Tình Thù

Chương 31





Trà Giang hơi khựng người một chút, khuôn mặt ả trong giây phút chợt biến sắc, nhưng Hải đã đưa mắt trấn an, tức thì ả đưa lại mớ giấy tờ và cuốn sổ khám thai cho bà Hiền, Vịnh xưa cũng để lại những tấm ảnh trên bàn rồi tưng tửng nói:

–Yên tâm, những thứ như này còn nhiều lắm, phim gốc tôi vẫn giữ mà, muốn rửa ra bao nhiêu cái mà chẳng được. Thôi về!

Sau khi đám người kia ra về, cổng cũng được đóng lại, giờ chỉ còn ba mẹ con trong nhà bà Hiền mới tức giận hỏi Thành Long:

–Mày nói đi, chuyện này là thế nào? Sao giờ mẹ mới biết? Sao cứ hết lần này đến lần khác mày làm cho mẹ khổ vậy? Thành Long tại sao lại xảy ra việc này?

–Dạ con mong mẹ và em hãy bình tĩnh, con sẽ kể lại cho hai người nghe tường tận sự việc ạ.

Nói rồi Thành Long một mạch kể ra sự việc xảy ra vào cái đêm hôm ấy, kể xong anh vẫn chưa hết tức giận, còn bà và Nguyệt Cầm thì ngồi thừ ra, lát sau bà Hiền thì bực bội nói:

–Nhất định là con bị gài bẫy rồi, chứ có bao giờ mày uống say kiểu đó đâu? Thảo nào đêm đó mẹ đã không tài nào ngủ được, cứ nghĩ con mệt nên ngủ lại công ty.

Nguyệt Cầm buồn bã nói:

–Chuyện cũng đã xảy ra rồi giờ là lúc chúng ta phải nghĩ cách để khắc phục hậu quả, dù muốn dù không thì cô gái kia cũng có thai, mình cũng không thể ép cô ta phá bỏ được vì đó là một sinh linh vô tội. Thôi thì…vì đại cục con sẽ hy sinh, mẹ cứ cưới cô ấy về cho anh Thành Long đi ạ.

–Không, anh chỉ yêu mình em thôi, anh không chấp nhận cô ta, có c.hết cũng không bao giờ. Nguyệt Cầm hãy tin anh!

Bà Hiền trầm ngâm nói:

–Đau lắm, chẳng ai muốn như thế này nhưng đúng như Nguyệt Cầm nói nếu không chấp nhận cô ta thì e là cái đám kia sẽ không để cho con yên đâu, rồi còn công ty, còn Nguyệt Cầm….và hai đứa con sắp ra đời của con… mẹ không muốn một chuyện gì xảy ra thêm nữa. Nguyệt Cầm, cảm ơn con….cảm ơn con nhiều lắm….lại thiệt thòi cho con rồi.

— Nhưng con không thể làm đám cưới với cô ta được. Mẹ thấy đấy, con rất yêu Nguyệt Cầm, cũng chính vì cô ấy đang có bầu và mẹ cũng từng nói không thể làm đám cưới kia mà? Vậy thì cô ả kia cũng không thể cưới được.

Bà Hiền gật gù nói:

–Đúng vậy, nó chỉ có thể dọn về đây ở chứ không thể làm đám cưới. Để mẹ sẽ nói chuyện với họ, giải quyết như vậy là chúng ta cũng đã hạ mình lắm rồi.

Ngày hôm sau, tại công ty Thành Long buồn bã thả mình trên ghế mắt nhắm lại mệt mỏi. Mạnh Cường đi vào vỗ vai bạn hỏi:

–Mấy ngày nay ông có chuyện gì hả? Tôi cứ thấy ông buồn buồn…có gì thì kể ra đi xem tôi có chia sẻ được không?

Thành Long biết không thể giấu Mạnh Cường mãi được vì cả hai đã coi nhau như anh em ruột thịt. Bất giác anh hỏi Mạnh Cường:

–Ông có nghĩ tôi là một thằng đểu không? Có tin tôi không?

–Có gì làm ông khó xử à? Nói đi, tôi nghe đây.

Thành Long lại một mạch kể ra cho Mạnh Cường nghe, khi kết thúc câu chuyện Mạnh Cường liền tức giận nói:

–Ông bị chúng nó gài rồi, tôi cũng chẳng hiểu cái lão Hải và cô ả Trà Giang kia có đúng là anh em không hay họ còn mối quan hệ gì khác? Ông cũng chưa một lần đến nhà cô ta đúng không? Còn cái gã Vịnh Xưa thì theo tôi biết hắn chẳng tốt đẹp gì đâu, là một tay chuyên buôn đồ cổ lại giao du với đủ các thành phần xã hội. Đừng tin người và cũng đừng làm gì vội, vợ ông hẹn chúng một tuần đúng không? Vậy để đó, tôi sẽ điều tra giúp ông, cẩn tắc vô áy náy. Hy vọng cô ả kia không phải là gái ngành. Thôi bỏ chuyện đó ra khỏi đầu đi ông, dành thời gian cho những việc khác đi, ông cứ thế này tôi e chúng không đánh ông cũng tự tan đấy.

