Tinh Thần Châu

Chương 931: Tuyệt Tình Cung - Bạt Kiếm Thức (1)



Hai gã bên cạnh nhìn cảnh tượng sấm vang chớp giật phía trước, da đầu không khỏi run lên. Bọn hắn còn chưa có dũng khí nhảy vào trong vùng mây đen kia như Dược Thiên Sầu. Lúc này thân hình cứng đờ ra.
 
Dược Thiên Sầu đứng trong vùng lôi điện, ha hả cười: "Tục ngữ nói binh hùng thì tướng phải mạnh. Nhưng không ngờ, đường đường là đại cung phụng Tuyệt Tình Cung còn rất sợ chết, hơn nữa còn bức môn hạ đệ tử dưới trướng xông vào tử lộ. Ngày hôm nay quả thực là đã khiến cho ta được mở rộng nhãn quang ah!"
 
Ánh mắt đám đông rất nhanh đã tập trung lên người của Thương Vân Tín. Lúc này sắc mặt Thương Vân Tín cũng tím xanh, thiếm điện lôi mình giăng kín đầy trời, quả thật đã khiến cho hắn có điều kiêng kị, phái hai gã đệ tử xông vào trước chính là vì tính kế an toàn, muốn nhìn xem uy lực của những tia sấm chớp kia, cường hãn đến mức nào. Nếu hai gã đệ tử có thể ứng phó được, vậy thì bản thân hắn hiển nhiên là cũng sẽ ứng phó được.
 
"Giết hắn." Thương Vân Tín hung hăng gầm lên. Đây là hắn muốn cưỡng bức hai gã đệ tử dưới trướng phải xông vào trong vùng thiểm điện lôi mình kia.
 
Chuyện cho đến nước này, hai gã đệ tử cũng không còn đường lui, hai người đưa mắt nhìn nhau, cắn răng xuất ra phi kiếm. Hai đạo quang mang lướt vào trong không gian hôn ám, cấp tốc đánh về phương hướng của Dược Thiên Sầu. Dưới tình huống bất khả kháng, bọn hắn đành phải gửi hy vọng vào công kích từ xa, mong rằng phương án này sẽ giải quyết được Dược Thiên Sầu. Đương nhiên nhiều ít cũng muốn thử xem phi kiếm có bình yên vô sự hay không.
 
Nhưng hai đạo quang mang vừa xâm nhấp vào trong vùng mây đen, thì đã bị mười mấy tia lôi điện không chút lưu tình bổ xuống. "Oanh oanh" trên không trung sinh ra thanh âm bạo nổ, hai thanh phi kiếm hiện hình, bất quá trên thân kiếm đã cháy đen, luồng thần thức ẩn giấu trong thân kiếm cũng bị thiên lôi đánh tan, mất đi khống chế lảo đảo rơi xuống bên dưới.
 
Đám đông xung quanh chứng kiến cảnh tượng này thì không khỏi giật mình kinh hãi, ngay cả phi kiếm đều không xông qua được, vậy thì người lại càng không thể xông qua. Bất quá chứng kiến Dược Thiên Sầu bình thản đứng trong vùng sấm sét, thì mọi người càng phát ra nghi hoặc trong lòng, tên kia lá gan quá lớn, nhưng vận khí càng lớn hơn, mỗi khi sấm sét giáng xuống chỉ là xẹt qua, mà không hề bổ trúng người hắn, thật đúng là quái tai.
 
Hai gã đệ tử Tuyệt Tinh Cung đưa mắt nhìn nhau, nương theo ánh điện chóp loáng, có thể trông thấy mồ hôi lạnh đã toát ra trên trán đối phương, sắc mặt tái nhợt thành đoàn. Vùng sấm sét trước mắt kia làm sao có thể xông vào? Cùng đâm đầu vào chỗ chết thì có gì khác nhau?
 
