Tinh Thần Châu

Chương 938: Đại cáp mô (con cóc lớn)



Kim bào nhân từ ngoài đi vào Thần Khư Cảnh, còn có thể đánh bại cao thủ Tiên Đế hậu kỳ, Dược Thiên Sầu vốn không cần suy nghĩ nhiều, ngoại trừ Tiên Đế Kim Thái còn có thể là ai? Cũng thật quái, theo như đồn đãi Kim Thái rất thiết huyết vô tình, nếu có thể đánh bại đệ nhất cao thủ trong Thần Khư Cảnh, bằng tính cách của hắn đánh thắng mà không giết cũng xem như là hiếm thấy.
 
"Xem ra lá gan ngươi không nhỏ, người khác không dám bước vào biển sương mù này, ngươi rõ ràng đang ở bên trong." Dược Thiên Sầu cười nói, nhiều ít cũng có ý tứ muốn hỏi nguyên nhân là vì điều gì.
 
"Ta lại làm sao muốn mạo hiểm phiêu lưu lớn đến như vậy, thật sự là bị Viên Vương kia bức đến phát sợ, trái phải gì cũng là vì giữ mạng, đành phải đi bước nào hay bước đó, mới mạo hiểm núp bên trong." Thải Phượng lắc đầu cười khổ nói: "Dược tiên sinh chẳng lẽ không phát hiện sao? Ta tránh phía dưới khe sâu kia cơ hồ không dám rời đi động phủ nửa bước, ngay cả săn thực vật cũng phải cực nhọc, chỗ như vậy, sợ đúng là bị người khác phát hiện, sẽ rơi vào trong tai Sư Vương. Lần này mong rằng tiên sinh giúp ta diệt trừ Viên Vương làm nhiều việc ác kia, một ngày nào đó ta tự do, ta sẽ có hậu báo."
 
Khoảng cách phi hành giữa hai người tuy rằng rất gần, nhưng khó có thể nhìn thấy được biểu tình trên mặt đối phương, Dược Thiên Sầu nhìn không ra nàng nói là sự thực hay giả, trực tiếp trả lời: "Đó là đương nhiên, ta là người nói chuyện rất dứt khoát một ngụm nước bọt một cây đinh, nếu đã đáp ứng sẽ dốc hết sức, phu nhân cứ việc yên tam."
 
Trên mặt Thải Phượng chìm trong sương mù dày đặc dâng lên thần sắc vui mừng, lúc này trịnh trọng hứa hẹn: "Ta tự nhiên tin được tiên sinh, lần này nếu thành công, ngày khác phàm là tiên sinh có lệnh, Thải Phượng cũng sẽ làm hết sức."
 
"Ha ha!" Dược Thiên Sầu cười ha ha, vô tình lại cùng nàng nói chuyện tương lai không biết có xảy ra hay không, liền nói sang chuyện khác: "Sư Vương kia ước thúc không phải là cao thủ ngoài Tiên cấp sao? Vì sao trong này không nhìn thấy mãnh thú khác? ""
 
Lúc này Thải Phượng giải thích: "
Điều này cùng sự ước thúc của Sư Vương cũng không có quan hệ gì, chủ yếu vẫn là nguyên nhân Thần Khư Cảnh trăm năm mở ra một lần. Hiện tại mới cách thời gian đóng cửa Thần Khư Cảnh không lâu, nguyên bản mãnh thú du đãng bên trong biển sương mù săn thực vật đã bị người bên ngoài đi vào giết chết phát sợ, đều né trở về, tạm thời còn không dám đi vào, chờ khi thời gian lâu dài thêm một chút, vượt qua vài năm tự nhiên sẽ chậm rãi xông vào."
 
"
Thì ra là thế." Dược Thiên Sầu không khỏi lắc đầu, xem ra vẫn là con người hung tàn nhất, còn hung tàn hơn cả mãnh thú.
 
Tuy rằng Thải Phượng nói bên trong biển sương mù không có nguy hiểm gì, nhưng Dược Thiên Sầu thời khắc vẫn duy trì cảnh giác đối với xung quanh, nhất là đối với nữ nhân gần bên, vẫn duy trì trạng thái trong chặt ngoài lỏng.
 
