Bên trong phòng hội nghị đã tràn ngập hương thơm hỗn độn lạ lùng, trên bàn trước mặt Trương Bằng, bày biện rất nhiều tiên thảo, Dược Thiên Sầu đang chuẩn bị luyện chế Đại Phá cấm Đan, Tẩy Tủy Đan, Thăng Tiên Đan. Lúc này Dược Thiên Sầu đứng ở một bên cầm đơn thuốc kiểm tra so sánh cân lượng tiên thảo, xác nhận không có gì sai lầm, chính mình lầm bầm đọc phương pháp luyện chế tiên đan ghi trong ngọc điệp, thẳng đến khi thuộc làu làu mới thu hồi ngọc điệp.
Nhìn ba đống tiên thảo bày trên bàn, Dược Thiên Sầu im lặng tưởng tượng ra quá trình luyện chế, xác nhận chính bản thân mình đã nắm chắc quá trình, lúc này mới hít sâu một ngụm lương khí.
Sư phụ sắp bắt đầu luyện đan rồi! Trương Bằng đứng bên cạnh thần tình tràn đầy hưng phấn, hắn sớm đã nghe Quan Vũ nói qua, tay nghề luyện đan của sư phụ đã tới trình độ siêu phàm nhấp thánh, tựu ngay cả Trần Phong cao thủ luyện đan đứng đầu trong ô Thác Châu cũng phải khẳng định, ở trên phương diện luyện đan, hắn so với sư phụ của mình, cũng chỉ như đom đóm so với ánh trăng đêm rằm mà thôi. Đáng tiếc chính bản thân mình chưa từng nhìn thấy qua, không nghĩ tới hôm nay có thể tận mắt quan sát.
Ngay khi Trương Bằng theo bản năng lùi về phía sau, nhường ra không gian, thì Dược Thiên Sầu đã vung tay lên, chưởng phong cuồn cuộn quấn lấy hai mươi gốc tiên thảo nằm trên mặt bàn, đồng thời ngay trong khoảnh khắc này, bàn tay còn lại của Dược Thiên Sầu đã phun ra thanh hỏa liệt diễm như long quyển phong bình thường, đem hai mươi gốc tiên thảo phân chia thành ba mảnh bao trùm ở giữa không trung. Hai mươi gốc tiên thảo rất nhanh đã hóa thành dịch thể lỏng.
Đồng thời luyện chế ba loại tiên đan ư? Trương Bằng đứng ngoài xem mà níu lưỡi, khoảng thời gian này hắn triền miên ở trong ô Thác Châu, thời gian giao tiếp cùng Trần Phong tương đối nhiều, đối với quá trình luyện đan ít nhiều cũng có hiểu biết một chút. Thế nhưng cái loại phương pháp không cần khai lò mà trực tiếp dùng liệt hỏa bao trùm vật liệu lơ lửng trên không trung mà luyện chế như thế này, thì hắn vẫn là lần đầu tiên chóng kiến.
Một chưởng phóng hỏa, một chưởng khống chế hai mươi loại tiên thảo, đồng thời luyện chế ra ba loại tiên đan bất đồng, sẽ có bao nhiêu biến hóa phức tạp không cần phải nói nhiều cũng hiểu. Lúc này Trương Bằng rốt cuộc mới biết cái gì được gọi là lô hỏa thuần thanh, năng lực khống hỏa của sư phụ dùng siêu phàm nhấp thánh để hình dung, tuyệt đối vẫn là chưa đủ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Đúng lúc này, trong khối cầu lửa trên không trung, không ngừng tản xuất ra từng làn khói bụi. Trương Bằng biết đó là những tạp chất sẽ thải ra trong quá trình luyện chế tiên thảo. Theo tạp chất phóng xuất ra càng nhiều, thì những vũng dịch thể lỏng ở bên trong khối cầu lửa dần dần càng sáng bừng lên, biến thành những sợi tơ màu sắc sặc sỡ bay múa bốn phía xung quanh bên trong khối cầu lửa.