Thương Vân Tín sắc mặt cũng xám xịt, hiển nhiên hắn đã nhìn ra, nếu cường ngạnh xông vào trong vùng sấm sét thì hệ số nguy hiểm cũng rất lớn. Trong lòng đang thầm mắng, cái đồ hỗn trướng kia vận khí quá tốt...
 
Phía sau đám đông xung quanh đứng quan sát náo nhiệt, Vân Bằng cũng đã tới nơi rồi, sau khi chứng kiến cảnh tượng này, thì ngay cả bản thân hắn cũng không khỏi sửng sốt, cho nên chưa vội ra tay. Bởi vì cái vùng sấm sét Dược Thiên Sầu đang trốn, bản thân hắn cũng không dám nắm chắc rằng mình có thể tùy tiện ra vào tự do.
 
"Trốn tránh làm rùa đen rút đầu sao, có bản lĩnh thì mau bước ra đây xem nào." Thương Vân Tín gượng ép, rống lên một tiếng.
 
Dược Thiên Sầu cười nhạo nói: "Lão thất phu, ta đường đường chính chính đứng ở trong này, mọi người đều rõ ràng nhìn thấy như ban ngày, đâu có trốn tránh làm rùa đen rút đầu như ngươi nói? Rõ ràng ngươi không dám xông vào, còn cố tình vấy bần thanh danh của ta!" Theo sau hung hăng quát: "Lão thất phu, ngươi dám vào đây cùng lão tử chiến một trận hay không?"
 
Lời này vừa nói ra, chúng nhân xung quanh không khỏi "ồ" lên. Thương Vân Tín
 
Giận đến mức cả người run rẩy, nếu như không ứng chiến, thì sau này hắn không cần đi ra ngoài nữa. Một tầng quang cầu màu kim sắc đột nhiên theo trong cơ thể hắn bạo xuất ra, hộ thân cương khí dàn trải quanh người, thân hình lóe lên, không chút do dự lao vào trong vùng sấm sét.
 
Dược Thiên Sầu chứng kiến Thương Vân Tín không sợ lôi điện, lúc này hơi kinh hãi, theo bản năng đã chuần bị quay đầu tháo chạy. Bất quá sau đó, trông thấy Thương Vân Tín trên người tuy bao phủ cương khí hộ thân, nhưng cũng không dám xông loạn, ngược lại cấn thận áp sát tới phía trước. Lúc này Dược Thiên Sầu mới nhẹ nhàng thở ra, dường như lão thất phu này vẫn còn nhiều kiêng kị, biết sợ là tốt rồi!
 
Dược Thiên Sầu tâm niệm vừa động, mười mấy đạo thiên lôi đã hoành không bổ xuống, nhưng đều bị Thương Vân Tín dùng thân pháp linh hoạt tránh né. Mắt thấy hắn càng lúc càng đến gần hơn, Dược Thiên Sầu kinh hãi, nếu như Thương Vân Tín tới gần đến khoảng cách nhất định, hắn chỉ cần vung tay một cái là có thể tước đi cái mạng nhỏ của mình ah!
 
Dược Thiên Sầu khẩn trương lên, sấm sét bốn phía xung quanh cũng khẩn trương theo. Nhất thời hoành không bổ loạn khắp nơi, cơ hồ là muốn chặt đứt không gian tránh né của Thương Vân Tín.
 
Đám đông không hề chớp mắt ngắm nhìn cảnh tượng khủng bố này, nhưng Thương Vân Tín quả nhiên không hổ danh làm đại cung phụng đứng đầu Tuyệt Tình Cung, dưới tình huống không thể né tránh, hắn ngang nhiên đem tầng cương khí hộ thân, đẩy phòng ngự lên mức cực hạn. Chỉ thấy quang cầu màu kim sắc phát tán ánh hào quang ra bốn phía, ở trong thiên địa hôn ám giống như một viên ngọc mình châu bình thường, mỗi khi thiên lôi giáng trúng người, chỉ làm cho thân hình của hắn khẽ run rẩy mà thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
"Hừ! Chẳng có gì ghê ghớm." Thương Vân Tín nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, cười lạnh nói: "Ta xem hôm nay ngươi còn chạy trốn được đi đâu."
 
