Trong lòng núi trống trơn truyền đến thanh âm đều nhịp giống như có người đang kéo vật gì đó, thanh âm "cô hô hô" lập tức vang lên liên miên phấp phồng. Trên mặt đất bốc lên hồng quang, từ những khe hở dưới mặt đất phun ra hỏa diểm đỏ hồng, tựa hồ được vật gì bên dưới thổi bung ra, theo hỏa diễm càng ngày càng cao, hỏa diễm đỏ tươi cũng dần dần chuyển thành lệ mang màu trắng xanh.
Dược Thiên Sầu và Nam Minh lão tổ đều cảm thấy hiếu kỳ, phóng xuất thần thức điều tra khắp chung quanh, chỉ thấy bên dưới vách núi đều được khảm những cái nrong thiết lớn, khí lưu đang gấp gáp khởi động, một đám Cự Lực Hỏa Viên đang lôi kéo tay nắm ở những cái rương lớn kia, không ngờ chính là thổi gió!
Cách thổi gió như vậy không chỉ là dùng một chỗ, trong mỗi động đều có một rương như thế. Dược Thiên Sầu và Nam Minh lão tổ đưa mắt nhìn nhau, Dược Thiên Sầu truyền âm hỏi Nam Minh lão tổ: "Lúc các ngươi luyện khí cũng làm như vậy?"
Nam Minh lão tổ dừng một chút trả lời: "Đây là phương pháp nguyên thủy nhất, ngươi xác nhận tay nghề luyện khí của hắn thật có chỗ độc đáo?"
Dược Thiên Sầu không nói gì, một lúc mới trả lời: "Chờ một chút xem! Hay là hắn còn có cách khác cũng nói không chừng."
Sau đó hai người lại thấy hai Cự Lực Hỏa Viên khiêng thi thể con nhện ném vào trong hỏa trận màu xanh trắng. "Phanh" một tiếng, đá vụn hòa lẫn hỏa tinh bay loạn tung tóe.
Thanh âm vù vù vang lên không ngừng, hiển nhiên đám khỉ vượn đang ra sức đẩy mạnh. Ba người nhìn chằm chằm thi thể con nhện đang bị thiêu đốt gần nửa ngày, cũng không nhìn thấy thi thể con nhện có chút gì biến hóa. Hai tay Viên Vương đặt ra sau lưng, hai chân hơi tách ra, đang chính khí nghiêm nghị đứng nơi đó, nhưng có vẻ rất kiên trì, Dược Thiên Sầu và Nam Minh lão tổ vốn tưởng rằng hắn sắp xuất ra thủ đoạn kinh thiên nào đó, kết quả đợi cà nửa ngày dần dần phát hiện có chút không thích họp, không phải là như vậy chứ...
"Khái khái!" Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng hỏi: "Viên huynh, ngươi có phải muốn cho chúng ta kiến thức thủ đoạn luyện khí của ngươi sao? Ngươi đang đợi cái gì?"
Viên Vương quay đầu, dùng ánh mắt như nhìn người ngoài nghề nhìn hắn, phất tay chỉ con nhện trong lửa nói: "Tự nhiên là chờ thiêu xong cho đủ mới rèn."
"A..." ở nơi này tu vi Nam Minh lão tổ là thấp nhất, vốn nghĩ không có tính kiên trì cũng phải ráng kiên trì chậm rãi mà chờ, nhưng sau khi nghe được lời này của Viên Vương, lúc này nhịn không được quay đầu cùng Dược Thiên Sầu thất thanh kinh hô.
"Lẽ nào có ván đề gì?" vẻ mặt Viên Vương không giải thích được nói.
Nam Minh lão tổ nhịn không được hỏi: "Ngươi vẫn luôn chờ đợi như vậy hay sao?"
Viên Vương lúc này hừ lanh một tiếng nói: "Lẽ nào ngươi còn biện pháp gì tốt hơn?"