Thẳng đến lúc tạp chất được bài trừ hết, thì khối cầu lửa mới ngừng xoay tròn, hai mươi vũng dịch thể lỏng bên trong đã hóa thành hai mươi viên tinh châu trong suốt lấp lánh như ngọc thạch, lơ lửng ở giữa không trung.
Trương Bằng khẽ thở phào ra một hơi, hắn theo từ lúc bắt đầu luyện đan cho tới bây giờ, vẫn luôn nín thở ngưng thần chăm chú quan sát, một hơi đại khí cũng không dám thở ra. Bất quá, ngay khi hắn vừa thở phào một hơi, thì hai mươi viên tinh châu trong suốt như ngọc thạch, bỗng dưng ngươi đụng ta, ta đụng ngươi, tàn sát lẫn nhau.
Hai mươi viên tinh châu trong suốt không ngừng va chạm cùng nhau, cũng không ngừng giãn cách nhau ra, thanh sắc hỏa diễm lúc này đã trở thành chất bôi trơn, không ngừng ngăn cản chúng nó. Đợi khi thanh sắc hỏa diễm một lần nữa chậm rãi xoay tròn theo quy luật, thì hai mươi viên tinh châu đã chỉ còn lại mười tám viên, chia làm ba tầng, hình thái xinh đẹp huyễn hoặc động lòng người.
Theo ba tầng thượng trung hạ lần lượt sắp xếp thành ba sáu chùi. Ba viên màu vàng kim trên đầu lớn chừng nắm tay người lớn, sáu viên màu nâu ở giữa lớn bằng quả trứng chim, chín viên màu đen tầng dưới kích thước đồng dạng cũng tương tự như thế.
Trương Bằng đích thân lựa chọn tiên thảo theo đơn thuốc, đại khái có thể nhìn mà điểm danh. Ba viên màu vàng kim trên đầu chính là Thăng Tiên Đan, sáu viên màu nâng ở chính giữa là Tẩy Tủy Đan, chín viên màu đen là Đại Phá cấm Đan.
Bỗng dưng thanh sắc hỏa diễm gia tăng nhiệt độ, Trương Bằng biết lúc này đang tiến nhấp giai đoạn hình thành cuối cùng, bình thường đến giai đoạn này nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ, phần lớn là sẽ không xuất hiện phế đan. Mười tám viên tinh châu dần dần thu nhỏ lại, thẳng đến khi nhỏ bằng đầu ngón tay, thì mười tám khỏa đan dược cấp tốc bắn ra khỏi đoàn thanh sắc hỏa diễm.
Trương Bằng đứng một bên giờ song chưởng ra hư không chụp lấy, trực tiếp đem mười tám khỏa tiên đan hấp vào trong lòng bàn tay. Lúc này Dược Thiên Sầu cũng vung tay, thu hồi thanh sắc hỏa diễm vào bên trong ống tay áo. Đồng thời, cùng lúc này theo trong lòng bàn tay Trương Bằng, đã bắt đầu không ngừng tản xuất ra hương thơm lạ lùng, thấm đượm lòng người, khiến cho tinh thần của Dược Thiên Sầu và Trương Bằng khẽ rung lên.
Trương Bằng nhìn mười tám khỏa tiên đan còn nóng bỏng trong tay, âm thầm níu lưỡi không thôi, ngẩng đầu nhìn Dược Thiên Sầu hâm mộ nói: "Sư phụ! Ta có nghe kể, ngài ở trong Phiêu Miểu Cung hai tay khống chế hai mươi lô đan dược, luyện chế cùng lúc. Chuyện này có phải là thật hay không?"
"Hai mươi lô?" Dược Thiên Sầu giật mình, suy tư một hồi mới nhớ ra, chính mình đúng thật là đã từng làm qua chuyện tình như vậy ở trong Phiêu Miêu Cung. Thoáng nhìn vào tiên đan nằm trong tay Trương Bằng, Dược Thiên Sầu mỉm cười nói: "Thời gian ta ở Độ Kiếp sơ kỳ, đúng là..."