Dưới cơn mưa thiên lôi oanh tạc, Thương Vân Tín không hề tránh né, mà "sưu" một tiếng, hung hăng lao tới phía Dược Thiên Sầu.
 
Chóng kiến cảnh tượng này, Dược Thiên Sầu sợ tới mức, hai chân không ngừng run rẩy. Bất quá hắn vẫn còn tỉnh táo, lúc này song quyền nắm chặt vào nhau, trong đám mây đen vần vũ trên bầu trời không ngừng bắn ra những tia thiểm điện lôi mình, khiến cho bốn phía xung quanh bừng sáng trắng xóa thành một đoàn, tựa hồ là bị khí thế hung hăng càn quấy của Thương Vân Tín chọc giận, nên lúc này đã hoàn toàn bạo phát ra...
 
Đám đông xem náo nhiệt cũng bị cảnh tượng này làm cho sợ ngây người, trong mây đen dường như đang có những thủ chưởng sấm sét khổng lồ, sôi nổi hướng Thương Vân Tín trảo xuống. Lúc này có người kinh hô: "Thương Vân Tín chọc giận lão thiên rồi!"
 
"Ta..." Thương Vân Tín đang hung hăng lao tới, nhất thời bị tràng cảnh này hù cho nhảy dựng lên, vội vàng xuất ra toàn bộ tu vi ngạnh kháng cùng thiên khiếp. Hiện giờ bản thân hắn nào đâu còn tâm tư đuổi giết Dược Thiên Sầu.
 
"Oanh oanh oanh..." Hàng trăm đạo thiên lôi bổ xuống tầng cương khí hộ thân trên người Thương Vân Tín, cả người hắn lúc này trông giống như một cái tim đèn, phi thường chói mắt. Đạo đạo thiên lôi đánh cho hắn phải trầm mình xuống, thanh âm vang rền bén nhọn như muốn xuyên thủng màng nhĩ của mọi người bốn phía xung quanh.
 
Bất quá Thương Vân Tín đúng là không phải cường hãn bình thường, dưới màn thiên lôi oanh tạc như thế. Mà tầng cương khí hộ thân vẫn không bị đánh nát.
 
Ta kháo! Như vậy mà còn không trị nổi ngươi hay sao?
 
Dược Thiên Sầu quẳng ném ánh mắt nhìn lên đám mây đen trong không trung. Ngay lập tức những tia điện xà sôi nổi tập trung đến dưới đỉnh đầu hắn, hóa thành một tia lôi điện khổng lồ, đường kính ước chừng cũng phải đến năm sáu thước. Theo sau hung hăng bổ xuống, phảng phất như muốn xé rách không gian.
 
"Oanh oanh..." Cột sét khổng lồ nhắm thẳng xuống khỏa quang cầu ở phía dưới.
 
Cơ hồ ngay trong khoảng khắc này, Thương Vân Tín cũng đã ngưng tụ hết tu vi trong người, gầm lên một tiếng: "Tuyệt Thiên - Tuyệt Địa - Tuyệt Tình, Tam Kiếm Họp Nhất, Bạt Kiếm Thức...!"
 
Thương Vân Tín giận dữ gầm lên một tiếng, quang cầu cương khí hộ thân đột nhiên co rút vào trong cơ thể của hắn. Lúc này, ánh mắt của chúng nhân đều quẳng ném tới, Vân Bằng đôi con ngươi trong mắt cũng co rút lại, biểu tình trên mặt thì đã tràn ngập vẻ khó tin...
 
Ngay trước khi tia sét khổng lồ giáng xuống, kiếm quang chói mắt ngang nhiên bị Thương Vân Tín theo trong ống tay áo rút ra. Hơn nữa mũi kiếm còn trực chỉ lên trên không trung, đột nhiên tăng vọt hóa thành cự kiếm, như trường kiếm ỷ thiên bình thường, muốn đâm phá không trung hôn ám.
 
