Từ xa ngắm nhìn Cực Lạc Tiên Cảnh khắp nơi đều có đình đài lầu các dùng ngọc thạch phỉ thúy mà xây dựng thành. Lúc này có một kim bào nam nhân ung dung từ trong Thủy Tinh Cung bước ra, chậm rãi đi tới dưới mái đình tứ giác, khoanh tay mà đứng ở bên trong đó. Nam nhân mặt hình chữ quốc, đầu đội kim quang, đôi mày kiếm nhếch xéo lên hai bên thái dương, đôi mắt dài nhỏ hẹp lúc nào cũng bắn ra hàn quang khiếp người, khiến cho khuôn mặt hắn như được bao phủ dưới một tầng băng vạn năm không tan, nhìn không ra một chút biểu tình.
Đi theo hắn tới đây, đang cúi đầu đứng ở bên ngoài đình lầu, chính là Cơ Vũ tiên quân dung nhan xinh đẹp khuynh nước khuynh thành, còn có Ngạc Tiên Quân một thân huyền y sạch sẽ, mái tóc bạc trắng như tuyết rủ xuống bờ vai, thế nhưng lúc này hắn lại hiên ngang mà đứng, ngoài mặt không có một chút biểu tình, ờ trong Tiên giới, có thể khiến cho hai người thần phục, như vậy thân phận của gã nam nhân kim bào kia không cần phải nói thì cũng đã sáng tỏ.
Không sai! Người này uy chấn tam giới, quyền khuynh Tiên giới, là đế vương của chúng sinh ở trong Tiên giới...Tiên Đế Kim Thái!
Từ lúc bước vào mái đình phỉ thúy này, Kim Thái không hề mở miệng nói gì, khiến cho bầu không khí xung quanh có đôi chút trầm trọng. Cơ Vũ cùng Ngạc Tuyết Quân đứng sau lưng hắn, đại khí cũng không dám thở mạnh, tuy hai người không hiểu vì sao mà Kim Thái lại giá lâm, nhưng một câu cũng không dám dò hỏi. Bởi vì người này hỉ nộ vô thường, coi tánh mạng người khác như rơm như cỏ, khắp Tiên giới không ai dám ngỗ ngược ở trước mặt của hắn.
"Cơ Vũ, nơi này có vừa lòng không?" Cuối cùng thì Tiên Đế Kim Thái đứng trong mái đình cũng đã lên tiếng hỏi. Thanh âm tuy không lớn nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy áp lực vô cùng.
Cơ Vũ nhanh chóng khom lưng hành lễ, cung kính nói: "Tạ ơn Tiên Đế hậu ái, Cơ Vũ phi thường hài lòng, nhưng mà Cơ Vũ cũng biết bản thân minh vô đức vô năng, thế nhưng lại cư trú ngay ở dưới chân Tiên Cung của Tiên Đế, khiến cho Cơ Vũ ngày đêm lo lắng, không dám ở lâu trong này. Trải qua bao ngày cân nhắc, Cơ Vũ quyết định hướng Tiên Để cáo từ, kiếm nơi khác tìm chỗ đặt chân."
Kim Thái nghe vậy thì chậm rãi xoay người, ánh mắt nửa nhắm nửa mở bắn ra tinh quang, ngắm nhìn Cơ Vũ một lát. Theo sau mới lên tiếng nói: "Nếu đã hài lòng, thì đâu cần phải kiếm nơi khác dừng chân? Nơi này vốn là xây dựng cho ngươi, cứ an tâm mà lưu lại."
Vốn Cơ Vũ còn đang muốn khước từ, nào ngờ tinh quang trong mắt Kim Thái đã trành về phía gian nhà tranh ở gần đó, hỏi: "Ngạc Tuyết Quân, gian nhà tranh này là do ngươi kiến tạo?"
Lời này vừa nói rạ, khóe miệng Cơ Vũ thoáng co rút, nhất thời tâm tình khẩn trương lên, sợ Kim Thái muốn phát tác với Ngạc Tuyết Quân.
Ngạc Tuyết Quân diễn cảm bất biến, ngữ khí có chút băng sương lạnh lùng, không hề mang theo kính ý, ôm quyền nói: "Phải!"
Nghe vậy, tinh quang trong mắt Kim Thái càng sáng hơn, nhất thời một cỗ áp lực khủng bố vô hình liền bủa về phía Ngạc Tuyết Quân, khiến cho Ngạc Tuyết Quân phải lùi về phía sau vài bước, khóe miệng còn rướm máu tươi. Thế nhưng hắn vẫn dùng ngữ khí băng sương vô cảm nói: "Tiên Để phát thiên uy, nhưng không biết ta đã làm gì sai, mà khiến cho Tiên Đế phải tức giận?"
Cơ Vũ không khỏi kinh hãi, vội vàng hướng Kim Thái hành lễ nói: "Thỉnh Tiên Đế bớt giận, gian nhà tranh này chính là do Cơ Vũ làm cho Ngạc đại ca, quả thật không liên quan đến hắn. Nếu Tiên Đế muốn trách phạt, thì xin ngài hãy trách phạt Cơ Vũ
Đi!"