Hắn khẽ mỉm cười không nói thêm nữa, cảm thấy ở trước mặt đồ đệ, khoe khoang như vậy cũng chẳng có gì hay ho. Lúc trước hai tay luyện chế hai mươi lò đan dược bất qua tu vi mới chỉ Độ Kiếp sơ kỳ. Nhưng bằng vào tu vi Hóa Thần hậu kỳ lúc này, hơn nữa còn là nhân gian thiên hạ đệ nhất cao thủ, cùng tu vi ngày xưa so sánh đã là khác nhau một trời một vực. Nếu toàn lực thi triển ra, nhiều quá không dám nói, nhưng đồng thời luyện chế một trăm lò đan dược, hẳn là cũng không thành vấn đề đi!
Trương Bằng nội tâm rúng động, mờ hồ đoán ra ý tứ trong lời nói của Dược Thiên Sầu, lúc này thần tình khổ não cầu xin nói: "Sư phụ! Nếu không ngài đem thuật luyện đan này truyền thụ cho ta đi!"
Dược Thiên Sầu thoáng ngây ra, nhớ tới lúc trước chính mình chỉ giao cho bọn hắn Quy Nguyên Kiếm Thư, rồi sau đó không hề xen vào chuyện tu luyện của bọn hắn nữa. Nhưng lúc này còn đang vội, hơn nữa muốn học thuật luyện đan này, thì nhất định phải học Tinh Diễm Hỏa Quyết trước, bất quá muốn học pháp quyết này lại không hề dễ dàng...
Trầm mặc hồi lâu sau, Dược Thiên Sầu đem mười tám khỏa tiên đan thu vào trong ống tay áo, trầm ngâm nói: "Luyện đan khi đối dịch sẽ không có bao nhiêu tác dụng! Như thế này đi, ta chờ ngươi ở phía đông, cách nơi này hai trăm dặm, ta sẽ truyền thụ cho ngươi một môn đại công pháp."
Dứt lời thân hình đã tan biến ở bên trong gian phòng.
Trương Bằng há miệng đứng ngây ra, không nghĩ tới chính mình chỉ tùy tiện mở miệng cầu xin, mà sư phụ đã nguyện ý truyền thụ cho mình một mồn đại công pháp. Ngẫm lại, bản thân hắn có điểm hổ thẹn, khoảng thời gian này sư phụ đang tất bận nhiều sự tình, chính mình đã không giúp được gì, mà lại mở miệng cầu xin, thật sự là không nên ah!
Tuy có suy nghĩ này, nhưng Trương Bằng vẫn nhanh chóng lao vút ra bên ngoài. Sau khi ra khỏi quân doanh, liền tức tốc phi hành về hướng đông.
Chờ khi Trương Bằng đuổi tới địa phương hai trăm dặm về hướng Đông, thì phát hiện ra nơi này đã có hai người đang chờ hắn. Vừa đáp xuống dưới đất thì mới biết đó là sư huynh Hồng Thất của mình.
Hiện giờ Hồng Thất đã là nam tử khôi ngô, tướng mạo đường đường, hơn nữa chặp chưởng Hồng Bang nhiều năm, trên người nhiều ít cũng tản xuất ra một cỗ khí thế thượng vị giả. Bất quá bởi vì đứng cạnh Dược Thiên Sầu, hắn nào dám lộ ra uy khí cái rắm gì. Sư phụ đường đường là nhân gian thiên hạ đệ nhất cao thủ ah! Vì thế đành phải ngoan ngoãn rúc vào một bên.
"Ha ha! Sư đệ mau qua đây." Hồng Thất nở nụ cười đáng khinh, tuy rằng niên kỳ hắn kém hơn Trương Bằng không ít, nhưng cũng không có biện pháp ah! Ai bảo hắn nhấp môn sớm hơn Trương Bằng.
