Tinh Thần Châu

Chương 965: Cảnh còn người mất



Đám sư huynh đệ Man Hổ biết rằng lần này không thể chạy thoát khỏi bàn tay của Dược Thiên Sầu, đang âm thầm thương lượng cùng nhau tự bạo đan điền, tranh thủ giết chết Dược Thiên Sầu báo thù cho sư phụ. Nhưng mà tu vi giữa song phương kém nhau quá xa, người còn chưa lên đến không trung, đương trường đã bị vài đạo lưu quang đem bọn hắn trộn thành huyết vũ.
 
Vạn Ma Cung tuy còn lại mấy trăm đệ tử cùng chung mối thù, nhưng làm sao có khả năng ngăn cản được ba ngàn cao thủ Tiên cấp vây công. Trong lúc nhất thời những chuỗi thanh âm thảm thiết vang lên không dứt bên tai. Bất quá chỉ một lát công phu, phía bên dưới biến thành một mảnh máu thịt bầy nhầy, chân tay thi thể vương vãi khắp nơi, mùi máu tanh nồng đậm tràn đầy trong không khí...
 
Theo sau, Trương Bằng lại ra lệnh một tiếng, ba ngàn cao thủ Tiên cấp nhanh chóng phân tán ra bốn phía xung quanh, truy tìm những người có khả năng may mắn đào thoát.
 
Dược Thiên Sầu đứng phiêu phù giữa không trung, lấy ra một viên Tỉnh Thần Đan, búng vào trong miệng Tân Lão Tam đang nằm bên dưới hông của Trương Bằng. Đúng lúc này trong đống người chết phát ra một thanh âm cuồng hống. Dược Thiên Sầu và Trương Bằng có điểm kinh ngạc, nhất tề quay đầu nhìn xuống, đều không nghĩ ra, dưới thế công lăng lệ như vừa rồi, mà vẫn có người còn khả năng sống sót.
 
Lúc này một thân ảnh máu me nhầy nhụa ngồi thẳng dậy, chính xác mà nói thì đã không còn nửa thân dưới nữa. Có thể không chết coi như là kỳ tích rồi, bất quá cách cái chết cũng không quá xa vời.
 
Dược Thiên Sầu hai mắt nhíu lại, hắn nhận ra thân ảnh kia chính là Cừu Vô Oán. Lúc này Cừu Vô Oán hơi thở đứt quãng, dường như tùy thời đều có thể ngã xuống, may mắn hai cánh tay vẫn còn lành lặn, chống xuống dưới đất giữ vững trọng tâm. Theo sau ngoái đầu tìm kiếm vài lần, phát hiện ra mình không tìm thấy thân thể lành lặn hoàn chỉnh của sư phụ cùng sư huynh, Cừu Vô Oán liền bi thống khóc rống lên, vốn là gào khóc, nhưng không sao phát ra nổi thanh âm, những tiếng trầm đục khàn khàn đặc quánh ở dưới yết hầu, làm cho người nghe vô cùng thương cảm.
 
Cừu Vô Oán cố gắng duy trì sức lực ngoái đầu tìm kiếm khắp bốn phía xung quanh, kỳ vọng sẽ tìm được một người nào đó còn sống, nhưng hắn chỉ trông thấy những khối thi thể không lành lặn rải đầy trên mặt đất. Nào ngờ hắn cố sức xoay người, thân hình lắc lư chao đảo như muốn đổ ngục xuống, cánh tay gân guốc nhanh chóng vươn ra phía sau, chống xuống mặt đất ổn định thân hình, nhưng đồng thời lúc này hắn cũng nhìn thấy thân hình của Dược Thiên Sầu đứng trên không trung. Mục quang của hai người chạm vào nhau, đều có vẻ phức tạp dị thường, ân oán tình thù lúc này dường như đã tan biến thành mây khói, hai người trong đầu đều đang hồi tưởng đến những ký ức xa xôi...
 
Dược Thiên Sầu đang nhớ tới những đoạn năm tháng gian khổ trước kia, khi chính mình vừa mới bước chân vào tu chân giới, năm xưa may mắn không chết dưới tay môn nhân của Thanh Quang Tông, như chó nhà tang đào thoát đi, không dám bước ra gặp người, núp ở trong Trụ Quốc Phủ tướng quân. Theo sau kết giao cùng Quan Vũ, dưới sự chỉ dẫn của Quan Vũ đi tới Bách Hoa Cốc. Cũng chính ở Bách Hoa Cốc, hắn đã gặp một lão nhân ăn mặc lôi thôi, song phương ngồi cùng bàn uống rượu nói chuyện phiếm tâm tình một phen. Đó chính là lần đầu tiên hắn gặp mặt Cừu Vô Oán...
 
