Tinh Thần Châu

Chương 969: Nỗi vui ngoài ý muốn



"Văn Thanh công chúa quả nhiên là quý nhân hay quên sự a!" Yến Truy Tinh cười lạnh, một đoàn sát khí màu đen từ trên người hắn toát ra bao lấy toàn thân bắt đầu khởi động, đợi khi hắc sát một lần nữa quay về cơ thể liền lộ ra dung mạo thật sự của hắn. Nhưng sắc mặt hắn vẫn trắng bệch, chính là hậu quả của sự trọng thương chưa lành.
 
"Yến Truy Tinh!" Trong lời nói của Văn Thanh mang theo tia âm rung, nàng đưa mắt nhìn ngoài cung, nhất thời điều gì cũng hiểu được, chẳng thể trách người ngoài cung như thế nào gọi cũng không thấy phản ứng, nguyên lai là hắn đã trở lại. Nước mắt nàng trong tích tắc không sao ngăn được, từ trong khóe mắt tuôn ra, theo gương mặt ảm đạm chảy xuống.
 
Tiểu hài tử sau lưng nàng thò đầu ra dò xét, trước tiên nhìn thấy cả người Yến Truy Tinh bốc lên khói đen, bị dọa đến rụt đầu trở về, nhưng sau khi phát hiện mẫu thân đang khóc nghẹn ngào, lại giống như một người lớn đi ra phía trước dang tay, âm thanh hài tử non nớt nói: "Không được thương tổn mẫu thân của ta!" Nhưng có thể nhìn thấy được, đứa bé tỏ vẻ người lớn kia đang lạnh run, cho tới bây giờ nó chưa từng nhìn thấy qua còn có người có thể biến hóa như vậy, hiển nhiên vẫn đang sợ hãi, bất quá bởi vì bảo hộ mẫu thân của mình mà dứt khoát đứng ra.
 
"Nàng là mẹ ruột của ngươi?" Yến Truy Tinh hừ lạnh một tiếng, lấy tay nắm lấy ngực áo của tiểu hài tử trực tiếp nhấc lên trước mặt của mình, hờ hững nói: "Phụ thân của ngươi là ai? Không nói ta ngã chết ngươi." Lại có người chạm vào nữ nhân của mình, tâm tình của hắn có thể nghĩ.
 
Nắm tay tiểu hài tử nhất thời vung loạn, hai chân loạn đá, gào khóc kêu lên: "Nô tài lớn mật, mau thả ta ra. Phụ thân ta là người lợi hại nhất thiên hạ, nếu chờ cha ta đến đây, nhìn thấy ngươi khi dễ ta cùng mẫu thân, nhất định không tha cho ngươi."
 
Yến Truy Tinh nghe vậy thoáng ngơ ngác, người lợi hại nhất thiên hạ không phải là Dược Thiên Sầu đi! Ngẫm lại cũng cảm thấy vớ vần, lúc này hừ lạnh nói: "Ta thật muốn kiến thức phụ thân lợi hại nhất thiên hạ của ngươi, nói! Phụ thân ngươi gọi là gì, người ở nơi nào?" Nói xong nâng tay giờ tiểu hài tử cao khỏi đỉnh đầu, làm bộ muốn ném.
 
"Nô tài lớn mật, cha ta gọi là Yến Truy Tinh, mau thả ta ra, bằng không cha ta không tha cho ngươi!" Tiểu hài tử vẫn vẫy vùng tay chân, rất quật cường. Nhưng cái tên nó nói ra làm Yến Truy Tinh bị chấn mộng, cả người run lên, chậm rãi quay đầu khó thể tin nhìn về phía Văn Thanh lộ ra ánh mắt dò hỏi.
 
Nước mắt Văn Thanh tuôn như suối, hai mắt mê ly cắn môi dùng sức gật gật đầu với Yến Truy Tinh, tỏ vẻ chính là con hắn.
 