Mạnh Cường quả là sáng suốt và thông minh, anh đúng là một quân sư đại tài. Chẳng hề sai khi Thành Long đã kết nghĩa anh em với một người có tâm và có tầm như vậy. Hy vọng Mạnh Cường sẽ điều tra ra được những điều hay ho về cô ả Trà Giang và cái đám kia để trả lại sự trong sạch cho bạn mình.

Chiều hôm đó Mạnh Cường không đến công ty, anh đang mải theo dõi một người. Kẻ đó không ai khác chính là Vịnh Xưa, vì anh ít giao lưu với bọn này nên hắn không để ý đến anh. Thấy Vịnh Xưa vào một quán café anh cũng chạy xe vào đó, vì đi xe máy nên anh bám đuôi hắn rất nhanh mà không bị phát hiện. Chọn một bàn gần với bàn của Vịnh Xưa anh ngồi nhâm nhi ly café và chờ đợi. Một lúc sau có một người đi đến bàn của hắn, Vịnh Xưa thấy vậy thì đứng dậy nói:

–Sếp ngồi xuống đi, tình hình sao rồi sếp?

–Vẫn thế thôi, món đồ cổ mà chú nói ngày mai nó mới về, nhưng lần này nó yêu cầu chú phải đến tận nơi xem hàng đấy.

–Ok sếp, miễn đúng món mà em cần là được, đây với Quảng Ninh thì cũng đâu xa xôi gì, vù mấy tiếng là đến.

–Tự dưng anh lại thèm cá tươi quá chú mày ạ, mà con nhỏ My My kia nó lại không dám đi.

–Trời, giờ anh mà nói bố bảo nó cũng chả dám đi, thằng Lãi đang giữ riệt lấy cô ả vì sợ mất kia kìa, với lại thời gian này nó cũng không dám manh động vì sợ phía bên kia để ý, thằng đó mà biết thì lại xôi hỏng bỏng không, phí công anh em mình bày binh bố trận á.

–Nhưng đi tàu nhanh thì chắc là được, chú mày bố trí cho anh một chuyến đi, bảo nó anh bo đẹp yên tâm.

–Để mai em đến nhà nó xem thế nào, sợ thằng kia giở chứng lại xiên cho mình phát thì khổ.

–Chú mày cứ hay đùa, bố bảo nó chả dám xiên. Thằng nào mà không sợ c.hết, nó điên à mà xiên chú để vào dựa khám không hẹn ngày về. Cứ thế nhé, giờ làm chầu rồi về nhỉ?

Vì ngồi bàn kế bên nên Mạnh Cường nghe rất rõ, tuy trong cuộc trò chuyện hai gã này không không hề đả động gì đến Thành Long nhưng anh linh cảm có gì đó liên quan đến ông bạn mình, nhất là cái tên My My được nhắc đến. Anh phải lưu ý hơn về cô nàng này mới được. Giác quan mách cho anh biết có thể cái tên này sẽ hé lộ ra nhiều bí mật phía sau mà anh muốn tìm hiểu.

Đem vẻ mặt đăm chiêu lo lắng về nhà và cử chỉ của Mạnh Cường không thể qua mặt được Huệ, vợ anh. Cô ân cần hỏi chồng:

–Có việc gì ở công ty khiến anh lo lắng hả? Mà dạo này em không thấy anh Thành Long đến nhà mình chơi nhỉ?

–Chính là nó đó, thằng đó đang gặp hạn em ạ, anh cũng đang tìm cách giúp nó đây mà không biết có tìm ra cái gì không nhưng anh linh cảm mọi chuyện không hề đơn giản.

–Anh Thành Long có vấn đề gì hả anh?

— Nó bị gài bẫy em ạ, bị gài đúng vào lúc Nguyệt Cầm đang có bầu mới gay.

Thế rồi anh lại một mạch kể ra cho vợ nghe, Huệ cũng ngạc nhiên và bất bình không kém, cô nói:

–Bọn này mang tiếng là người trên thương trường ít nhiều đều có học mà ứng xử không khác gì những kẻ giang hồ xã hội đen, em không phản đối việc anh giúp bạn nhưng phải hết sức cẩn thận và giữ an toàn cho bản thân, tránh để chúng nhận diện và phát hiện ra anh ạ.

