Thiên Sầu ra.
 
"Ta kháo! Xú biên bức! Ngươi muốn làm gì...Ách!" Còn chưa kịp phản ứng thì Dược Thiên Sầu đã thất kinh chửi ầm lên, hai con quái thú tu vi cao thâm này tốc độ phi hành nhanh đến mức đáng sợ, tốc độ như thế mà bị văng ra ngoài không trung thì rất dọa người. Đợi thân hình vừa đứng vững, Dược Thiên Sầu liền phát hiện ra mình đã rơi xuống tấm lưng trắng muốt của Vân Bằng, chính mình bình an vô sự, lập tức hiểu ra, vì thế cũng ngậm miệng lại.
 
Vân Bằng quay đầu nhìn về phía sau, trong mắt không khỏi hiện ra một tia kinh ngạc. Lúc này hắn bắt đầu hoài nghi thân phận của Dược Thiên Sầu, thử nghĩ xem, một gã tu sĩ Hóa Thần kỳ làm sao dám há mồm mắng chửi người có tu vi Tiên Đế như Vi Xuân Thu, điều này còn không đáng để hắn hoài nghi hay sao?
 
Vi Xuân Thu thân hình nhếch sang bên cạnh, cùng Vân Bằng kề vai phi hành, hai người ngoảnh đầu nhìn nhau, không hẹn mà bất thinh linh cùng nhau gia tốc. Hai đạo lưu quang nhanh như thiểm điện, lao vun vút trên thiên không...
 
Lúc này ở dưới tầng trời thấp, trên một chiếc pháp khí phi hành hình chiếc thuyền, bên ngoài khoang thuyền có ba gã trung niên nam nhân, và hai vị lão nhân, cuối cùng là một đôi nam nữ thanh niên, tất cả đều mặc trang phục thống nhất màu hồng tím, bảy người này đều là tiên tu của n Long sơn trang, hai lão nhân đứng giữa chính là trưởng lão của Ẩn Long sơn trang, một người tên là Long Ngọc Công, người kia tên là Nghiễm Quân Như.
 
Lúc này sáu nam một nữ đang trợn mắt há mồm nhìn theo hai đạo lưa quang xẹt qua ngang trời, vừa rồi cảnh tượng trên không trung bọn hắn đều nhìn thấy phi thường rõ ràng, nhất là cái tiếng thóa mạ kia của Dược Thiên Sầu ah!
 
Gã nam nhân trung niên đang điều khiển pháp khí phi hành nhìn chằm chằm thật lâu sau mới nghẹn ra được một câu: "Tốc độ thực nhanh."
 
"Thanh Dực Bức Vương Vi Xuân Thu, Bạch Vân Sơn Chủ Vân Bằng!" Long Ngọc Công cùng Nghiễm Quân Như đưa mắt nhìn nhau kinh hô.
 
Nghe được hai cái tên này, nhất thời trên phi hành pháp khí không khỏi xôn xao lên, hai người này chính là nhân vật đã thành danh nhiều năm ở trong Tiên giới, rất nhiều người chỉ được nghe danh, mà chưa từng gặp qua lần nào. Long Ngọc Công giật mình: "Hai vị cao thủ này đã lâu không thấy xuất hiện ở trong Tiên giới, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy bọn hắn dắt tay nhau mà đi."
 
Nghiễm Quân Như lắc đầu sợ hãi than: "Không phải có lời đồn rằng Thanh Dực Bức Vương đã chết rồi hay sao? Cách vạn năm sau, như thế nào lại thấy tái xuất hiện?"
 
"Lời đồn chỉ là giả mà thôi, không phải hiện giờ đã tận mắt nhìn thấy Thanh Dực Bức Vương rồi hay sao?" Long Ngọc Công cảm thán, nhìn về phía cuối chân ứời xa xăm nói: "Theo phương hướng bọn hắn phi hành, phải chăng cũng là đến Mê Huyễn Tiên Thành giống như chúng ta?"
 
"Cái này cũng không nhất định, hành tung của hai người này rất khó lường. Chỉ sợ chưa chắc sẽ tới cái địa phương lắm thầy nhiều ma giống như Mê Huyễn Tiên Thành." Nghiễm Quân Như trầm ngâm nói.
 
Ờ phía sau, gã thanh niên nhìn sang nữ tử eo thon mông nở bên cạnh mình, thấy trên mặt nàng tràn đầy nghi vấn, đôi con ngươi không khỏi lóe sáng. Vi thế khôn khéo
 
Hỏi: "Gia gia! Vừa rồi gã thanh niên đứng trên lưng Bạch Vân Sơn Chủ là ai thế? Ta nghe nói Thanh Dực Bức Vương cùng Bạch Vân Sơn Chủ luôn luôn không thích làm tiên thú cho người khác cưỡi, như thế nào lại nguyện ý chở người này trên lưng?"
 
Gã thanh niên này tên là Nghiễm Niệm Tổ, là cháu trai của Nghiễm Quân Như, còn nữ tử dung nhan tú lệ bên cạnh hắn cũng là cháu gái của Long Ngọc Công, nàng tên Long Tiểu Tửu.
 