Lúc này Yến Truy Tinh trợn mắt há hốc mồm sững sờ ngay tại chỗ, Văn Thanh đi tới trước mặt hắn, nâng tay thật nhẹ nhàng ôm lấy tiểu hài tử trong tay hắn, tiểu hài tử đang trợn mắt nhìn Yến Truy Tinh, nàng nức nở nói: "Vân nhi, hắn chính là phụ thân mà mỗi ngày con tưởng niệm a!"
 
"Mau thân gạt con, hắn là người xấu. Mau thân nói qua phụ thân thương yêu con nhất, người này khi dễ con, hắn không phải phụ thân." Tiểu hài tử thật mang thù chỉ thẳng vào mũi Yến Truy Tinh nói.
 
Yến Truy Tinh gian nan nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói có vẻ run rẩy hỏi: "Nàng nói nó là con ta?" Hắn có chút không dám tin tưởng, chính mình chẳng qua là cùng Văn Thanh có một đêm vui vẻ, lại có được đứa con.
 
Văn Thanh dùng sức gật gật đầu, hai mắt đãm lệ nói: "Năm đó sau khi huynh rời đi không bao lâu, ta liền phát hiện ta có thai, trong lòng ta tràn đầy vui mừng chờ mong huynh trở về cho huynh một sự mừng vui. Nhưng.., ta đợi biết bao lâu chung quy không thấy huynh trở về, ta hoài thai gần mười tháng sinh ra Vân nhi, vẫn mỗi ngày chờ đợi huynh trở về, nhưng huynh đi một lần mất hết sáu năm! Vân nhi cũng đã năm
 
Tuổi. Vì sao huynh lại nhẫn tâm như thế, luôn lặng lẽ tới, lại lặng lẽ đi, vì sao không hề bận tâm cảm nhận của ta. Ta chỉ là một nữ nhân còn chưa kết hôn mà đã có con, huynh biết có bao nhiêu dọa người không? Mấy năm nay cơ hồ ta không dám bước ra Văn Thanh cung một bước, huynh có nghĩ tới trong lòng ta có bao nhiêu khó chịu? Có phải huynh luôn xem ta như đồ chơi của huynh, khi nhớ tới thì đến, chơi ngán thì đi, không một lời nhắn nhủ, chẳng lẽ ta ở trong mắt huynh không chịu nổi như thế sao? Nếu thật là như vậy, vậy mời huynh rời đi, không cần tiếp tục tra tấn ta nữa."
 
"Mau thân đừng khóc." Tiểu hài tử ở trong lòng Văn Thanh giúp nàng lau nước mắt, theo sau nhìn Yến Truy Tinh quát: "Người xấu mau cút, bằng không ta gọi người đánh ngươi ra."
 
Yến Truy Tinh vẫn không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, nhìn thấy hai mẹ con, trong lúc nhất thời thật sự trăm mối cảm xúc lẫn lộn, vốn cho là mình bị đánh giống như chó nhà tang không đường để về, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, năm đó cừ chỉ nhất thời xúc động lại làm cho mình ở nơi đây có một gia đình, còn có con trai. Nếu nhU Minh thật sự chết trên tay Dược Thiên Sầu, như vậy nơi này vẫn còn cốt nhục CTỈa mình kéo dài...
 
Trên nét mặt đơn điệu của Yến Truy Tinh xuất hiện biến hóa phong phú, có chút kích động đi tới, mở ra đôi tay ôm hai mẹ con vào lòng, chui đầu bên tai Văn Thanh nỉ non nói: "Thật xin lỗi, đều là lỗi của ta, xin nàng tha thứ ta, sau này ta sẽ không bao giờ lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi như thế nữa. Tên đầy đủ của Vân nhi là gì?"
 
Văn Thanh ô ô khóc không ngừng, sau một trận thương tâm, thật lâu sau mới nức nở nói: "Yến Vân, ý tứ của tên là mây khói trước mắt, do ta nghĩ đến huynh xem ta chỉ là nhất thời, cũng sẽ không trở về, cho nên mới đặt tên này cho con."
 