Cừu Vô Oán trong đầu cũng đang nhớ tới một màn ở Bách Hoa Cốc năm xưa, hắn đang ngồi uống rượu một mình, thì trông thấy hai người thanh niên bộ dáng phong ứần, một kẻ trong đó mang sắc thái a dua nịnh hót, cũng chính là Dược Thiên Sầu trước mắt, về phần người kia dường như hắn chưa từng nhìn thấy qua. Sau khi hai người này
 
Tách ra, bởi vì người thanh niên a dua nịnh hót kia, thoạt nhìn có điểm ý tứ, gây ấn tượng cho hắn. Bất quá người này ngày trước chỉ là một tán tu mà thôi, nếu so sánh địa vị cùng mình thì vẫn là khác nhau một trời một vực.
 
Nhưng nhiều năm sau, người thanh niên này đã tạo ra kỳ tích, liên tục quật khởi, khiến cho bao nhiêu phương thế lực không thể ngăn cản nổi bước tiến của hắn, kết quả hắn nắm giữ được vị trí như ngày hôm nay. Thậm chí còn cường hãn tới mức giờ tay nhấc chân là đã san bằng Vạn Ma Cung, nếu biết sớm như vậy, lúc trước chính mình đã ra tay diệt trừ hậu hoạn, nhưng nào ai ngờ được tương lai đây chứ? Ai sẽ đem một gã tán tu ngày xưa để vào trong mắt đây?
 
"Dược...Thiên.., sầu.., ah!" Cừu Vô Oán thanh âm trong yết hầu đứt quãng nói không rõ ràng, ánh mắt nhìn về phía hai người trên không trung dần dần trở nên ngây dại vô thần.
 
"Phanh!" Trương Bằng bổ ra một đạo lưu quang, đương trương đánh tan xác Cừu Vô Oán, chấm dứt thống khổ cho hắn.
 
Dược Thiên Sầu cũng bị thanh âm bạo nổ này làm cho hồi tỉnh từ trong ký ức, nhìn tràng cảnh thây xác ngốn ngang phía dưới, chân mày khẽ chau vào nhau. Quay đầu nhìn sang Trương Bằng, thì phát hiện Tân Lão Tam mục quang đã giãn ra, thần sắc xám xịt như tro tàn, hiển nhiên là đang nhớ ra hết thảy mọi chuyện.
 
Dược Thiên Sầu hít sâu một hơi, thu liễm tâm tình, nhìn về phía Tân Lão Tam cười lạnh nói: "Tân Lão Tam, rốt cuộc ngươi đã tỉnh rồi! Chẳng biết ngươi còn nhớ được chút gì hay không?"
 
Lúc này Trương Bằng xách cổ áo Tân Lão Tam, đem hắn mang tới trước người Dược Thiên Sầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Tân Lão Tam chậm rãi ngẩng khuôn mặt tràn đầy máu me lên, nhìn Dược Thiên Sầu, thần tình chua sót nói: "Dược...Dược Thiên Sầu, để cho ta quay về Linh Phương Cốc tìm sư phụ ta. Ta muốn tự vẫn ở trước mặt sư phụ ta, không cần nhọc sức ngươi ra tay hạ thủ."
 
"Quay về Linh Phương Cốc tìm sư phụ của ngươi?" Dược Thiên Sầu cười ha hả, như nghe được chuyện tình vô cùng buồn cười trên cõi đời này. Theo sau mới khẽ lắc đầu nói: "Dưới sự trợ giúp của ngươi, Linh Phương Cốc sớm đã bị Yến Truy Tinh phá hủy. Sư phụ ngươi vì cứu các huynh đệ của ngươi mà đã phải chịu rất nhiều khuất nhục dưới tay của Yến Truy Tinh, ngay cả tính mạng thiếu chút nữa cũng đã không thể bảo trụ nổi. Bất quá các huynh đệ của ngươi một người cũng đều không tránh thoát khỏi tai kiếp, toàn bộ chết dưới độc thủ của Yến Truy Tinh. Hiện giờ Linh Phương Cốc sớm đã biến thành vùng núi hoang tàn đổ nát, sư phụ ngươi thì nản lòng thoái chí, sớm đã bỏ đi rồi. Tên súc sinh nối giáo cho giặc như ngươi còn muốn quay trở về đó làm gì nữa?"
 
Nghe vậy, Tân Lão Tam nhìn về phía Dược Thiên Sầu, trong nhãn tình đã tràn ngập khiếp sợ, lồng ngực cấp tốc phấp phồng, dưới yết hầu nghẹn một ngụm uất khí, nhưng thủy chung không sao thở ra được. Theo sau "phốc" một tiếng, phun ra một búng máu tươi, diễn cảm hoảng hốt truy vấn: "Tất cả những gì ngươi nói đều là sự thật?"
 
Dược Thiên Sầu hừ lạnh: "Chuyện này mọi người trong tu chân giới đều biết. Nếu không phải xem trên giao tình ngày trước, thì ngươi sớm đã chết dưới tay thủ hạ của ta mất rồi. Ngươi cảm thấy ta lừa ngươi có ý nghĩa gì hay sao?"
 
