Tình Thù

Chương 18



Tiếng mẹ anh vang lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh:

–Anh thử nghĩ xem, bao nhiêu năm nay em hy sinh vì cha con anh, còn em thì được gì chứ? Hay mãi mãi chôn vùi ở cái nhà này để làm vú em bất đắc dĩ cho hai đứa nó hả? Vậy mà anh chưa một lần nói tiếng yêu em, cũng chưa một lần quên đi con đàn bà ấy. Anh có hiểu chỉ vì nó mà em đã mất đi đứa con thân yêu nhất của mình không? Và cũng chính vì nó mà em bị mất luôn thiên chức làm mẹ, còn đau đớn bất hạnh nào hơn thế nữa? Anh trả lời em đi!

–Em nói nhỏ thôi được không? Cả nhà đang ngủ, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, ba con anh biết ơn em, hai đứa nó cũng luôn hiếu thảo và nghe lời em mà. Chưa một lần chúng dám hỗn hào với em. Ngay cả cái bí mật em không phải là mẹ đẻ của chúng anh cũng không bao giờ để lộ, những mong các con sẽ luôn coi em như mẹ ruột, bí mật ấy anh nguyện sẽ giữ ở trong lòng, anh biết em thiệt thòi nhưng không phải lúc nào em cũng lấy cái đó ra để uy hiếp, chì chiết anh. Anh xin em đấy được không?

–Em căm thù con đàn bà đê tiện đó, nó đã cướp đi của em tất cả, ngay cả trái tim anh cũng bị nó đánh cắp nốt. Anh tưởng em ngu hay sao mà không biết anh vẫn còn yêu nó, em chỉ được cái thân xác của anh, còn tình yêu ư? Anh đã dành cho nó hết rồi, anh tưởng em mù nên không biết thi thoảng anh vẫn sang phòng riêng để tâm sự với nó à, trong anh hình ảnh nó không bao giờ phai mờ, anh vẫn ngắm những bức ảnh đó, vẫn viết nhật ký cho nó. Vậy có phải giữa chúng ta là đồng sàng dị mộng không? Sao anh không chịu buông bỏ? Nó đã phản bội anh lên giường với thằng khác mà anh vẫn mê muội tin người à? Anh mù quáng mất rồi!

–Em im đi, dù sao đó cũng là mẹ của các con anh. Một khi anh chưa tìm hiểu được ngọn ngành thì mọi thứ vẫn chỉ là ẩn số. Anh biết tính cô ấy, Nguyệt Cầm không phải là người như vậy, nhất định phải có chuyện gì đó rất ghê gớm mới khiến cô ấy thành ra như thế. Nhưng thôi, đó cũng là một phần quá khứ của anh, mong em hãy thông cảm và tôn trọng, từ bấy đến nay anh chưa từng làm điều gì khuất tất hay có lỗi với em cả.

Bà Trà Giang liền nhếch mép nói:

— Ai biết ma ăn cỗ lúc nào? Đừng có nói với em là anh vẫn đang đi tìm kiếm nó đấy nhé. Một khi em còn sống thì không cho phép bất cứ con đàn bà nào bước chân vào ngôi nhà này, anh hãy nhớ nha.

Quốc Thái áp tai vào nghe ngóng, anh bụm miệng lại để cho tiếng kêu không phát ra khi nghe được những lời thốt lên từ miệng ba mẹ mình. Đúng là một bí mật động trời mà nếu không mắt thấy tai nghe thì anh sẽ chẳng bao giờ tin được. Vậy ra bà Trà Giang, người mà anh và Quốc Thành luôn yêu thương quý trọng lại không phải là mẹ đẻ của mình, thế ai mới là mẹ đẻ của anh? Tai anh chợt ong ong và vàng lên hai từ “Nguyệt Cầm” đúng rồi, ba anh chẳng vừa nói mẹ anh tên là Nguyệt Cầm đó ư? Đúng vậy, có thế mà anh không nghĩ ra, tại sao lại trùng hợp vậy chứ? Người đàn bà anh đưa vào viện sáng nay chính là…

Không dám nghe tiếp, Quốc Thái đi trở về phòng, quên luôn cả việc lấy nước uống và vắt tay lên trán nghĩ ngợi. Điều anh bất ngờ nhất chính là phát hiện ra người mà bấy lâu anh và anh trai cứ tưởng là mẹ mình thì lại hoàn toàn không phải, đó chỉ là người nuôi dưỡng họ mà thôi. Và chỉ bấy nhiêu lời bà Trà Giang nói ra cũng đủ để kết luận rằng bà không hề tốt đẹp gì, không muốn nói là bà rất căm ghét mẹ anh.

