Tinh Thần Châu

Chương 974: Phượng Hoàng chân huyết



Dược Thiên Sầu theo nỗi khiếp sợ trong ánh mắt của Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng đã nhìn ra manh mối. Biết nói thêm nữa cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa, khẽ bước tới bên người Võ Lập Tuyết, thuận tay chụp một cái lên đầu con Dã Kê, cười mắng: "Ngươi mà là Phượng Hoàng sao? Đừng phóng rắm nữa, ngay cả một con chim còn không bằng, nhiều lắm chỉ tính là dã kê mà thôi."
 
Một cái tát này khiến cho con Dã Kê hung hăng gầm lên: "Dược Thiên Sầu, ngươi dám đánh bổn thần..."
 
Theo sau còn muốn Dược Thiên Sầu cùng mình liều mạng một trận.
 
Dược Thiên Sầu chẳng thèm quan tâm đến thứ vô dụng, thất thủ dưới tay Yến Truy Tinh này. Theo sau vươn tay ra phía ngoại môn, cùng Vân Bằng và Vi Xuân Thu bước đi ra ngoài.
 
Ba người cùng nhau tiến lên sân thượng, bày ra kết giới cách âm, cùng nhau đứng song song ở trước lan can. Vân Bằng và Vi Xuân Thu đứng hai bên trái phải của Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu thản nhiên phóng mắt ngắm nhìn phương xa, cũng không vội nhắc đến vấn đề chính. Nếu có vấn đề hiển nhiên hai người này sẽ hỏi qua mình...
 
Hai vị cao thủ Tiên Đế sơ kỳ vẫn còn đang khiếp sợ trong tiếng gầm gừ phẫn nộ của phượng hoàng, hai người mặc dù chưa tận mắt chứng kiến nó thi triến thần thông, nhưng đã muốn tin con Dã Kê này nguyên bản chính là Phượng Hoàng. Đầu tiên nghe cái thanh âm khanh khách kia.., chính là bằng chứng có lực chấn nhiếp cường đại nhất, thứ hai nghe đồn ngay khi phượng hoàng phá xác mà ra, thì miệng đã biết phun chân ngôn, đây không phải những loài thú khác có thể so sánh, đại biểu cho huyết thống thần thú cao quý tru việt. Theo thanh âm nữ nhân thanh thúy non nớt này, thì cũng biết nó vẫn còn nhỏ, còn cách phượng hoàng trưởng thành uy nghi đến hàng nghìn hàng vạn năm thời gian nữa.
 
Tuy nó chỉ là một con phượng hoàng chưa trưởng thành, nhưng cũng khiến cho hai người rung động khó nói thành lời. Sau khi hai người hồi phục tinh thần, liền cảm giác miệng lưỡi đắng khô, Vi Xuân Thu chậm rãi quay người lại, giống như đang xem quái vật ngắm nhìn Dược Thiên Sầu, người này vừa rồi cư nhiên dám chụp một cái lên đầu phượng hoàng thần điểu. Đối với muôn loài mọc cánh như bọn hắn, phỏng chừng cho thêm mấy lá gan cũng không dám hành động như thế. Còn nha đầu kia, lại đem phượng hoàng thần điểu kẹp dưới nách thì còn ra thể thống gì nữa đây? Chẳng lẽ phượng hoàng thần điểu ở trong mắt những người này không có địa vị cao quý hay sao?
 
Nhưng khiến cho Vi Xuân Thu nghĩ không hiểu chính là, phượng hoàng là thần thú sinh hoạt trên Thần giới, nếu như buông xuống Tiên giới, thì cũng phải là một con phượng hoàng trưởng thành chân chính mới đúng! như thế nào sẽ buông xuống một con phượng hoàng chưa trưởng thành, hơn nữa còn nằm trong tay nhân loại? Chuyện này quả thực khiến cho hắn không dám tưởng tượng...Lúc này ngay cả Vân Bằng trong đầu cũng có suy nghĩ đồng dạng.
 
"Dược Thiên Sầu, ngươi thành thật nói cho chúng ta biết, con phượng hoàng này ngươi từ nơi nào mà có được?" Vi Xuân Thu nín thở ngưng thần dò hỏi.
 
"Trùng hợp nhặt được mà thôi!" Dược Thiên Sầu không sao cả, nhún vai nói.
 
"Trùng hợp nhặt được?" Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng đồng thời kinh hô.
 
Vân Bằng xưa nay vẫn luôn bình thản, nhưng nghe được lời giải thích này thì mày kiếm tuyết trắng khẽ nhăn lại, hừ lạnh nói: "Dược Thiên Sầu, xem ra hai chúng ta ở trong mắt ngươi cũng không hơn gì. Ngươi cho chúng ta là tiểu hài tử lên ba hay sao? Nếu có thể trùng hợp nhặt được phượng hoàng, vậy thỉnh ngươi trùng hợp nhặt thêm về
 
Một con thần long cho chúng ta nhìn qua xem nào!"