"Yến Vân?" Yến Truy Tinh khẽ lầm bầm, gật đầu liên tục nói: "Hồng tài chi chí có thể lăng vân, tên rất hay, không tệ không tệ." Con của mình dù đặt tên thế nào nghe cũng thật tốt.
 
Tiểu hài tử Yến Vân thật ra là một tiểu hài tử thông mình, tuy rằng không hiểu lắm Yến Truy Tinh và Văn Thanh nói gì, nhưng hiểu rõ, người vừa rồi nói muốn ngã chết mình đích thật là cha của mình, trong lúc nhất thời cũng oa oa khóc lên, đúng là gào khóc, khóc thật thương tâm.
 
Nó vừa khóc, ngược lại làm Văn Thanh cũng không khóc nổi nữa, đẩy Yến Truy Tinh ra hỏi tiểu hài tử: "Vân nhi, con làm sao vậy?"
 
Trên mặt Yến Truy Tinh vô cùng bối rối, lúng túng nhìn lên hài tử khẩn trương nói: "Ta.., có phải vừa rồi ta ra tay không biết nặng nhẹ nên làm nó đau không?"
 
Yến Vân quay đầu chôn trong lòng mẫu thân ô ô nức nở nói: "Mau thân gạt con, mẹ gạt con, phụ thân vốn không thương yêu con, hắn nói muốn ngã chết con, hắn là người xấu." Càng khóc càng thương tâm, giống như trong lòng bị trời sập, rất làm cho nó bị thất vọng rồi.
 
Yến Truy Tinh nhất thời trợn tròn mắt, hận không thể tát mình hai bạt tai, vì sao không đem sự tình hỏi cho rõ ràng, vừa tiến vào liền động thủ với một đứa bé. Trong lúc nhất thời, ma đầu hung danh hiển hách tu chân giới, lại gấp đến mức không biết làm sao cho phải, trên trán toát mồ hôi, nhìn Vãn Thanh muốn nói lại thôi, thật không biết nên nói gì cho phải.
 
Văn Thanh hai mắt đãm lệ vừa an ủi hài tử trong lòng, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Yến Truy Tinh oán giận nói: "Chẳng lẽ huynh không có vật gì tốt để dỗ dành nó sao?"
 
"Thứ tốt? Có!" Yến Truy Tinh bỗng nhiên vỗ đầu, sưu một tiếng Ma Nhận bay ra phiêu phù ngay trước người, với hắn mà nói, trong người vật đáng giá để đưa ra lấy lòng đứa con lần đầu cũng chỉ có Ma Nhận.
 
Loan nhận sắc bén nhấp nháy hồng quang lãnh mang, tản ra sắc thái mê người, ma văn quý dị trên lưỡi nhận ngăm đen tản ra khí tức tang thương cổ xưa. Một vầng luân nguyệt linh hoạt từ từ chớp lên trên vai Văn Thanh, tiểu Yến Vân chỉ bất quá trộm liếc mắt nhất thời ánh mắt sáng lên, lập tức ngẳng đầu lau nước mắt, mê muội nhìn không chuyển mắt liếm liếm đôi môi, đã bị hấp dẫn ngay tức khắc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Tuy rằng Văn Thanh không phải nhân vật trong tu chân giới, nhưng có thể nhìn ra được, đây là vũ khí gì đó, nàng không khỏi trừng mắt lườm Yến Truy Tinh, nín khóc mỉm cười gắt giọng: "Có ai cho tiểu hài tử chơi thứ này sao? Huynh không sợ làm nó bị thương."
 
Yến Truy Tinh thấy đứa con thích vật này, đã không còn khóc, lúc này nhẹ nhàng thở ra khoát tay nói: "Không sao, ta không cho nó đả thương người, nó cũng sẽ không đả thương người."
 