Vì sao bà ấy lại nhắc đến mẹ anh với một thái độ căm thù tột độ như vậy chứ? Thế nào là “con đàn bà đó” rồi nếu có mẹ anh thì sẽ không có bà. Mẹ anh đã làm gì nên tội khiến bà Trà Giang phải căm hận đến thế, lại còn ra điều kiện với ba anh nữa. Cho dù có thế nào đi nữa thì anh vẫn muốn tìm hiểu sự thật và ngọn ngành bí mật này. Mẹ anh là ai? Vì sao bà lại bỏ đi khi các anh vẫn còn bé xíu? Chắc chắn trong câu chuyện này phải có ẩn tình gì. Và nếu mẹ anh đúng là người đàn bà sáng nay thì anh tin mẹ không phải là người xấu. Anh sẽ phải làm gì đây? Phải bắt đầu từ đâu bây giờ? Có lên nói cho anh trai biết không?

Và điều quan trọng anh cần làm là không thể để lộ ra việc mình đã phát hiện ra bí mật ấy, phải tự mình điều tra thôi, một điều nữa là ngoài mặt phải làm như không có chuyện gì, tuyệt đối không được để cho bà Trà Giang nghi ngờ. Vậy ra ông trời đã khéo sắp đặt, đã bày ra tình huống cho anh gặp mẹ mà anh lại vô tình lướt qua.

Anh thật vô tâm, giờ thì biết tìm mẹ ở đâu? Rất có thể bà không còn ở đây nữa. Anh chợt à lên một tiếng “Có thể lắm chứ? Biết đâu mẹ đang phải trốn chui trốn lủi vì sợ kẻ xấu hãm hại nên mới luôn phải bịt kín mặt mũi. Nếu để cho bà Trà Giang nhận ra mẹ thì đúng là lành ít dữ nhiều rồi. Giờ anh mới cảm thấy ghê sợ con người này, bình thường thì thơn thớt nói cười, một điều mẹ, hai điều con nhưng lại là kẻ giết người không dao. Đúng là lòng người thật khó dò và hiểm độc khôn tả!

Từ lúc đó trở đi Quốc Thái không tài nào ngủ được, ạn cứ luôn tự trách mình, giá mà giờ không phải đêm khuya thì anh đã phóng xe đi tìm mẹ rồi. Sáng hôm sau anh đã dành hẳn một buổi chỉ để lượn đi khắp các ngõ ngách trong thành phố với hy vọng tìm thấy mẹ, anh biết tìm mẹ kiểu này khác nào tìm kim đáy bể nhưng vẫn không thôi hy vọng. Một mình trên chiếc xe máy mượn của một nhân viên trong công ty, sống cho dù anh có nỗ lực kiểu gì thì bà Thu vẫn như bóng chim tăm cá. Chưa bao giờ anh thấy buồn và thất vọng đến thế.

Hai ngày sau, ông Thành Long có một chuyến đi nghiệm thu dự án ở Nha Trang, lần này bà Trà Giang cũng đi cùng. Nhà chỉ còn lại Quốc Thành, Quốc Thái, cô giúp việc và ông Phú quản gia, hai anh ban ngày hầu hết đều ở công ty, chỉ có tối mới về nhà nên thường ngày chỉ có cô giúp việc và ông Phú là ở nhà. Hôm nay trái với thường lệ, mới tầm gần mười một giờ trưa Quốc Thái đã có mặt ở nhà, cô Nghĩa ngạc nhiên hỏi:

–Ồ hôm nay cậu về sớm vậy? Để tôi chuẩn bị đồ ăn cho cậu nhé.

–Không sao đâu cô, cháu ăn gì cũng được.

Chả là sáng nay đi làm cô Nghĩa có đưa cho anh một chùm chìa khóa nói của ba anh bỏ quên, thay vì để nó vào phòng cho ba thì anh lại cầm lấy đúc vào túi. Anh nghĩ trong chùm chìa khóa này biết đâu sẽ có một chiếc mở được căn phòng làm việc của ba. Có thể gọi nó là không gian riêng của ông cũng được và một luật bất thành văn là các thành viên trong gia đình không được vào căn phòng này khi chưa được sự cho phép của ông Thành Long. Bình thường anh chẳng mấy khi tò mò những điều ấy và anh Quốc Thành cũng vậy đều tôn trọng sự riêng tư của ba. Song hôm nay thì khác rồi, anh muốn tìm hiểu về chuyện tình cảm của ông, về thân thế thật sự của mình, về bà Trà Giang và về tất cả. Căn phòng này chính là cánh cửa bí mật mà anh cần phải khám phá.