 
Dược Thiên Sầu quay sang nhìn Vân Bằng! Thầm nghĩ, ngươi không cần phải thách đố ta! Lão tử đúng là trùng họp nhặt thêm được một con thần long, nhưng nó trông rất dọa người, không thể mang về đây thôi. Nếu như có cơ hội sẽ dẫn ngươi xuống thăm quan, chỉ cần các ngươi đừng hoảng sợ thì được rồi. Dù sao lúc đó lão tử sợ tới mức ngây ngốc, đến hôm nay còn chưa dám đi thăm quan lần thứ hai.
 
Nhìn thần sắc của hai người, biết nếu hôm này mình không đưa ra lời giải thích xác đáng, thì nhất định sẽ dẫn tới hoàn cảnh trong nhà không vui. Cho nên khẽ lắc đầu, khoa chân múa tay mấy vòng, cười khổ nói: "Chính xác mà nói, cái ngày nhặt được nó chỉ là một quả trứng thôi, một quả trứng kì quái, có thể phát sáng lên, đại khái lớn bằng chừng này. Lúc đó ta đâu biết nó là phượng hoàng, coi như ấp nó xong ta cũng không biết nó là phượng hoàng, mà chính miệng con Dã Kê kia líu ríu nói rằng, mình là dòng dõi Phượng Hoàng Thần Điểu. Chuyện tình chính là như thế, các ngươi không tin ta cũng không có biện pháp nào, tóm lại đúng thực là ta nhặt được."
 
Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng thoáng đưa mắt nhìn nhau, theo sau đều quẳng ném ánh mắt đánh giá lên trên người Dược Thiên Sầu, nói: "Cho dù là trứng phượng hoàng, chỉ sợ cũng không thể ấp dễ dàng như thế đi! Chẳng lẽ ngươi biết phương pháp ấp trứng phượng hoàng hay sao?"
 
"Các ngươi cũng quá tôn trọng ta rồi." Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, ngượng ngùng chà sát hai tay nói: "Lúc trước ta thấy quả trứng này hình dáng kì quái, mà nguyên bản ta cũng không coi nó là quả trừng. Thấy bên trong phát sáng lên, vì thế muốn mở ra nhìn xem bên trong có chứa bảo bối gì hay không. Nhưng các ngươi biết không, quả trứng này phi thường cứng rắn, ta dùng hết thảy biện pháp đều không mở nó ra được. Cuối cùng đành phải dùng hỏa diễm thiêu đốt, thuần túy chỉ là muốn xem nó sẽ phản óng như thế nào mà thôi. Hắc hắc! Không ngờ may mắn trùng hợp, nở ra con Dã Kê luôn miệng tự xưng là phượng hoàng kia. Đúng rồi! Vỏ trứng đó ta vẫn còn giữ đây nè."
 
Lúc này Dược Thiên Sầu không chút do dự, vươn tay vào trong túi trữ vật, lấy ra hai mảnh vỏ trứng phượng hoàng, phân biệt đưa cho hai người. Vĩ muốn lấy sự tín nhiệm của hai người, cho nên Dược Thiên Sầu vô cùng sảng khoái, đây cũng là hành động bất khả kháng mà thôi. Dù sao trước mắt, hai người này vẫn là kim bài đả thủ duy nhất mà mình nắm giữ trong tay ah!
 
Bên ngoài vỏ trứng sần sùi ngăm đen, nhưng bên trong thì lại có những hoa văn màu sắc rực rỡ, phi thường xinh đẹp. Hai người mỉm cười tiếp nhận mảnh vỏ trứng vào trong tay, phóng xuất thần thức ra kiểm tra, nhất thời cảm nhận được một cỗ chân khí uy nghiêm chấn nhiếp tinh thần. Nhân loại có thể sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng đối với hai người bọn hắn mà nói, thì lại cảm nhận được rất sâu sắc.
 
Bao nỗi hoài nghi trong lòng nhất thời đều tan biến. Bởi vì hai người bọn hắn hoàn toàn có thể khẳng định, đây chính là vỏ trứng phượng hoàng. Như vậy những điều Dược Thiên Sầu nói cho bọn hắn nghe, hiển nhiên cũng là sự thật.
 
"Thứ tốt ah!" Vi Xuân Thu cầm mảnh vỏ trứng trong tay, cảm khái không thôi. Theo sau thoáng trông thấy Vân Bằng nhìn chằm chằm vào vỏ trứng không hề chớp mắt, nói: "Vân Bằng, nếu ta đoán không sai, thì thứ này đối với ngươi hẳn là vô cùng có ích lợi đi!"
 
Vân Bằng yên lặng gật đầu, nhưng vẫn đem mảnh vỏ trứng, trả cho Dược Thiên Sầu.
 
Dược Thiên Sầu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vân Bằng đối với thứ nào đó, tỏ vẻ lưu luyến không buông tay như mảnh vỏ trứng này. Do đó tò mò nói: "Vân tiền bối, thứ này đối với ngươi, đến tột cùng là có chỗ nào tốt. Không ngại thì nói nghe qua một
 
Chút xem nào?"

