Tình Thù

Chương 1



Linh Lan là một cô bé xinh xắn nhưng số phận kém may mắn khi bị gửi vào cô nhi viện lúc chỉ mới được mười ngày tuổi với duy nhất một chiếc dây chuyền mặt phật được khắc chữ CL, đó chính là tín vật vô cùng quý giá cho biết cội nguồn của cô. Nhưng mẹ cha là ai, còn sống hay đã chết và quê quán ở đâu cô cũng không biết. Đến khi tốt nghiệp đại học Linh Lan đầu quân vào tập đoàn địa ốc Long Thành, tại đây cô được bổ nhiệm làm trợ lý kiêm thư ký cho Tổng giám đốc Mạc Quốc Thành. Anh là một tổng tài trẻ tuổi nhưng lạnh lùng với ngoại hình đẹp trai chuẩn soái ca lại tài giỏi khiến nhiều cô gái mơ ước, bên cạnh luôn có những bóng hồng vây quanh, song anh không hề để ý đến một ai cả. Vậy cô gái nào sẽ là người lọt vào đích ngắm của anh?

Linh Lan, nữ trợ lý xinh đẹp có gì đặc biệt? Cô là ai mà khiến cho một tảng băng, một người luôn cao cao tại thượng mê đắm đến quên cả đất trời? Tại sao cô lại bị Hoài Phương căm ghét đến vậy? Hoài Phương là ai mà làm cho Linh Lan phải điêu đứng hết lần này đến lần khác? Cô đã gặp vô vàn khó khăn khi luôn là cái gai trong mắt nữ thư ký cũ, hàng loạt những âm mưu được giăng ra nhắm vào cô. Liệu Linh Lan có bảo vệ được bản thân và tình yêu của mình?

Vì sao Linh Lan lại bị gửi vào cô nhi viện? Chiếc dây chuyền mặt Phật sẽ nói lên điều chi? Và những bí mật kinh hoàng được ẩn chứa trong ngôi biệt thự của đại gia họ Mạc là gì? Mạc Thành Long cái tên này có gì đặc biệt? Tất cả sẽ được bật mí trong bộ truyện TÌNH THÙ đầy lôi cuốn và hấp dẫn đến từng chi tiết này. Mọi người hãy cùng Việt Nga khám phá ra những bí mật ẩn chứa trong bộ truyện dưới đây nhé. Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!

Chap 1. Mái ấm cô nhi.

Linh Lan không biết mình được sinh ra từ đâu, cha mẹ là ai và quê quán ở nơi nào? Tất cả với cô đều là mù tịt, chỉ biết mình được lớn lên tại cô nhi viện và người gần gũi, yêu thương cô nhất chính là Seur Khuyên. Sơ Khuyên là một người phụ nữ gần năm mươi tuổi, bà có khuôn mặt hiền từ và đôi mắt sâu thăm thẳm lúc nào cũng buồn như hồ thu gợn sóng. Cô thương Sơ lắm, coi Sơ như mẹ của mình vậy và hàng ngày cô vẫn gọi Sơ là mẹ giống như bao đứa trẻ ở nơi này. Cô sống trong cô nhi viện 18 năm, được mọi người cho đi học đầy đủ bằng những đồng tiền của các nhà hảo tâm tài trợ, còn ăn uống thì có kinh phí từ giáo hội gửi xuống. Cho đến khi cô thi đỗ đại học thì mới chủ động xin các Sơ cho ra ngoài để tiện cho việc học và sinh hoạt của mình.

Tuy đã ra ngoài ở trọ nhưng cứ vào mỗi chủ nhật tuần cuối cùng của tháng Linh Lan lại về thăm cô nhi viện và phụ giúp các Sơ những công việc lặt vặt. Một bữa nhìn cô, Sơ Khuyên nói:

–Con đẹp lắm, càng lớn càng đẹp nhưng mẹ lại lo cho con vì phụ nữ đẹp thường gắn liền với cuộc đời truân chuyên và nhiều cám dỗ. Xã hội thì phức tạp lắm, con nhớ phải giữ mình nha.