"Oanh."
 
Thương Vân Tín cầm cự kiếm trong tay, thân hình lảo đảo như phi long đằng không, trực tiếp chém thẳng vào tia sét khổng lồ đang hoành không giáng xuống. Dưới thời khắc nguy hiểm đến tánh mạng, hắn đã phá bỏ gông cùm xiềng xích, tu vi đạt tới cảnh giới của người kia...
 
"Phanh..." Hai cỗ năng lượng cường hãn ngang nhiên đâm vào nhau, sinh ra một tiếng nổ mạnh, khiến cho không gian xung quanh kịch liệt chấn động, những tia sóng xung kích giống như hữu hình, nhằm về bốn phía mà khuếch tán ra.
 
"Phốc!" Thương Vân Tín đột nhiên ngửa mặt lên trời mà phun ra một ngụm tiên huyết, lảo đảo rơi xuống dưới đất, quỳ gối chống kiếm, lồng ngực nhấp nhô thở dốc, mái tóc dài rối tung phiêu lãng trong gió...
 
"Tuyệt Tình Cung, Tam Kiếm Hợp Nhất, Bạt Kiếm Thức!" Đám người xem náo nhiệt xung quanh theo những làn sóng xung kích khuếch tán ra, mà dạt về phía sau. Đồng thời cũng không quên kinh hô.
 
Má ơi! Đây có phải là người nữa không? Dược Thiên Sầu đương trường phát mộng, khóe miệng cũng chảy ra một tia máu tươi, không dám tin nhìn làn sóng xung kích đánh úp tới. Ngay khi Dược Thiên Sầu vừa giật mình bừng tỉnh, muốn quay đầu chạy vào bên trong ô Thác Châu, thì đã thấy Vân Bằng ở bên ngoài hiện nguyên hình thành Ngọc Sí Kim Bằng lao vút tới, giương đôi chân to lớn ra quặp lấy chính mình.
 
Túm được Dược Thiên Sầu, Vân Bằng liền giương canh lao vút lên thiên không, đảo mắt một cái thì đã bay lên chúi tầng trời, tránh thoát khỏi phạm vi của làn sóng xung kích. Đôi mắt vàng quẳng ném xuống phía dưới, chỉ thấy Thương Vân Tín quần áo rách nát thảm hại, cũng đang ngẩng đầu lên theo dõi hắn. Vân Bằng biết không thể ở lại, nên đã mang theo Dược Thiên Sầu cấp tốc bay về phương hướng Mê Huyễn Tiên Thành...
 
"Vân Bằng ngươi nhất thời bảo hộ được hắn, nhưng không thể trông chừng hắn suốt đời được đâu." Thanh âm rống giận của Thương Vân Tín vang vọng trong khắp đất trời. Hắn biết tốc độ phi hành của mình không thể nào đuổi kịp Vân Bằng, huống chi lúc này còn đang tổn thương, cho nên đành phải gầm lên một tiếng rống giận, để phát tiết nội tâm...
 
Trong Mê Huyễn Tiên Thành, lúc này người của các môn phái cơ hồ đều bay lên không trung, ngay cả người của Liên mình Thương Hội cũng không ngoại lệ. Một đạo bạch quang lấy tốc độ phi hành khó có thể tin, lướt về phía Thiên Hạ thương hội. Cao thủ các môn phái trong Mê Huyễn Tiên Thanh, lập tức nhìn ra đạo bạch quang này chính là Vân Bằng. Cho nên có không ít người đã hoài nghi rằng, Vân Bằng cùng Thương Vân Tín vừa mới giao thủ.
 
Đại mình Luân phiêu phù trên không trung, thần sắc cũng khá ngưng trọng. Theo sau liền lắc mình, bay về phương hướng của Thiên Hạ thương hội...
 
— QUẢNG CÁO —