Tiểu Yến Vân mới vừa khóc thương tâm vô cùng lập tức đã quên thương tâm là vật gì, dù sao cũng chỉ có tâm tính tiểu hài tử, oạch một tiếng tuột xuống khỏi người mẫu thân, nước mắt trên mặt còn chưa khô, lại cắn đầu ngón tay, ánh mắt chợt lóe chợt lóe, nhìn Ma Nhận phiêu phù trên không trung, có vè như đang suy nghĩ nó làm sao bay lên.
 
Ánh mắt Yến Truy Tinh sáng lên, nhất thời thao khống Ma Nhận linh hoạt bay quanh trong phòng, quả nhiên hấp dẫn được tiểu Yến Vân liên tục vỗ tay hét lên hoan hô. Đừng nói là tiểu Yến Vân, cho dù là Văn Thanh cũng là lần đầu nhìn thấy vật thần kỳ như thế, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị liên tục.
 
Cũng không biết trong mình mình nếu Ma Thần biết một màn này sẽ có cảm tưởng gì, thần binh do chính tay mình luyện chế lại biến thành đồ chơi của một tiểu hài tử.
 
Không bao lâu, tiểu Yến Vân liền hoàn toàn buông ra, chạy quanh phòng truy đuổi Ma Nhận chơi đùa. Nhưng thể lực tiểu hài tử có hạn, chỉ một lúc sau đã mệt mỏi, cuối cùng ôm thanh Ma Nhận nằm ngủ, Yến Truy Tinh đặt nó trên chiếc giường nhỏ mà Văn Thanh đã chỉ dẫn, nhẹ nhàng đắp chăn cho nó.
 
Lúc này đối với đôi phu thê có thực nhưng vồ danh lại đưa mắt nhìn nhau, Văn Thanh thẹn đỏ mặt, quan tâm hỏi: "Sắc mặt của huynh vì sao lại khó xem như vậy?"
 
Yến Truy Tinh lắc đầu nói: "Mấy năm nay làm cho nàng bị ủy khuất."
 
Lời này khiến cho nước mắt Văn Thanh lại chảy xuống, nức nở nói: "Ta chịu ủy khuất cũng không sao, chỉ sợ tiểu hài tử không có phụ thân." Bộ dáng như thế mặc cho là ai cũng không nghĩ ra chính là vị công chúa điêu ngoa chuyên giả nam trang hoành hành kinh thành năm xưa.
 
Yến Truy Tinh nghiêng đầu nhìn tiểu Yến Vân đang ngủ say, trong mắt hiện lên thần sắc làm tim đập nhanh, nếu không phải bản thân hắn thoát được nhanh, hài tử chỉ sợ thật sự không có phụ thân rồi. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, ôm Văn Thanh vào lòng an ủi, theo sau không biết nói gì bên tai Văn Thanh, bỗng nhiên bể bổng nàng, đi về phía giường gấm, lúc này làm Văn Thanh thẹn thùng kinh hô.
 
Trên giường, quần áo đôi nam nữ bay loạn, chỉ chốc lát hai thân thể trần trụi dây dưa cùng nhau, từng trận từng trận tiếng rên rỉ thở gấp bị cách âm kết giới bao phủ. Lúc này đây Yến Truy Tinh tận lực bồi đắp, có vè như muốn đền bù lại cho Văn Thanh...
 
Sau cơn mây mưa hai người ôm nhau nằm một chỗ, ý hợp tâm đầu không có gì che giấu nhau. Yến Truy Tinh kể lại cho Văn Thanh nghe thân thế cùng lai lịch của mình, cùng những gì trải qua mấy năm nay, kể cả chuyện bị thất bại trong tay Dược Thiên Sầu cũng không giấu diếm. Văn Thanh chỉ là một người phàm, vẫn là lần đầu tiên nghe được chuyện ly kỳ trong tu chân giới, càng khắc cốt mình tâm đối với Dược Thiên Sầu liên tiếp muốn đẩy Yến Truy Tinh vào chỗ chết!
 
— QUẢNG CÁO —