Trưa hôm đó ăn cơm xong đợi cho cô Nghĩa và chú Phú quản gia đi nghỉ anh mới nhẹ nhàng cầm chùm chìa khóa đến phòng ba, thật là may mắn vì đúng như anh dự đoán, có một chiếc chìa mở được phòng, khi cánh cửa vừa hé ra anh lách ngay người vào. Đây là kiểu khóa âm nên khi vào trong anh liền khóa trái cửa lại nên người bên ngoài không thể phát hiện được có ai đang ở bên trong. Điều đầu tiên anh nhận ra là mọi thứ trong phòng được bài trí và sắp xếp rất ngăn nắp, gọn gàng. Ngồi xuống chiếc bàn làm việc của ba, anh bắt đầu quan sát từng tí một. Kéo ngăn bàn ra Quốc Thái thấy đập ngay vào mắt là một cuốn album đã cũ, lật dở từng trang anh thấy có rất nhiều ảnh của ba hồi trẻ, xen kẽ là vài bức ảnh của một người con gái đẹp.

Anh rút ra một tấm và ngắm nghía, đằng sau là một hàng chữ rất ấn tượng của ba:

“Nguyệt Cầm – Tình yêu của anh!”. Vậy là rõ rồi, đây mới chính là tình yêu đích thực của ba, có lẽ bà Trà Giang nói đúng, ba đã rất yêu mẹ nhưng tại sao hai người lại phải chia xa? Bà Trà Giang có phải là tác nhân khiến cho ba mẹ xa nhau và hai anh em Quốc Thái đã bị tách ra khỏi mẹ từ rất sớm? Nếu chỉ bằng mấy tấm ảnh này thì chưa đủ, nó không thể giúp anh điều tra ra được gì. Bằng giá nào anh cũng phải tìm cho ra nguyên nhân vì sao mẹ lại bỏ đi, anh không tin lời bà Trà Giang, mẹ anh không thể là hạng đàn bà bỏ chồng theo trai được, càng không thể phản bội ba để lên giường với người đàn ông khác. Không bao giờ!

Bàn tay Quốc Thái lần giở hết chiếc ngăn kéo nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy một thứ gì khác. Chợt ánh mắt anh loé lên khi nhìn thấy cái tủ kê ở góc phòng, tiến lại và lấy chùm chìa khóa ra, sau khi thử hết mọi cái, tưởng chừng thất vọng thì chiếc cuối cùng vừa tra vào ổ xoay nhẹ đã kêu tách một tiếng. Cánh tủ mở ra, hàng loạt tài liệu giấy tờ được ba xếp gọn trong chiếc tủ này, ngăn giữa có một cái hộp vuông khảm xà cừ đập ngay vào mắt, tò mò Quốc Thái liền mở ra nhưng tiếc là chiếc hộp này không có chìa, nó được khóa bằng mật mã. Anh loay hoay một hồi vẫn không có cách nào mở ra được. Chợt anh nghĩ đến ngày sinh của mình, đúng rồi thử xem sao.

Khi ấn đến số cuối cùng ngày tháng năm sinh của mình thì may mắn chiếc hộp mở ra thật. Bên trong hiện ra một cuốn sổ dày màu xanh, anh nhẹ nhàng cầm lên thì dưới đáy hộp còn có một sợi dây chuyền bằng vàng, mặt dây được đúc hình tượng phật bà Quan âm, anh cầm sợi dây lên ngắm nghía và phát hiện ra đằng sau tượng phật còn được khắc hai chữ CL rất đẹp và sắc nét. Chữ L chẳng phải là tên của ba anh đó sao? Còn chữ C rất có thể là tên mẹ, hẳn nhiên không phải tên của bà Trà Giang rồi, chắc chắn đó là Cầm trong tên Nguyệt Cầm của mẹ anh. Ngắm nghía một hồi Quốc Thái lại để sợi dây chuyền ngay ngắn vào chỗ cũ và cầm lấy cuốn nhật ký.