Cỗ uy áp khủng bố vô hình lại nháy mắt biến mất vô thanh vô tức, Ngạc Tuyết Quân ổn định thân hình, vươn tay lau đi vết máu trên khóe miệng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lúc này Kim Thái mới đưa mắt nhìn sang Cơ Vũ, nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi đã cầu tình, thì bổn tọa tha cho hắn một lần. Nhưng Cơ Vũ này, tuy rằng ta không muốn bức bách ngươi, nhưng sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, chuyện đó ngươi mau chóng hảo hảo suy nghĩ xuống, trong vòng một tháng thời gian, ta hy vọng ngươi sẽ chủ động đến Tiên Cung diện kiến ta."
Cơ Vũ nghe vậy, thần tinh không khỏi trắng xanh, cái "chuyện đó" trong miệng Kim Thái, chính là muốn nàng đáp ứng hắn trở thành Tiên Hậu. Hôm nay hắn cấp cho thời gian, không thể nghi ngờ chính là tối hậu thư cuối cùng. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài tường cao phỉ thúy xanh biếc, đột nhiên truyền vào thanh âm kinh hô: "Ô Hùng, Đại Minh Luân cầu kiến Tiên Đe!"
Thân hình của ô Hùng và Đại Minh Luân rất nhanh đã xuất hiện ở trước đại môn. Hai người cung kính bước tới gần mái đình, đồng thời khom lưng hành lễ nói: "Chúng thần bái kiến Tiên Đe!"
"Có chuyện gi?" Kim Thái nhìn hai người hỏi.
Hai người nhìn nhau, biết là Kim Thái vốn không thích dông dài, cho nên ô Hùng bước tới, dẫn đầu chắp tay hồi bầm: "Sắp đến ngày thần thành hôn, hôm nay diện kiến là khần cần Tiên Đế ân chuẩn."
"Chuần tấu!" Kim Thái biểu tình vô cảm nói: "Ô thống lĩnh nhiều năm qua đã vất vả, công lao rất nhiều. Ngày thành hôn của ngươi, bổn tọa sẽ có trọng thưởng."
"Đa tạ Tiên Đế." ô Hùng nói xong thì chặp tay lui về.
Lúc này Đại Minh Luân mới bước lên, chặp tay hành lễ, đem chuyện tình Dược Thiên Sầu cùng người khác đánh nhau, đã dùng kĩ năng khu sử vạn kiếm nói ra...
Lời này vừa nói ra, Ngạc Tuyết Quân cùng Cơ Vũ trong lòng không khỏi rung động, nhưng diễn cảm bên ngoài thì vẫn bình thường, hai người không nghĩ tới, Dược Thiên Sầu lại có thể dựa vào tu vi Hóa Thần hậu kỳ mà giết chết hai gã Thượng Tiên hậu kỳ. Nhưng khiến cho Ngạc Tuyết Quân cùng Cơ Vũ rung động nhất chính là, Dược Thiên Sầu cư nhiên lại có thể không chế vạn thanh phi kiếm, điều này mang ý nghĩa như thế nào trong lòng của hai người hiển nhiên là hiểu quá rõ ràng, cần phải biết rằng, trận chiến năm xưa hai người cũng là đương sự, cùng tham gia quần chiến với Vạn Kiếm Ma Quân, Kim Thái kiêng kị Vạn Kiếm Ma Quân cũng không phải lời nói ba xạo. Cho nên hai người biết rõ, lần này Dược Thiên Sầu chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều, không khỏi yên lặng đánh giá quan sát biến hóa trên nét mặt của Tiên Đế Kim Thái...
"Ngay khi phát hiện chuyện này, thần đã lập tức hoài nghi Dược Thiên Sầu phải chăng là có quan hệ cùng Vạn Kiếm Ma Quân, vì thế mau chóng tìm hắn xác minh. Kết quả hắn và Vạn Kiếm Ma Quân không hề có bất cứ một tia quan hệ gì, chẳng qua là hắn tu luyện một bộ kiếm quyết hư trương thanh thế, hù dọa người khác mà thôi. Mặc dù có khả năng thao túng vạn kiếm, nhưng uy lực chẳng có bao nhiêu." Đại Minh Luân nói xong thì hai tay dâng lên một khối ngọc điệp: "Đây là Quy Nguyên Kiếm Quyết mà Dược Thiên Sầu tu luyện, thỉnh Tiên Đế xem qua."
Kim Thái vừa nghe cái danh hào Vạn Kiếm Ma Quân, tinh quang trong mắt càng trở nên đại thịnh, trầm ngâm nói: "Quy Nguyên Kiếm Quyết?"
Cánh tay chậm rãi vươn ra, khối ngọc điệp lập tức rơi vào trong lòng bàn tay của hắn. Theo sau nhắm mắt trầm ngâm, hiển nhiên là đang kiểm tra nội dung bên trong
Khối ngọc điệp.