Lúc đó cô đã vòng tay ôm lấy cổ mẹ và thơm vào má Sơ một cái đánh chụt rồi nói:

–Trời ơi, mẹ yên tâm không ai bắt nạt được con đâu, với lại con cũng không ở một mình, còn có ba đứa bạn nữa nên mẹ đừng lo gì cả.

Mẹ mỉm cười nắm lấy tay cô rồi im lặng và trầm ngâm như thế. Cô biết mẹ rất thương và lo lắng cho mình, ở trong này mỗi Sơ đều phụ trách chăm sóc một nhóm trẻ và tất cả những đứa trẻ ở đây đều gọi các Sơ là mẹ, nhưng mẹ Khuyên là người mà cô gắn bó nhiều nhất, từ nhỏ đến lớn cô đều nằm cạnh mẹ khi ngủ, toàn bắt mẹ kể chuyện cổ tích cho nghe, toàn vùi đầu vào ngực mẹ mà khóc mỗi khi dỗi hờn. Vậy mà giờ cô lại phải tập cho mình một cuộc sống tự lập không có mẹ, phải ra ngoài bươn chải như những con chim đã đủ lông đủ cánh.

Quy định của cô nhi viện là vậy mà, tất cả những đứa trẻ đều được chăm lo cho ăn học đến 18 tuổi rồi sau đó sẽ được tung ra đời để tự mưu sinh. Rất ít người được học lên đại học như Linh Lan. Ở đây những cô nhi hầu hết đều là trẻ lang thang cơ nhỡ, có đến 80 % không biết cha mẹ là ai và đều được nhận vào trại trẻ từ rất sớm. Nếu sau đó không có người thân đến đón về thì khi đủ 18 tuổi chúng sẽ được cho đi học nghề và bắt đầu một cuộc sống tự lập.

Cô chứng kiến có vài người khi ra ngoài một thời gian lại xin trở về cô nhi viện để tiếp tục công việc thiện nguyện phục vụ cho những đứa trẻ cơ nhỡ giống như công việc của Sơ Khuyên, còn lại họ đều không quay lại nơi này, chỉ thi thoảng đến thăm mà thôi. Cũng coi như đây là một ngôi nhà, là cái nôi đã chăm chút, nuôi lớn họ nên người, vì thế có người khi đã lập gia đình thì lại dẫn vợ con về cô nhi viện để thăm các Sơ và tri ân với nơi đã từng cưu mang mình…

Nhớ lại ngày đó cô đang là sinh viên năm thứ nhất ngành Quản trị doanh nghiệp của trường Đại học kinh tế Quốc dân. Cũng may tuy được nuôi nấng trong cô nhi viện nhưng cô lại được các Sơ nuôi dưỡng và cho ăn học cẩn thận, có lẽ ngay từ nhỏ cô vốn đã ham học và cũng có chút thông minh nên năm nào cũng đứng đầu lớp. Lúc nhận giấy báo trúng tuyển đại học trên tay, cô đã chạy ào về khoe với Sơ, khi ấy Sơ đã trào nước mắt vì xúc động mà ôm chầm lấy cô. Chắc cũng bởi cô là đứa trẻ đầu tiên đậu đại học với điểm số khá cao như vậy.

Thời gian thật là nhanh, mới ngày nào Linh Lan còn là một đứa bé đỏ hỏn, ấy vậy mà loáng một cái đã trở thành cô sinh viên vừa dễ thương vừa giỏi giang của một ngôi trường có thể gọi là danh tiếng của cả nước. Học giỏi, xinh đẹp lại hát hay nên ngay từ những ngày đầu cô đã là cái đinh thu hút mọi ánh nhìn của các chàng sinh viên trong trường.

Cái Liên đứa bạn mà cô vừa kết thân nói:

–Nhất nàng đó nha, đúng là hot girl của trường, nhìn nàng thế này ai bảo là được lớn lên trong cô nhi viện nhỉ?