"Cái này.., cái này..." Dược Thiên Sầu gian nan nuốt nước bọt chen vào nói: "Viên huynh không nên gấp gáp, ý tứ của hắn là muốn đợi đốt đủ lửa thì cần bao nhiêu thời gian?"
Gương mặt Viên Vương ngưng trọng nhìn vào ánh lửa đang thiêu đốt, nói: "Giáp xác của Thần Miếu Thải Chu cứng rắn phi phàm, nếu muốn đốt đủ lửa, chí ít phải dùng mười ngày mười đêm thời gian."
"Mười ngày mười đêm?" Dược Thiên Sầu lần thứ hai kinh hô, lần này hắn cũng không chuẩn bị cho Viên Vưong mặt mũi nữa, không có nhiều thời gian chậm rãi cho hắn chơi như vậy, ngược lại hỏi Nam Minh lão tổ: "Ngươi có biện pháp gì cho nhanh
Một chút không?"
Trên thực tế chính hắn có thể đơn giản giải quyết vấn đề này, nhưng dù sao đối với tình huống Thần Khư Cảnh không quá quen thuộc, Thanh hỏa và Tử hỏa cũng không phương tiện để lộ ra rêu rao quá mức.
"Rất đơn giản, cao thủ luyện khí bình thường đều chọn dùng ngoại vật đề đề cao độ lửa, thí dụ như lợi dụng dầu hỏa hoặc thứ gì đó." Nam Minh lão tổ đưa mắt nhìn Viên Vương, tựa hồ đang lo lắng hắn sẽ mất hứng, thấy Viên Vương cũng lộ ra thần tình nghiêng tai lắng nghe, mới yên lòng tiếp tục nói: "Nhưng cao thủ luyện khí chân chính nhiều ít đều tinh thông việc bố trí trận pháp, bởi vì một kiện đồ vật tốt bên trong đại khái đều dung họp trận pháp tồn tại. Một kiện bảo vật có được hay không, ngoại trừ nguyên vật liệu làm then chốt nhân tố, trận pháp và bảo vật dung họp cũng là trọng yếu, chúng ta thông thường nhìn thấy bảo vật có thể phát ra các loại công hiệu thần kỳ, đây đều là nguyên nhân vì có trận pháp. Bởi vì tinh thông trận pháp, cho nên đại khái bọn họ trong lúc thời gian luyện khí sẽ bày ra Tụ Hỏa trận, dùng ngưng tụ độ lửa cực mạnh để luyện đồ vật được nhanh hơn."
Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, lộ ra thần tinh hèn mọn nhìn về phía Viên Vương, nghĩ thầm, lão hầu tử, ngươi xem người ta đây mới là cao thủ luyện khí thực sự, chỉ nói về tri thức lý luận đã là một bộ một bộ, làm cho người ta không muốn khâm phục cũng không được, dáng vẻ nào giống như ngươi còn dùng biện pháp nguyên thủy. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Trận pháp?" Viên Vương ngần người, ngày xưa hắn chỉ là trong lúc vô ý nhìn thấy tu sĩ rèn luyện đồ vật, chỉ là người kia cũng chẳng khác gì một thợ rèn bình thường rèn đồ vật, căn bản không thể so sánh được với cao thủ luyện khí như Nam Minh lão tổ. Trong những tháng ngày vô tận sau đó, hắn đều chỉ tự mình lần mò tìm hiểu, làm sao từng có dịp tiếp xúc với cao thủ luyện khí như Nam Minh lão tổ, không hiểu cũng không có gì đáng kỳ quái.
"Nếu không Viên huynh để cho Nam Minh tiên sinh giúp ngươi bố trí ra một Tụ Hỏa trận?" Dược Thiên Sầu chỉ chỉ ngọn lửa nói.