Tân Lão Tam nghe vậy thì nhất thời ngây ra. Trầm ngâm hồi lâu sau mới quẫy người, Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Trương Bằng ý bảo buông hắn ra. Theo sau mới nói: "Xem trên thể diện của sư phụ ngươi, ta không giết ngươi nữa, ngươi mau cút đi!"
 
"Sư phụ ta ở đâu? Ta muốn gặp nàng." Tân Lão Tam diễn cảm bi thống hỏi.
 
"Chuyện này thì miễn đi! Sư phụ ngươi thật vất vả mới quên được bao nhiêu chuyện thương tâm. Nếu nhìn thấy ngươi, nàng không bị kích thích mới là chuyện lạ." Dược Thiên Sầu cười lạnh nói.
 
"Ta hiểu rồi." Tân Lão Tam yên lặng gật đầu, vươn tay theo trong túi trữ vật lấy ra một khối ngọc điệp, rải thần thức vào bên trong, liền đưa cho Dược Thiên Sầu nói: "Phiền ngươi chuyển giúp cho ta cái này đến sư phụ của ta."
 
"Việc này không thành vấn đề." Dược Thiên Sầu tiếp nhận khối ngọc điệp, thoáng nhìn qua nội dung bên trong, nhất thời cả kinh, giật mình nói: "Tân Lão Tam, ngươi..."
 
Nhưng muốn ra tay ngăn cản thì đã quá muộn rồi. Chỉ thấy trước ngực Tân Lão Tam nổ tung ra một cái lỗ thủng, cuối cùng lầm bầm trào máu tưới, phỏng chừng là đang nói những lời tạ tội. Tiếp theo cả người đổ gục, rơi xuống phía dưới.
 
Dược Thiên Sầu cầm khối ngọc điệp trong tay không biết phải nói cái gì. Vốn là hắn chỉ muốn kích Tân Lão Tam bang trợ mình làm gián điệp, dưới sự am hiểu của hắn về Yến Truy Tinh, thì nhất định sẽ có biện pháp tìm ra Yến Truy Tinh. Nào ngờ kích động quá mức, đối phương không muốn báo thù, mà cảm giác chính mình nghiệp chướng quá nặng, cho nên tự bạo tâm mạch chết đi.
 
"Mẹ nó! Ngươi chết thật thoải mái, phạm vào một đống sai lầm còn không biết hối cải, mà chết đi như thế ah!" Dược Thiên Sầu nhìn xuống phía dưới thầm mắng một câu. Chờ hắn ngẳng đầu nhìn lên, thì ba ngàn cao thủ Tiên cấp đã quay trở về. Trương Bằng kiểm kê nhân số bầm báo tình hình.
 
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, mặt không chút thay đổi vung tay lên, cả đoàn nhân mã liền tiêu thất ở trên không trung, lưu lại một đống hoang tàn đổ nát thê lương cùng những mảnh thi thể không toàn vẹn. Theo sau mùi máu tươi khuếch tán ra trong không khí, chẳng bao lâu sau liền dẫn dụ đám chim thú ăn xác kéo đến...
 
Trên không trung phía sau chân núi Bách Hoa Cốc. Thiên Dã cùng Lỷ Thu Hương thần tình hoảng sợ, cúi đầu khom lưng ở phía sau Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu ánh mắt thâm thúy ngắm nhìn tòa Bách Hoa Cung nằm trên đỉnh núi phía xa xa, vốn hắn định dẫn người đến tiêu diệt, nhưng khi nhớ tới ánh mắt trước khi chết của Cừu Vô Oán, tận sâu trong đáy lòng mới giật mình nhớ ra lúc trước chính mình đã đáp ứng Ma Cửu Cô rằng, sẽ chiếu cố bảo vệ an toàn cho hai mẹ con Bách Hoa Tiên Tử.
 
Cũng bởi nguyên nhân này, cho nên sau khi thanh trừng Vạn Ma Cung xong, ba nghìn cao thủ Tiên cấp liền quay về Thần Khư Cảnh, không có tiếp tục đến Bách Hoa Cốc thêm nữa. Tuy rằng như thế, nhưng chuyện đã tới nước này, bản thân hắn sẽ không dừng tay...
 
"Phỏng chừng không bao lâu sau, Mạc Thiếu Quân và Hải Uy sẽ đến Bách Hoa Cốc. Sau khi các ngươi tụ họp thì quay về Hồng Bang cùng Thanh Bang, hiệp trợ Hồng Thất và Cổ Thanh Vân làm việc...
 
Lúc này Dược Thiên Sầu mới đem chuyện tình Vạn Ma cung bị huyết tẩy nói cho hai người biết, ngay cả tràng cảnh tự sát thê thảm của Yến Vô Trần cùng Yến Bất Quy cũng không hề giấu giếm. Lại phân phó hai người loan truyền tin tức này đi ra ngoài, hắn thật muốn nhìn xem, sau khi Yến Truy Tinh nghe được tin tức này, có chạy đến tìm mình báo thù hay không...
 
— QUẢNG CÁO —