Cô chưa hiểu Liên nói gì liền hỏi lại:

–Bồ nói gì, mình không hiểu?

–Có thực sự là bồ không biết gì về thân thế của mình không? Ví dụ như cha mẹ hay quê quán chẳng hạn?

Nghe nó nói mà lòng cô lại se sắt buồn, nó đã chạm đúng vào nỗi đau của Linh Lan, đúng vậy đó chính là câu mà đã bao đêm cô hỏi Sơ Khuyên mà chẳng nhận được câu trả lời. Cha mẹ cô là ai? Ai là người đẻ ra cô? Tại sao họ lại bỏ cô vào cô nhi viện? Tất cả đáp án chỉ là một con số không tròn trĩnh và cái lắc đầu như quán tính của Sơ, riết rồi cô cũng không dám hỏi nữa, mặc định coi Sơ là mẹ của mình. Vậy mà hôm nay đứa bạn lại xoáy đúng vào nỗi cô đơn tột cùng ấy. Cô im lặng không nói gì chỉ mong nó biết ý mà đừng hỏi nữa, nhưng dường như Liên không để ý đến điều đó mà lại hỏi:

–Tôi thấy bồ xinh đẹp thế này thì chắc bố mẹ bồ phải đẹp lắm, người ta nói nòi nào giống đấy mà. Bồ phải đi tìm gia đình của mình thôi, cô nhi viện chỉ là cái nôi nuôi bồ lớn lên chứ không phải là cội nguồn của bồ. Nếu bồ quyết tâm mình sẽ đồng hành cùng bồ.

–Cảm ơn bồ nhiều nhé, trước mắt mình phải học đã, chuyện đó để khi nào có thời gian mình sẽ tìm hiểu sau.

Đến khi bước vào giữa năm thứ ba, hôm đó cô đang trên giảng đường học môn Kinh tế chính trị thì được ban giám hiệu gọi ra ngoài, cô như không tin vào tai mình khi nghe cô văn phòng thông báo:

–Em là Linh Lan phải không? Người của cô nhi viện vừa gọi điện lên trường xin cho em về đấy. Họ nói Sơ Khuyên bị bệnh nặng khó qua khỏi, bà ấy muốn gặp em.

Linh Lan không tin vào tai mình, cô phải hỏi đi hỏi lại hỏi cô Hiệu phó và nhận được cái gật đầu xác nhận khiến Linh Lan thấy tim mình như có ai đó bóp nghẹt, cô chỉ kịp kêu lên một tiếng thảng thốt rồi xin phép nghỉ và chạy ào ra cổng trường, vừa đi vừa khóc. Mới có nửa năm không về mà sao Sơ lại như thế này? Cô thấy mình thật vô tâm, hai năm đầu cứ hai, ba tháng cô về một lần nhưng từ khi nghỉ hè bước vào năm thứ ba cô nhận làm gia sư để kiếm tiền trang trải học phí thì ít về hơn.

Lần này định bụng cuối tuần được nghỉ sẽ trở về thăm Sơ thì y nhưng rằng xảy ra chuyện. Thảo nào mấy ngày nay lòng cô cứ nóng như lửa đốt mà không hiểu vì sao? Thì ra là như vậy…Từ trường về đến cô nhi viện X ở Ninh Bình hơn trăm cây số, đi xe khách thì ít nhất cũng mất vài tiếng mới về tới nơi mà cô lại hay bị say xe. Đang ráo rác nhìn quanh thì thấy một bác xe ôm đang đứng đợi khách, cô liền bước nhanh tới hỏi:

–Bác ơi! Bác có chạy xe đường dài không ạ? Cháu muốn về Ninh Bình, bác chở cháu về đó được không? Cháu có việc gấp lắm.