Viên Vương phục hồi lại tinh thần, lúc này hướng Nam Minh lão tổ chắp tay nói: "Còn thỉnh Nam Minh tiên sinh chỉ giáo." Hiện tại hắn đã lộ ra vài phần khiêm tốn, nhưng trên mặt vẫn lộ ra thần tình mỏi mắt mong chờ, là cái nhìn để xem ngươi nói cùng làm có đẹp đẽ như nhau hay không.
Nam Minh lão tổ cũng không khách khí, từ trong túi trữ vật lấy ra một nắm linh thạch, phân biệt ném vào bốn phía vách núi nơi hỏa diễm, một nắm không đr, liên tục lấy ra hơn mười nắm thượng phầm linh thạch, ở trong lòng núi bày ra một trận pháp thật phức tạp.
Bố trí xong trận phấp, hắn kháp ngón tay đánh ra mấy đạo pháp quyết vào trong trận, lúc này Tụ Hỏa trận liền khởi động lên.
Trong tích tắc khí lưa trong lòng núi liền kịch liệt khởi động ngưng lui, Viên Vương và Dược Thiên Sầu chỉ cảm thấy sóng nhiệt cuồn cuộn trong lòng núi đang nhanh chóng tiêu giảm, chợt co rút về giải đất trung trơng. Từ chỗ hỏa diễm xanh trắng ở những khe hở dưới lòng đất giống như gặp phải long quyển phong, ngọn lửa bốc lên cao cao bắt đầu vù vù quyển động ngưng tụ đốt cháy thi thể con nhện nằm ngay giữa giải đất trung trơng.
Sau đó Nam Minh lão tổ lại đánh ra mấy đạo pháp quyết điều chỉnh, chỉ thấy hỏa diễm xanh trắng giống như lưu vân, bao lấy toàn bộ thi thể con nhện thống khoái thiêu đốt, hiệu quả tụ tập lại thiêu đốt chỉ sợ còn tăng cao hơn gấp mười gấp trăm lần, tràng diện phi thường thần kỳ.
Kỳ thực Dược Thiên Sầu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cao thủ luyện khí xuất thủ, trong lòng không khỏi tấm tắc kỳ lạ. Thần tình Viên Vương có chút dại ra, trợn tròn mắt nhìn một hồi, quay đầu lại nhìn về phía Nam Minh lão tổ, ánh mắt hắn tràn ngập vẻ cuồng nhiệt.
Khoảng gần nửa ngày sau, thi thể con nhện cực lớn bắt đầu tràn ra mùi hôi thối thật
Buồn nôn, hiển nhiên liệt hỏa cuồn cuộn thiêu đốt với nhiệt độ cao đã phá hủy nội tạng của nó, phỏng chừng không được bao lâu sẽ đem toàn bộ nội tạng nướng thành tro bụi. Sau đó hỏa diễm xanh trắng bày biện ra một cỗ giập xác ửng đỏ, đợi sau khi hoàn toàn biến đỏ, Nam Minh lão tổ lại đánh ra một đạo pháp quyết vào trận, trong tích tắc quyện thành một đoàn hỏa diễm, nhiệt độ cao liền đầy rẫy trong toàn bộ lòng núi.
"Lửa đã đủ, Viên Vương có thể bắt đầu rồi." Nam Minh lão tổ mang theo vài phần tự tin cười nói.
Thế nhưng sau khi Viên Vương kiến thức qua thủ đoạn của Nam Minh lão tổ, lại có vẻ không còn tự tin, khiêm tốn chắp tay nói: "Nam Minh tiên sinh đúng là cao nhân, mỗ không muốn tiếp tục làm mất mặt xấu hổ nữa." Nói xong huy cánh tay chỉ vào giập xác đỏ hồng khách khí nói: "Còn thỉnh Nam Minh tiên sinh chỉ giáo."
Nam Minh lão tổ nhìn về phía Dược Thiên Sầu trưng cầu ý kiến, lúc này Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng chen vào nói: "Viên huynh, nếu như ngươi muốn Nam Minh tiên sinh chỉ giáo, dù sao cũng phải cho Nam Minh tiên sinh nhìn thấy khả năng của ngươi làm sao chứ! Bằng không người ta làm sao mà chỉ giáo? Viên huynh không ngại thi triển ra thủ đoạn luyện khí của chính mình, cho Nam Minh tiên sinh nhìn trước hãy nói."