Từng trang nhật ký hiện ra trước mắt anh, cả cuốn nhật ký dày cộp đã được ba viết gần hết chứng tỏ ông đã gửi gắm lòng mình vào trong đó rất nhiều. Quốc Thái lại chúi mũi vào để đọc, từ đây thân thế của anh mới dần dần được hé lộ. Thì ra đúng như những gì anh đã nghe được đêm qua, anh đích thị không phải là con của bà Trà Giang, mà mẹ đẻ ra anh chính là Nguyệt Cầm hay cô Thu người đã được anh chở vào viện cấp cứu sáng nay. Trời ơi! Tại sao đến tận bây giờ anh mới biết được sự thật này? Tại sao mẹ anh lại phải rời xa ba con anh và bà Trà Giang vì đâu mà xuất hiện? Không thể nào hiểu nổi, chỉ có thể ngốn hết cuốn nhật ký này thì may ra anh mới biết được ngọn nguồn câu chuyện.

Nhưng Quốc Thái không thể cứ ngồi ở phòng ba mà đọc được, anh phải về phòng mình, đằng nào cũng hai ngày nữa ba và mẹ mới về, chừng ấy thời gian cũng đủ để cho anh đọc xong cuốn nhật ký.

Ghé tai vào nghe ngóng không thấy động tĩnh gì Quốc Thái mới từ từ mở cửa và khóa lại như cũ rồi đi về phòng của mình. Cũng may trước khi bước vào phòng ba, anh đã khéo léo đăng nhập vào hệ thống tắt camera, giờ này bà Nghĩa và ông Phú quản gia đang làm vườn nên anh có thể thoải mái làm việc riêng mà không lo bị quấy rầy. Vào phòng riêng chốt cửa lại anh nằm ngay ra giường và mở cuốn nhật ký ra đọc tiếp.

“Hà Nội, ngày…tháng…năm….

Em thương yêu! Em có biết là anh yêu em nhiều lắm không? Chưa bao giờ anh cảm thấy rung động trước một cô gái, em chính là người đầu tiên. Anh ấn tượng ngay từ đầu khi em xin vào làm giúp việc cho gia đình, điều vui nhất là mẹ rất hài lòng về em, bà vốn bị bệnh hen suyễn kinh niên nên rất khó tính. Ấy vậy mà em đã lay chuyển được bà khiến bà luôn bênh vực và yêu thương em. Anh phải cảm ơn trời đã đem em đến nơi này, anh sẽ nguyện giữ chặt em bên mình quyết không để cho bất kỳ kẻ nào cướp em được. Yêu lắm Nguyệt Cầm ơi!”

Rất nhiều…rất nhiều những trang nhật ký được viết về mẹ làm anh cứ đắm chìm vào đó đọc mê mải, ba đã yêu mẹ rất nhiều, mẹ cũng vì ba mà bỏ cả thanh xuân mơn mởn chỉ để ở bên ba mà chẳng hề màng đến danh phận, không lý gì họ lại xa nhau dễ dàng như vậy. Tiếc rằng tình yêu của họ không dài theo năm tháng mà bị chia cắt bởi một người thứ ba, đó chính là bà Trà Giang! Khi bà ấy xuất hiện thì cũng là lúc mẹ đang mang bầu anh và em gái. Mẹ mang thai đôi nên bụng rất to và nặng nề, buồn là lúc ấy ba mẹ vẫn chưa kịp làm đám cưới và ba cũng chưa cho mẹ một danh phận thực sự. Tất cả mọi rắc rối nảy sinh cũng bắt đầu từ đây và một biến cố lớn đã đến với mẹ đúng vào lúc ba đi công tác không có nhà, khi ba về thì mẹ đã bồng em đi rồi. Mẹ đi mang theo nỗi tai tiếng nhục nhã là bỏ nhà theo trai, người đàn ông mà trước đó hai tháng đã bị ba và bà Trà Giang bắt tại trận khi đang ăn nằm với mẹ trong phòng riêng đúng vào cái đêm ba mở tiệc đãi khách vì thắng một dự án lớn. Đau đớn hơn nữa lúc đó cũng vì việc này mà bà nội đã lên cơn tăng xông phải nhập viện. Và chỉ ít lâu sau đó bà cũng vĩnh viễn ra đi…