Hai người dọc theo đường đi có cười có nói, quan hệ có vẻ như bắt đầu hòa hợp lên, vừa nói vừa cười, quang cảnh phía trước mặt càng lúc càng sáng, làm cho người ta có loại cảm giác đang bay về phía ánh sáng. Thải Phượng nhắc nhở: "Lập tức đi ra biển sương mù."
 
Quả nhiên không hổ là người địa phương quen thuộc, nàng vừa nói xong, trước mắt trở nên sáng ngời, hai người trong nháy mắt đi ra khỏi biển sương mù, một mảnh thiên địa rộng lớn hiện ra trước mắt Dược Thiên Sầu. Bay ra không xa, hai người cơ hồ không hẹn mà cùng dừng trên không trung xem chừng xung quanh, ánh mặt trời chiếu khắp, núi non sông ngòi kéo dài hùng vĩ đại khí, cổ thụ vô đanh xanh ngắt chọc trời, một phái sinh cơ dạt dào, nhìn không ra có nguy hiểm gì tồn tại.
 
Thải Phượng mở ra đôi tay tận tình hô hấp không khí thanh tân, trên mặt lộ ra vẻ dị
 
Ữiường hưởng thụ, vẻ mặt hơi rên rỉ nói: "Rốt cục lại đi ra rồi."
 
Dược Thiên Sầu nhíu mày nhìn nàng, quay người nhìn về biển sương mù, hỏi: "
Bên trong Thần Khư Cảnh vì sao có biển sương mù lớn như vậy tồn tại, cảm giác có chút cao ngất, chẳng lẽ do ai bày ra trận pháp?"
 
Thải Phượng trợn mắt nhìn, cười nói: "
Không biết, dù sao đã tồn tại từ thật lâu trước kia, lấy cửa động mở ra Thần Khư Cảnh làm trung tâm, bốn phía đều bị đại diện tích sương mù dày đặc che giấu."
 
"
Nói vậy...Đại Diễm sơn cách nơi này cũng không xa đi!" Dược Thiên Sầu phất tay ý bảo tiếp tục chạy đi, hắn đã vô tình lãng phí quá nhiều thời gian nơi này.
 
Lúc này Thải Phượng gật đầu cười, nàng tự nhiên hi vọng sớm giải quyết phiền toái, hai người cấp tốc đi xa. Không qua bao lâu, liền bay tới một mảnh địa vực đầm lầy mênh mông, Dược Thiên Sầu còn đang kỳ quái địa phương mãnh thú hoành hành này vì sao lại không nhìn thấy một con mãnh thú, mây trắng trên đỉnh đầu hai người bỗng nhiên gió giục mây vần, gió mạnh lệ khí rít gào, một đoàn bóng đen dùng tốc độ cực nhanh đột nhiên đánh tới.
 
Đồng tử Dược Thiên Sầu đột nhiên co rút lại, phát hiện tập kích bọn họ không ngờ lại là một con đại điêu màu đen có đôi cánh lớn rộng hơn hai mươi thước, hắn lập tức thuấn di vọt ra xa ngoài mấy trăm thước. Thải Phượng cũng không chút hoang mang, cánh tay vung lên, toàn cánh tay lập tức biến thành một chân nhện thật lớn, giống như lưỡi hái thần chết, lóe ra quang mang màu vàng nhạt, đón đến con đại điêu đang tập kích tới, con đại điêu màu đen có vẻ kinh hãi, nhanh chóng vỗ cánh bay lên không trung né tránh, nhưng tốc độ của nó căn bản không thể nhanh hơn một đạo kim mang của Thải Phượng, đạo kim mang dễ dàng nhanh chóng xuyên thẳng vào giữa ngực cùng bụng của nó. Đại điêu màu đen vỗ mạnh cánh, lại bị cánh tay lớn của Thải Phượng chém ngang qua, trực tiếp mở ngưng phanh bụng, một chùm máu tươi tung tóe.
 