Bác xe ôm này tầm sấp sỉ năm mươi tuổi nhìn cô từ đầu đến chân rồi nói một câu:

–Bình thường tôi chẳng đi xa như thế đâu nhưng hôm nay gần trưa rồi mà vẫn chả được cuốc nào, thế cô về đâu ở Ninh Bình?

–Dạ cháu về Cô nhi viện X ạ.

–À chỗ đó cũng nổi tiếng, tôi nghe nhiều rồi nhưng chưa đến bao giờ, thôi được rồi, lên xe đi tôi chở, đến chỗ nào không biết thì vừa đi vừa hỏi vậy.

Trên đường đi bác xe ôm cứ liên tục hỏi chuyện mà cô thì chẳng còn tâm trạng nào để nói đành trả lời qua quýt cho có thôi. Cuối cùng mấy tiếng ngồi xe cũng xong, dừng lại trước cổng cô nhi viện bác xe ôm nhận tiền rồi ái ngại nhìn cô một lát rồi mới vội vã phóng xe đi. Cô bấm chuông cổng, thấy một bóng áo lam đi ra, là Sơ Hòa, Linh Lan lắp bắp chào rồi hỏi:

–Mẹ Hòa ơi! Là con đây…mẹ Khuyên thế nào rồi ạ? Mẹ con bị bệnh gì vậy?

–Ôi Linh Lan hả con….nhanh lên…vào đi…bà ấy đang mong con lắm…vào rồi nói.

Cô đi như chạy về phòng Sơ Khuyên, căn phòng trước đây đã từng rất thân thuộc với cô, đã thấy có mấy Sơ ở đó. Trên giường thân thể Sơ Khuyên gầy rộc nằm dính xuống nệm, nước mắt cô chẳng biết đã chảy ra từ lúc nào. Cô chạy đến ôm chầm lấy Sơ vừa khóc vừa nói:

–Mẹ…mẹ bị làm sao vậy? Tại sao mẹ không nói với con? Sao lại như thế này?

Sơ Hiền thấy vậy thì níu lấy tay cô rồi kéo ra ngoài tránh gây xúc động mạnh sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của Sơ Khuyên, đến một góc Sơ Hiền nói:

–Mẹ Khuyên con bị ung thư vú giai đoạn cuối giờ đã di căn. Phát hiện muộn quá nên…

–Trời ơi! Sao mọi người không nói cho con biết….sao lại giấu con? Con biết làm sao đây? Tại sao người tốt cứ khổ mãi thế này?

Sơ Hiền chỉ biết vỗ vào người cô an ủi rồi đẩy cô vào phòng. Linh Lan phải nén xúc động đang trào dâng chạy đến bên mẹ, lúc này các Sơ cũng tản ra để nhường lại không gian cho hai người. Sơ Khuyên thấy Linh Lan về thì ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn rồi nắm lấy tay cô nói:

–Mẹ…xin lỗi con…mẹ không thể sống tiếp để…nhìn thấy con trưởng thành…con về lần này là….mẹ mừng rồi….

Cô ôm chặt lấy thân thể gầy guộc của mẹ nói:

–Mẹ, con sẽ ở nhà chăm sóc mẹ….con không đi học nữa…chỉ mong mẹ khỏe lại là con mừng…không học năm nay thì bảo lưu sang năm cũng được ạ…

Mẹ Khuyên cảm động chùi nước mắt rồi nói với cô:

–Mẹ muốn lắm nhưng mẹ biết bệnh của mình…không thể qua khỏi nên xin về…không muốn con lo lắng nên mẹ đã…dặn các Sơ không nói cho con biết…nhưng hôm nay mẹ cảm thấy mình…yếu lắm rồi…mới bảo mọi người gọi con…cũng là có việc quan trọng…nếu không nói cho con biết mẹ sẽ ân hận cả đời…mà không nhắm mắt được…

Sợ mẹ xúc động Linh Lan lại ôm lấy mẹ an ủi, cô có một linh cảm rằng điều mẹ sắp nói ra với cô cực kỳ quan trọng, có thể nó sẽ liên quan trực tiếp đến cuộc đời cô. Tiếng mẹ lại cất lên:

–Mẹ sẽ kể cho con nghe một câu chuyện, đó là tất cả những gì mẹ biết về thân thế của con. Lặng im nghe mẹ nói nhé.