 
Vân Bằng khó khăn đem tầm mắt của mình chuyển dời đi. Trong lòng hắn phi thường rõ ràng, nếu vỏ trứng này thay đổi là nằm trong tay người khác. Chính bản thân hắn, sợ rằng bất cứ giá nào đều phải tranh đoạt lấy. Bời vì nó đối với hắn mà nói, quá mức trân quý, nhưng dù sao Dược Thiên Sầu vẫn còn là nam nhân của nghĩa nữ Vi Xuân Thu, chính hắn không có mặt mũi làm ra những chuyện như vậy. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Thấy hắn không muốn nói, Dược Thiên Sầu liền quẳng ánh mắt hồ nghi sang phía Vi Xuân Thu. Vi Xuân Thu nhìn vỏ trứng trong tay trầm ngâm hồi lâu sau. Bỗng nhiên cau mày nói: "Trứng phượng hoàng.., chẳng lẽ có liên quan đến Phượng Hoàng Chân Huyết trong truyền thuyết hay sao?"
 
Vân Bằng chậm rãi quay đầu nhìn sang, trong ánh mắt lộ ra thần thái khác thường, dùng sức gật đầu. Vi Xuân Thu nhất thời tỉnh ngộ: "Ta hiểu rồi.., ta đã hiểu rồi! Thứ này đối với ngươi đúng là phi thường có ích lợi."
 
"Phượng Hoàng Chân Huyết?" Dược Thiên Sầu nghe vậy, trong lòng ngửa ngáy không thôi, kéo áo Vi Xuân Thu nói: "Vi Bức Vương, cái gì là Phượng Hoàng Chân Huyết thế?"
 
Vi Xuân Thu nhìn hắn một cái, có điểm chần chừ. Theo sau thở dài cảm khái một hơi, cuối cùng trầm giọng nói: "Theo truyền thuyết, trên Thần giới lấy Long cùng Phượng làm thần thú chí tôn. Có thể trở thành thần thú chí tôn, hiển nhiên là có bản lĩnh phi phàm, theo truyền thuyết phượng hoàng sẽ trâi qua chín lần tai kiệp, đồng thời cũng dục hỏa trùng sinh hết thảy là chín lần. Mỗi lần thành công, tu vi càng thăng tiến cao hơn, có thể nói là một loại phương thứe tiến hóa tìm sống trong cái chết, phi thường thần kỳ. Nhưng mà Phượng Hoàng Chân Huyết không phải đều có ở trên người mỗi con phượng hoàng. Nó chỉ có trên người của những con đã dục hỏa trùng sinh chín lần, mới đủ tư cách kêu là Phượng Hoàng Chân Huyết mà thôi. Cũng chỉ như thế, Phượng Hoàng mới có khà năng đẻ ra trứng phượng hoàng."
 
Dược Thiên Sầu giật mình, nhìn mánh vỏ trứng trong tay mình nói: "Chuyện này thì có gì liên quan."
 
"Rất đơn giản!" Vi Xuân Thu sắc mặt ngưng trọng nói: "Phượng Hoàng sau chúi lần trâi qua tai kiệp, bước lên đỉnh chí tôn, khiến cho vạn cầm thần phục. Theo truyền thuyết lúc phượng hoàng đẻ trứng, nghĩ tới con mìníì ngày sau sẽ gặp phải nhiều tai kiếp, tâm tình bi thống, khóc ra huyết lệ. Cũng có người gọi chuyện này là Phượng Hoàng Khấp Huyết. Tóm lại ý tứ đều giống nhau, khi phượng hoàng đẻ trứng sẽ dính máu của nó lên vỏ trứng. Bằng vào sự thông mình của ngươi, hẳn là cũng hiểu lời ta nói rồi chứ!"
 
Dược Thiên Sầu nhìn mánh vỏ trứng trong tay, liên tục gật đầu: "Ý của ngươi là nói, trên mảnh vỏ trứng này có dính máu của phượng hoàng. Mà máu phượng hoàng đối với Vân tiền bối, sẽ phi thường có lợi ích!"
 
"Coi như ngươi thông mình." Vi Xuân Thu thổi phồng Dược Thiên Sầu một câu, tiếp theo trầm ngâm nhắc nhở: "Ngươi xem Vân tiền bối người ta mỗi ngày đều giúp ngươi trán thủ Thiên Hạ thương hội, lần trước còn cứu ngươi một mạng trong tay Thưong Vân Tín, không công lao thì cũng phải có khổ lao đi! Phải chăng ngươi cũng nên tặng cho người ta chút quà?"
 
Lời này vừa nói ra, thân hình của Vân Bằng khẽ run lên, quay đầu phóng mắt nhìn về phương xa, không dám quan sát thái độ của Dược Thiên Sầu. Tuy nhiên tâm can phế phủ lại đang không ngừng khiêu động...
 
— QUẢNG CÁO —