"Cũng tốt!" Viên Vương là một người sảng khoái, hướng Nam Minh lão tổ chắp tay, chỉ thấy hắn tiến lên trước một bước, một cỗ khí thế bàng bạc từ trong thân thể tuôn ra, xương cốt cả người răng rắc nổ vang, cơ thể trong nháy mắt chợt cao hơn không ít. Mái tóc màu đỏ không gió tự động, cơ thể trướng lên, gân cánh tay phồng lên như từng sợi dây cáp muốn đứt tung, vừa nhìn liền thấy tràn ngập lực lượng muốn bạo tạc.
"Hải!" Cánh tay phải của Viên Vương bỗng nhiên đánh về phía trước, một đạo chưởng ảnh hư hoảng thật lớn túm lấy giập xác đỏ hồng, sau đó thật nhanh huy cánh tay, trực tiếp đem giập xác ném tới phía sau, "đương" một tiếng, vững vàng rơi xuống đài cao ngăm đen. Sau đó lại thấy Viên Vương mở ra song chưởng, "ông" một tiếng hỏa diễm đỏ hồng trong nháy mắt từ trong thân thể hắn tuôn ra, bao vây cả người hắn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Nam Minh lão tổ, cả người Viên Vương mang theo liệt hỏa giống như viên đạn pháp nhắm tới giáp xác hỏa hồng kia, theo uy thế thiểm điện bổ ra một đạo quyền ảnh cực lớn nện lên giáp xác hỏa hồng, "đương" hỏa tinh giống như ánh sáng ngọc bắn ra loạn xạ tán loạn.
Một quyền đánh trước, trăm ngàn quyền theo sau mà đến, tiếng đương đương điếc tai dày đặc như mưa cuồng bạo vang lên trong động, hỏa tinh bắn ra vung vãi chung quanh. Chỉ trong mấy lần hô hấp, liền thấy quanh thân giập xác hỏa hồng xuất hiện mấy đạo liệt hỏa, hơn vạn đạo Liệt Hỏa quyền như mưa rền gió dữ bổ ra, không chút do dự hung hăng đập lên giập xác hỏa hồng kia.
Không phải chứ? Thần tinh Dược Thiên Sầu và Nam Minh lão tổ dại ra nhìn một màn trước mắt, trước mắt hai người nơi nơi Liệt Hỏa quyền vây quanh giập xác đỏ hồng kia điên cuồng đập xuống, hai người nằm mơ chưa từng nghĩ đến Viên Vương lại dùng nắm tay xem như cây búa để luyện đồ vật, cái đó và làm nghề nguội có gì khác nhau?
"Nam Minh tiền bối, bằng ánh mắt của ngươi có thể nhìn ra được hắn đang làm gì không?" Dược Thiên Sầu truyền âm hỏi.
"Hẳn là phương pháp rèn nguyên thủy nhất...Nhưng ta cũng không thề khẳng định, nhìn nhìn lại xem!" Nam Minh lão tổ trả lời một câu, đồng tử đột nhiên co rút lại, ánh mắt chăm chú vào trên đài cao dùng để rèn đồ vật màu ngăm đen kia. Bằng tu vi của Viên Vương tuôn ra vô số trọng quyền, dù là một ngọn núi cũng bị hắn đánh cho sụp, nhưng khối đài cao ngăm đen kia lại có lực thừa thụ mạnh tới mức làm người khó có thể tin, mặc cho hắn đánh ra cả vạn quyền vẫn lù lù bất động.
Lại thêm nửa ngày thời gian trôi quạ, giập xác đỏ rực dưới sự oanh kích của vô số trọng quyền, rốt cục bắt đầu có chút biến hành héo rút...