Mấy người đứng bên ngoài mái đình, lúc này đều ngưng thần nín thở, chờ đợi hồi lâu mà không thấy Kim Thái có động tĩnh gì. Trong lòng mấy người đều không khỏi hoảng sợ, vẫn là lần đầu tiên chứng kiến Kim Thái toàn tâm kiếm tra một kiên đồ vật như thế này. Có thể nhìn ra, trong lòng Kim Thái vẫn còn phi thường kiêng kị cái danh hào Vạn Kiếm Ma Quân đã chết nhiều năm rồi.
Hồi lâu sau Kim Thái mới hừ lạnh, nói: "Kiếm quyết này chỉ là thứ tốt mã dẻ cùi. Nhưng người viết ra bộ kiếm quyết này cũng không phải đơn giản. Thao tác phân tán thần thức khu sử phi kiếm không giống như những pháp thuật binh thường, dường như người tạo ra bộ kiếm quyết này đang muốn che giấu một chuyện gì đó. Hiện giờ ta đúng là cũng hoài nghi bộ kiếm quyết này có liên quan đến Vạn Kiếm Ma Quân."
Lời vừa nói ra, bốn người đứng bên ngoài trong lòng đều giật mình kinh hãi. Chẳng lẽ Dược Thiên Sầu thật sự có quan hệ cùng Vạn Kiếm Ma Quân hay sao? Chuyện này không khỏi có điểm bất khả tư nghị, khiến cho đối sách ô Hùng cùng Đại Minh Luân thương lượng lúc trước, nhất thời cũng tắc nghẹn ở trong cổ họng...
Kim Thái quét mắt thu hồi diễn cảm kinh hãi trên mặt bốn người vào trong mắt. Còn đang tưởng rằng bốn người bị cái danh hào Vạn Kiếm Ma Quân làm cho hoảng sợ. Lúc này liền hừ lạnh trấn an: "Không cần phải sợ, chính tay ta đã tru diệt Vạn Kiếm Ma Quân, hơn nữa bổn tọa tận mắt chứng kiến hắn thần hình câu diệt, một người đã chết thì không đáng để cho người còn sống khiếp sợ như thế..."
Theo sau ánh mắt dán lên trên người của Đại Minh Luân, trầm giọng hỏi: "Nếu người hoài nghi hắn cùng Vạn Kiếm Ma Quân có quan hệ. Như vậy tại sao không xử trí hắn, chẳng lẽ chuyện này còn muốn bổn tọa phải dạy ngươi hay sao?"
"Thần..." Đại Minh Luân ngập ngừng đang muốn biện giải. Thì đã trông thấy ô Hùng bước lên phía trước, chen ngang hồi đáp: "Bầm Tiên Đế, chuyện này đều do thần...Là thần kêu Đại Minh Luân tạm thời trì hoãn động thủ!"
"Chuyện này cùng ngươi có quan hệ sao?" Kim Thái trong mắt toát ra tinh quang chất vấn.
Đại Minh Luân khom lưng cúi đầu im lặng, không biết ô Hùng sẽ ứng phó như thế nào.
Bất quá, Ô Hùng đã vội vàng giải thích nói: "Bởi trong lúc vi thần giám sát Thần Khư Cảnh chi hội, đã từng tiếp xúc qua Dược Thiên Sầu. Lúc ấy từ trong miệng hắn nghe được chuyện tình, hắn ở bên trong Thần Khư Cảnh đã nhặt được một khối ngọc điệp, nội dung bên trong ghi chép đúng là bộ công pháp Quy Nguyên Kiếm Quyết này. Lúc ấy hắn chụp mã thí, muốn tặng khối ngọc điệp này cho thần, nhưng thần chỉ nghĩ, đó là vật mà đệ tử các môn phái tham gia Thần Khư Cảnh trong lúc chém giết nhau đã đánh rơi, mà đệ tử các môn phái tham gia Thần Khư Cảnh bất quá cũng chỉ là tu vi Hóa Thần kỳ mà thôi, có rơi đồ vật cũng không phải là thứ gì quý hiếm, cho nên thần không nhận. Kết quả hắn tặng cho vi thần một gốc tiên thảo trị giá sáu mươi ức Thần Phẩm Linh Thạch. Thần.., thần có tội, cam nguyện nhận trừng phạt của Tiên Đế."
Đại Minh Luân nghe vậy thì trong lòng khẽ thở dài một tiếng, ô Hùng vì muốn bảo vệ cho nữ nhân của mình, mà dám nói dối cả Tiên Đế...
"Nga! Không nghĩ rạ, Đại Thống Lĩnh của Tiên Cung chúng ta, cũng biết nhận hối lộ." Kim Thái thản nhiên nói một câu, theo sau nâng khối ngọc điệp trong tay lên ngắm nhìn, trong mắt dần dần hiện ra thần thái khác thường, nói: "Nếu như thế, thì khối ngọc điệp này có xuất thân từ bên trong Thần Khư Cảnh sao? Ô Hùng, ngươi xác nhận chuyện này không sai chứ!"