Đọc đến đây anh không tin vào mắt mình, những hàng chữ nhảy múa khiến mắt anh nhoà đi, chẳng bao giờ anh tin mẹ mình lại làm ra cái trò dơ bẩn đó, nhất định là đã có kẻ nhúng tay vào, mục đích của họ thì quá rõ ràng rồi, đó là muốn mẹ biến mất khỏi nơi này, không muốn cho mẹ ở bên ba. Người anh nghi ngờ nhất lúc này chính là bà Trà Giang, chẳng phải bà ấy đã nói với ba rằng bà rất yêu ba nhưng ba lại không dành tình cảm cho bà, chính điều đó đã khiến bà ta căm thù mẹ đến tận xương tủy. Rồi còn nói vì mẹ mà bà ta đã mất đi đứa con trong bụng, nào là tại mẹ mà bà ấy không thể sinh con được nữa. Chẳng phải tất cả mọi tiếng xấu đều đổ lên đầu mẹ đó ư? Không thể như vậy được, nhất định anh sẽ phải hỏi ba mọi chuyện và kẻ tình nghi đầu tiên được anh đưa vào tầm ngắm chính là bà Trà Giang.

Để không bị nghi ngờ và tránh đánh rắn động cỏ anh sẽ phải làm như không biết gì cả, vẫn phải ngọt ngào và coi bà ta như mẹ đẻ. Điều này nếu là trước đây thì không nói làm gì, chẳng phải hai mươi mấy năm nay cả anh và anh trai Quốc Thành đều rất yêu thương bà ta hay sao? Nhưng một khi đã biết rõ sự thật về con người có tâm địa ác quỷ đó thì anh lại cảm thấy ghê sợ, bà ta đã tạo cho mình một vỏ bọc quá hoàn hảo, lại còn tỏ ra là một người mẹ mẫu mực bao nhiêu năm. Để làm gì chứ? Nhất định là có mục đích rồi, không loại trừ đó chính là cái gia sản kếch sù mà ba anh đang nắm giữ. Nghĩ đến đây Quốc Thái toát mồ hôi hột lật dở những trang nhật ký tiếp theo. Điều bất ngờ nối tiếp khiến anh còn đứng tim hơn cả việc phát hiện ra bà Trà Giang không phải là mẹ đẻ của mình chính là bí mật về thân thế của Quốc Thành.

Mạc Quốc Thành không phải là con đẻ của ba! Trời ơi! Tại sao trời cứ bắt anh phải đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác vậy? Trái tim anh như có hàng ngàn mũi dao đâm chích. Thì ra Quốc Thành chính là con một người bạn rất thân của ba, vì ba mẹ anh ấy đã bị kẻ xấu thuê người giết chết trong một đêm, may mắn là anh thoát được khi đang ngủ với bà giúp việc ở phòng khác. Và chính ba anh đã đem anh Quốc Thành về nuôi rồi coi như con đẻ, một chi tiết nữa là ba ruột anh Quốc Thành cũng đã hùn vốn mở công ty cùng với ba ngay từ những ngày đầu thành lập. Ông Mạc Thành Long quả là một người trượng nghĩa và có tình nên đã thay bạn nuôi dạy con, sở dĩ hiện tại ông bổ nhiệm Quốc Thành vào vị trí Tổng giám đốc cũng là nghĩ đến công sức tạo dựng cơ nghiệp của ba anh khi xưa.

Ba ngày sau, Quốc Thái đã có một cuộc nói chuyện với ba mình trong phòng làm việc riêng của ông ở nhiệm sở. Thấy con trai có vẻ nôn nóng ông Thành Long biết ngay là có chuyện liền cất tiếng hỏi con trai:

–Con muốn nói chuyện gì với ba phải không? Nói đi con trai, ba nghe đây.

Hít một hơi thật sâu, Quốc Thái mạnh dạn nói:

–Ba hãy nói thật cho con biết đi, có phải con không phải là con đẻ của mẹ Trà Giang đúng không? Ba đừng giấu con nữa, con biết hết rồi.

Ông Thành Long mặt chợt biến sắc khi nghe con trai hỏi, ông chưa trả lời ngay mà hỏi ngược lại:

–Con đã biết được những gì? Ai nói cho con biết?

–Con còn biết được là chỉ có ba mới là cha đẻ của con và mẹ con không phải bà Trà Giang mà là một người khác. Anh Quốc Thành cũng không phải là con của ba mẹ, con còn có một cô em gái song sinh nữa phải không ba? Mẹ con là ai, ba nói đi, đừng giấu con nữa. Hãy cho con biết sự thật đi ba…