Trương Bằng không hề so đo, cung kính chắp tay đáp: "Sư huynh."
Theo sau tiến đến bên người Hồng Thất, song song mà đứng, chờ đợi chỉ thị của sư phụ.
Dược Thiên Sầu hờ hững nhìn về phía cuối chân trời, nói: "Hôm nay Trương Bằng nhắc tới việc truyền pháp, ta mới nhớ ra là mình đã quên không truyền thụ cho các ngươi một ít pháp quyết phòng thân."
Dứt lời thì diễn cảm đã trở nên nghiêm nghị, xoay người nhìn Trương Bằng cùng Hồng Thất nói: "Vi sư có Thủy Hỏa Kim Mộc Thổ ngũ hành đại pháp, mỗi chủng loại đều có kỳ diệu phi phàm, phân biệt truyền thụ cho mỗi người các ngươi một loại. Hai người các ngươi có bằng lòng tu luyện hay không?"
Tuy rằng chính bản thân Dược Thiên Sầu chưa luyện thành Ngũ Hành Đại Pháp, nhưng thủy chung hắn vẫn cảm thấy, dưới tình huống này mình phải bày ra hình dáng của một người sư phụ nghiêm khắc. Chỉ là trong nội tâm có đôi chút lạ lẫm mà thôi.
Ngũ Hành Đại Pháp? Sư huynh đệ hai người thoáng đưa mắt nhìn nhau, nhất thời trên mặt lộ ra diễn cảm vui mừng như điên, nhất tề quỳ xuống trước mặt Dược Thiên Sầu, dập đầu bái nói: "Đệ tử nguyện ý tu luyện."
"Có chuyện này ta phải nhắc nhở các ngươi trước." Dược Thiên Sầu thanh sắc câu lệ, nhìn chằm chằm vào hai người hừ lạnh nói: "Ngũ Hành Đại Pháp không phải bình thường, tuyệt không cho phép truyền đi ra ngoài. Hôm nay các ngươi nhớ kỹ cho ta, sau này mặc kệ các ngươi thu nhận đồ đệ, hay là truyền cho con cháu của mình, môn công pháp này chỉ được truyền cho nhất mạch. Nếu dám trái lời, đừng trách ta đích thân ra tay lấy mạng các ngươi, đều nghe rõ ràng chưa?"
"Đệ tử nghe rõ!" Hai người dập đầu trả lời.
"Đứng lên đi." Dược Thiên Sầu kêu hai người đứng lên xong, không nhiều lời vô nghĩa, thủ chưởng huy động chỉ về phía trước không xa, dưới mặt đất bỗng dưng kịch liệt chuyển động. Sư huynh đệ hai người biến sắc, chỉ thấy phía trước không xa bất tri giác đã nổi lên một ngọn đồi cao lớn chừng gần trăm thước. Lúc này hai người không khỏi trợn mắt há mồm đưa mắt nhìn nhau.
"Trên người ai mang theo phi kiếm." Dược Thiên Sầu hỏi một câu, hai người mới giật mình bừng tỉnh. Tuy rằng không hiểu sư phụ muốn làm gì, nhưng nhất tề đều dâng phi kiếm của mình ra. Trường Bằng cùng Hồng Thất chỉ thấy sư phụ khẽ vung tay áo lên, lúc này trong tay đã nhẹ bẫng, trước mắt phi kiếm không nhìn thấy đâu, chỉ có những đám bụi bạc phiêu tán bay múa theo gió.
Hai người đương trường si ngốc như bị thiên lôi đánh trúng, trong lòng cũng hoảng sợ tới cực điểm. Lúc này ánh mắt của hai người nhìn về phía Dược Thiên Sầu, đều có chút nơm nớp lo sợ, đồng thời còn kèm theo một tia kính nể. Bọn hắn không tưởng tượng nổi, sư phụ mình lại cường hãn, siêu việt tới trình độ này...