–Em yên tâm, mọi lần giao lưu gặp đối tác thường Thành Long đi nhiều hơn anh nên bây giờ sẽ là một lợi thế của mình, anh tin chúng không dễ gì phát giác ra đâu. Tin anh đi.

Chiều hôm sau cũng tầm gần bảy giờ tối Mạnh Cường lại đến quán café hôm qua, anh tin kiểu gì hôm nay một trong hai tên kia cũng sẽ đến điểm hẹn và biết đâu cả cô ả My My nữa cũng lộ diện thì sao? Đúng như dự đoán của Mạnh Cường, anh đến nơi đã thấy Vịnh Xưa ngồi đúng cái bàn hôm qua, còn cái bàn mà anh ngồi thì đã có khách nhưng là một vị khách nữ, anh liền tiến đến chỉ tay ra hiệu cho mình được ngồi ở chỗ trống đó, may là cô gái kia gật đầu. Và lần này anh cũng gặp may, chỉ mười năm phút sau khi anh đến thì chiếc bàn đằng sau có một cô gái xuất hiện.

Đó là một cô gái đẹp, ăn mặc rất gợi cảm với chiếc đầm cúp ngực để lộ ra hai trái tuyết lê lấp ló nửa kín nửa hở. Chỉ nhìn qua anh đoán đây là một hạng gái bao, Vịnh xưa cất lời:

–Sao mãi mới ra thế người đẹp? Làm anh chờ muốn cháy ghế luôn.

–Em phải năn nỉ gẫy cả lưỡi lão chồng mới cho đi đấy, đúng như anh nói lão thấy em sắp chuyển nhà nên cứ như sợ mất ấy, mấy ngày nay ngày nào lão cũng dần cho em lên bờ xuống ruộng đây này.

–Sướng thế còn gì nữa? Thằng đó nhìn cao to thế chắc khoản đó khỏe lắm nhỉ?

–Còn phải nói, lão khỏe lắm cũng biết nhiều ngón nghề nữa….

–Vậy nên cô tiếc đúng không? Hay là hủy hợp đồng đi, ở nhà mà ôm đít thằng Lãi, Lãi quá còn gì nữa?

–Em không tiếc, chỉ hơi buồn thôi. Với lại em cũng thương con bé, nó vẫn còn bé quá!

–Làm việc gì mà không phải hy sinh, cô muốn đổi đời thì phải liều chứ, được cái này thì phải mất cái kia, không tham quá được đâu cô em.

Cô ả nghe hắn nói thì ra vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi, chợt Vịnh xưa đưa tay cấu mông cô ả một cái khiến cô nàng không tự chủ được mà kêu á lên một tiếng. Chưa buông tha, lợi dụng bóng tối màn đêm Vịnh xưa lại đưa tay lên bóp ngực ả cái nữa, lần này cô ả không kêu mà cảnh báo:

–Vừa phải thôi ông tướng, bàn dân thiên hạ đầy ra đây mà không sợ hả? Thôi đi thì đi luôn đi, nói trước là từ giờ đến hôm đó em không đi Over night được đâu, chỉ tàu nhanh thôi đấy.

–Ok em yêu, lão Hải búa đang muốn đi tăng hai với em kìa, hôm qua lão nhắn anh.

–Trời, vậy thì nhanh lên. Em muộn nhất là 12 giờ đêm cũng phải về rồi, muộn quá lão chồng cắt tiết đấy.

–Rồi, đi thôi. Giờ mới hơn bảy giờ, anh ôm em đến mười giờ thôi còn lại là của lão Hải.

Vậy là hai kẻ ngoài vợ ngoài chồng kéo nhau đi, Mạnh Cường cũng nhanh chóng trả tiền và bám theo. Trên đường đi anh giữ khoảng cách vừa đủ để chúng không phát hiện ra, hai người đó đi ô tô, còn anh đi xe máy nên việc bám đuôi rất dễ dàng. Sau một hồi lạng lách anh thấy chiếc ô tô trước mặt tấp vào một nhà nghỉ trên đường Nghi Tàm rồi mất hút trong đó.

Anh chưa biết phải làm gì vì không thể chờ đôi chim chuột này ra được, với lại Vịnh xưa chả nói hắn chỉ là tăng một, còn Hải búa sẽ là người tiếp quản tăng hai. Không lẽ anh phải ngồi đây làm bạn với muỗi đến tận 12 giờ đêm sao? Đấy là chưa kể tầm đó đường phố vắng người chúng sẽ dễ dàng phát hiện ra có kẻ theo dõi thì không chừng anh sẽ lành ít dữ nhiều. Mà bỏ về bây giờ thì sẽ không còn cơ hội để biết nơi ở của cô gái kia. Đúng là tiến thoái lưỡng nan…