Và Sơ Khuyên bắt đầu cất giọng kể.

Ngày ấy cách đây 20 năm, trong một đêm hè oi ả, tại cô nhi viện X, Sơ Khuyên đang đi dạo một vòng trước khi ngủ theo thói quen hàng đêm thì nghe thấy một tiếng gọi gấp gáp phát ra từ ngoài cổng.

–Sơ ơi…cứu tôi với….cứu tôi với….

Sơ liền đi nhanh ra mở cổng thì nhìn thấy trước mặt mình là một cô gái trẻ ăn mặc bình thường nhưng mặt mũi lại bịt khăn kín mít chỉ hở mỗi đôi mắt, trên tay cô đang ôm một đứa trẻ, dưới chân là một cái làn nhựa đựng quần áo. Sơ cất tiếng mời người này vào trong nhưng cô ấy nhất định cự tuyệt, chỉ dúi vội đứa bé vào tay Sơ rồi cất giọng run rẩy khẩn cầu:

–Hãy giúp tôi nuôi nó….đứa bé này là con gái….nó là con tôi….nhưng tôi không thể nuôi được….nếu đem nó theo người ta sẽ giết chết hai mẹ con tôi mất…Mong Sơ thương tình cưu mang…Thông tin của bé tôi ghi cả trong này, nó sinh được mười ngày rồi…chưa làm giấy khai sinh….nhưng xin Sơ…hãy đặt tên nó là Linh Lan…Đội ơn Sơ….

Nói rồi như sợ Sơ không nhận, người phụ nữ trẻ liền khóc nấc lên rồi bỏ đi như chạy, được một đoạn bỗng cô quay lại, Sơ Khuyên vẫn đang thảng thốt đứng đó nhất thời chưa nói được câu nào. Người phụ nữ tiến lại rồi đưa tay lên cổ tháo sợi dây chuyền đang đeo ra rồi đưa cho Sơ nói:

–Lớn lên Sơ hãy đưa cho con bé sợi dây này giúp tôi, nó sẽ biết được cội nguồn của mình. Cảm ơn Sơ, tôi đi đây…

–Khoan đã, cô cầm lấy nó đi, đây là vật quý giá chúng tôi không dám nhận đâu.

Sơ Khuyên dúi trả sợi dây chuyền vào tay cô gái nhưng nhìn thấy đôi mắt ầng ậng nước của cô, đôi mắt khẩn khoản như van nài khiến Sơ bất giác chạnh lòng. Cô gái trẻ lại cất giọng nghẹn ngào:

–Tôi tên là Nguyệt Cầm là mẹ đứa bé này….vì điều kiện không cho phép nên tôi… không thể nuôi được nó…Xin Sơ giúp tôi…Tôi đang bị kẻ xấu truy sát…nếu mang con theo…tôi sợ chúng sẽ giết cả hai mẹ con…

Nói xong cô gái từ từ kéo tấm khăn che mặt ra, dưới ánh điện trước cổng cô nhi viện Sơ Khuyên nhận thấy người mẹ trẻ này rất đẹp, mặt hoa da phấn và tuổi chắc chưa quá hai mươi. Đôi mắt bồ câu to tròn cộng với đôi môi hình trái tim và khuôn mặt trái soan xinh xắn, còn nữa khi cô ấy cất tiếng thì đôi má lúm đồng tiền duyên dáng lại lộ ra khiến Sơ không thể nào quên được. Cô gái này rất xinh đẹp, làn da mỏng manh trắng phấn của cô khiến sơ Khuyên cảm nhận người này mới sinh xong. Cảm nhận người phụ nữ trẻ này không hề nói dối, Sơ Khuyên lặng lẽ gật đầu nói…