"Két..." Từ trên trời cao vang lên một tiếng bi mình, con đại điêu rơi thẳng xuống đầm lầy phía dưới. Dược Thiên Sầu hơi kinh hãi, con Tri Chu tinh này thật đúng là sắc bén ác độc, thân hình hắn chợt lóe, truy theo xuống phương hướng đại điêu rơi xuống, hắn muốn lấy nội đan của con súc sinh này.
 
Nhưng đúng lúc này, bên trong đầm lầy đột nhiên nổ bắn ra một đạo hồng mang tận trời, cách bốn năm trăm thước đem con đại điêu kia xỏ xuyên qua, tiếp theo hồng mang cuộn lại, trực tiếp đem đại điêu kéo vào đầm lầy, đầm lầy đột nhiên xuất hiện một hắc động nuốt hết. Hắc động kia mở ra dưới mặt đầm rộng chừng hơn mười thước, sau khi nuốt vào đại điêu nhanh chóng khép kín, ngay sau đó truyền đến âm thanh "rầm" như nuốt chửng.
 
Đây là cái gì? Dược Thiên Sầu hoảng sợ, nhanh chóng phanh lại thân hình bạt không bay lên. Phía dưới sau khi vang lên thanh âm tiếng nuốt, vũng bùn dưới đầm lầy sôi lên, từng bọt khí lớn như con mắt sôi nổi bốc lên, hiện ra đôi mắt đỏ tươi lớn đến dọa người. Theo sau lại thấy vũng bùn trong đầm lầy mở ra rất nhiều hắc động, lớn nhỏ không đồng đều, nhưng đều có hình dạng tương tự như hắc động cắn nuốt đại điêu, giống như những viên đạn pháo nhắm thẳng Dược Thiên Sầu.
 
"A..." Thải Phượng trên không trung vừa đem chân nhện biến trở lại thành cánh tay, đầu lay động, lại biển thành đầu nhện có bộ mặt dữ tợn, hướng bên dưới mạnh mẽ phun ra một ngụm chân khí bạo ngược hung hãn, giống như cuồng phong bắn thẳng xuống bên dưới đầm lầy.
 
Chân khí cuồng bạo quét ngang lướt qua, bên dưới đầm lầy lập tức loạn thành hỏng bét, hắc động lập tức bế lại toàn bộ, từng con cóc có hình thể lớn đến bốn năm mươi thước thật xấu xí từ trong đầm lầy vọt ra, cũng có con hình thể chừng hơn mười thước. Trong lúc nhất thời bùn lầy bắn đầy trời, mấy trăm con cóc lớn bành bạch ở trong đầm lầy bắn mạnh bốn chân, nhanh chóng đi xa.
 
Đảo mắt trong đầm lầy xuất hiện mấy trăm cái hố to, theo dòng nước dũng mãnh tràn vào, biến thành một đầm nước đục ngầu. Dược Thiên Sầu trợn mắt há hốc mồm
 
Nhìn bên dưới, lại nhìn đàn cóc lớn biến mất phía xa, một lúc không nói gì, hắn nằm mơ đều không nghĩ có loài cóc lớn đến như vậy, không khỏi xem tới ngây người.
 
Thải Phương lắc lắc đầu khôi phục hình người, vọt đến bên người Dược Thiên Sầu cười dài nói: "Kỳ thú dị chủng bên trong Thần Khư Cảnh đông như kiến cỏ, chúng nó có tên là Toản Thiên Oa, đầu lưỡi cuộn tròn trong miệng chúng chính là lợi khí săn thực vật, chớ xem thường đầu lưỡi của bọn nó, lực xuyên thấu dị thường cường hãn. Toản Thiên Oa trưởng thành đầu lưỡi ở trong nháy mắt có thể tập kích xa cả ngàn thước, vừa đem con mồi quay về cắn nuốt, lực phòng ngự của con mồi bình thường rất khó ngăn cản."
 
Ánh mắt Dược Thiên Sầu chậm rãi thu hồi từ phương hướng đàn cóc biến mất, nhìn Thải Phượng nói: "
Xem thủ đoạn đối phó thật nhẹ nhàng của phu nhân đối với chúng nó, thật sự làm cho người ta bội phục, một hơi có thể dọa bọn mãnh thú cuống quýt chạy trốn, thật đúng là không đơn giản! Ta đột nhiên lại nhớ tới một việc."
 