Long Ngọc Công nhíu mày nói: "Chuyện này ta cũng cảm thấy kỳ quái, đáng tiếc lúc trước lực chú ý của ta đều rơi trên người Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng, không nhìn thấy rõ hình dáng của người thanh niên kia, cũng không biết là cao nhân phương nào, lại có thể khiến cho hai vị cao thủ này cam tâm tình nguyện chở hắn trên lưng...Nghiễm sư đệ có nhận thức người này không?"
 
Khi đang nói chuyện thì phát hiện ra Nghiễm Quân Như đang nhíu mày suy tư, vi thế mới dò hỏi.
 
"Ta cũng không chú ý lắm, nhưng lại cảm thấy người thanh niên kia có điểm quen thuộc." Nghiêm Quân Như vuốt râu trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên ngẳng đầu lên ngạc nhiên kinh hô: "Hóa ra là hắn? Điều này làm sao có thể?"
 
Mọi người đứng trên pháp khí phi hành toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào Nghiễm Quân Như. Lúc này Long Ngọc Công cười nhạt nói: "Nghiễm sư đệ không cần thừa nước đục thả câu, người này rốt cuộc là ai?"
 
Nghiễm Quân Như thản nhiên lắc đầu cười nói: "Khoảng thời gian trước ta dẫn đội tới tham gia Thần Khư Cảnh thì gặp qua hắn, người này đúng là nhân vật nổi danh nhất Thần Khư Cảnh chi hội năm nay. Nghe nói hắn chỉ là tán tu Hóa Thần kỳ, không ngờ lại dám cưỡi trên lưng Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng ah! Quả thật là bất khả tư nghị."
 
Mấy người nghe xong thì cũng không dám tin đưa mắt nhìn nhau, Long Ngọc Công nhăn mày nói: "Phải chăng chính là kẻ ở trong Thần Khư Cảnh giết sạch người của Tuyệt Tình Cung, Dược Thiên Sầu?"
 
"Nếu ta nhìn không nhầm thì chính là hắn." Nghiễm Quân Như cười khổ nói: "Đều nói hắn đắc tội với Tuyệt Tình Cung, Tuyệt Tình Cung chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn, nhưng không nghĩ ra sau lưng của hắn lại có Thanh Dực Bức Vương cùng Bạch Vân Sơn Chủ làm chỗ dựa. Chỉ sợ Tuyệt Tình Cung muốn động tới hắn cũng phải cân nhắc kĩ lưỡng ah! Nếu hai lão quái vật này liên thủ, coi như mấy lão gia hỏa Tuyệt Tình Cung kia xuất sơn, phỏng chừng cũng không làm gì nổi Dược Thiên Sầu. Dù sao hai lão quái vật này cũng không phải hạng người dễ chọc."
 
Long Tiểu Tửu thần tình luôn luôn buồn bực không vui, bỗng nhiên cắn cắn môi, trong ánh mắt hiện lên một tia hận sắc, lên tiếng hỏi: "Chính là cái tên Dược Thiên Sầu tình lang của Vạn Linh sao? Ta nghe nói Vạn Linh ở trước mặt bao nhiêu người không quản thể diện, lôi kéo tán tỉnh Dược Thiên Sầu. Nghiễm gia gia, ngài ở hiện trường, hẳn là cũng nhìn thấy cảnh tượng này đi?"
 
Trên phi hành pháp khí nhất thời không có thanh âm lên tiếng hồi đáp, tất cả mọi người đều trộm liếc mắt nhìn nhau.
 
Mọi người ai mà không biết Long tiểu Tửu cùng Vạn Linh chính là tử địch đối đầu, năm xưa Long Tiểu Tửu vốn cùng một thanh niên tài tuấn quý mến nhau, song phương đã đàm luận qua chuyện tình hôn nhân, nào ngờ Vạn Linh kia không hiểu vì sao nổi cơn điên, đột nhiên chạy ra ngáng đường, quyến rũ mất vị hôn phu của Long Tiểu Tửu. Đáng giận nhất chính là, Vạn Linh đùa giỡn khiến cho nam nhân kia cùng Long Tiểu Tửu chia tay nhau xong, liền một cước đạp văng nam nhân kia đi. Kết quả nam nhân kia hối hận tìm Long Tiểu Tửu cầu xin tha thứ.
 
Dưới cơn giận dữ vì quá nhục nhã, Long tiểu Tửu đem nam nhân tài tuấn kia giết đi, cũng bởi vậy mà rước lấy không ít phiền toái, may mắn Ẩn Long sơn trang thực lực không hề tầm thường, cuối cùng đem chuyện này xoa dịu xuống. Nhưng Long Tiểu Tửu cùng Vạn Linh đã trở thành tử địch đối đầu, cơ hồ chẳng cần phân biệt trường hợp, chỉ cần vừa nhìn thấy nhau là đã muốn oanh oanh liệt liệt. Thế nhưng Long Tiểu Tửu luôn ăn thiệt thời ở trong tay của Vạn Linh...
 
— QUẢNG CÁO —