Thải Phượng giật mình: "
Chuyện gì?"
 
"
Ta suy nghĩ, nếu ta giúp phu nhân giết chết Viên Vương, không biết có phải phu nhân sẽ biến thành bá chủ vùng này?" Dược Thiên Sầu lộ vẻ mặt châm chọc trào phúng: "Nói vậy đến lúc đó phu nhân cũng không cần tránh ở trong hạp cốc không thấy ánh mặt trời kia, sau này phu nhân có thể yên tâm hoành hành trong vùng này, các loại con mồi đủ khẩu vị có thể tiện tay mà có. Quan trọng nhất là, đã không có khắc tinh, có thể yên tâm sinh sản Thần Miếu Thải Chu nhất mạch, dựa vào thiên phú của Thần Miếu Thải Chu, nói vậy ở tương lai có thể sinh sản ra một chi quần thể khổng lồ, không biết ta đoán có đúng hay không?"
 
Lúc này Thải Phượng ngây ngần cả người, Dược Thiên Sầu đoán không lầm, tuy rằng tu vi nàng không cao, nhưng thiên phú khác thường, rất khó tìm đến thiên địch, là người có thực lực đứng sau Cự Lực Hỏa Viên Vương trong vùng này. Nếu Viên Vương đã chết, vùng này sẽ không còn ai là đối thủ của nàng, như vậy nàng sẽ trở thành bá chủ nơi này. Không có khắc tinh như Viên Vương, Thần Miếu Thải Chu chẳng những có thể yên tâm sinh sản, nhưng càng ngày càng sẽ cường thịnh, bởi vì tổ tiên của họ đến từ Phượng Hoàng Thần Miếu thần bí nhất trong Thần Khư Cảnh, truyền thừa xuống một ít đồ vật không muốn người biết, chỉ cần cho chúng điều kiện nhất định, chúng sẽ trở nên phi thường cường đại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
"Trước mắt người sáng mắt không nói lời bịa đặt, tiên sinh nói đại khái không sai. Bất quá...Chẳng lẽ tiên sinh không cảm thấy ta làm bá chủ vùng này không tốt sao? Bằng quan hệ giữa ta và tiên sinh, ta trở thành bá chủ vùng này có khác gì tiên sinh thành bá chủ?" Thải Phượng phì phì cười nói.
 
Sở dĩ nàng nói chuyện thẳng thắn như thế, là bởi vì Dược Thiên Sầu đoán được nàng muốn mượn dao giết người nhưng lại không đoán được chuyện nàng muốn qua sông đoạn cầu. Kỳ thực nàng đã sớm có tính toán, bởi vì Thần Miếu Thải Chu nhất mạch trời sinh giập xác cứng rắn khó phá, nanh vuốt sắc bén vô song, rất ít có thể tìm được khắc tinh, nàng không có thể lưu lại một thiên địch có chứa Tử hỏa trong người ở bên cạnh, như vậy quả thực là quá nguy hiểm.
 
Chỉ cần Dược Thiên Sầu giúp nàng trừ đi Viên Vương, để nàng bám vững gót chân, đến lúc đó nàng chỉ cần đem tin tức bên trong Thần Khư Cảnh có nhân loại có thể khống chế Tử hỏa để lộ ra, như vậy tự nhiên sẽ có cao thủ chạy tới thu thập Dược Thiên Sầu...
 
Quyết định của nàng không thể không nói là tinh khôn, nhưng Dược Thiên Sầu vốn trời sinh là kiêu hùng gian trá quỷ quyệt, không đem lòng sinh nghi thì thôi, nếu đã nổi lên lòng nghi ngờ, muốn dễ dàng tính kế hắn như vậy, thực khó khăn. Cho nên Dược Thiên Sầu nghe xong lời của nàng, khóe môi nhếch lên ý cười nghiền ngẫm nói: "Lời này của phu nhân ta thích nghe, nhưng phu nhân, sau đó ngươi sẽ không làm ra chuyện qua sông đoạn cầu đi!"
 
— QUẢNG CÁO —