–Nó bơ thật chứ đùa à? Mấy ngày qua em đến cái nhà ấy mà có khác gì người thừa đâu, hắn thậm chí còn căm ghét em đến độ chẳng thèm nói lấy một câu, đêm thì ngủ với con mẹ bầu kia, một mình em một phòng anh tưởng em sung sướng lắm hả?
–Ơ thế vẫn chưa phá trinh được nó à? Thằng đó có bình thường không vậy? Vợ anh đẹp thế này cơ mà? Hay nó không phải là đàn ông?
–Nó chuẩn “men” luôn chứ không hề xăng pha nhớt tí nào, nhưng mà nó có yêu thương gì em đâu? Chẳng qua bị mình úp sọt nên phải chịu thôi, em còn đang lo vụ bầu giả đây này, nhà nó mà phát hiện ra thì toi cơm, không khéo còn bị tống ra khỏi cửa một đi không trở lại ấy.
–Vậy thì phải xúc tiến thôi, làm thế nào cho con kia sảy thai đi. Có như vậy thì sau này mình mới dễ thôn tính, chứ nó mà tòi hai cái của nợ kia ra thì con mình sau này ăn cám à?
–Anh nói cứ dễ như ăn kẹo ấy, không ngon như vậy đâu, ngày nào con mụ già ấy chẳng kè kè bên cạnh nó. Còn hắn đi làm thì thôi hễ ở nhà là lại xoắn lấy con bầu có rời ra tí nào đâu, e khó bề mà ra tay. Với lại nó có bầu 7 tháng rồi bây giờ không thể làm cho nó sảy thai được mà có đẻ non thì khoa học hiện đại vẫn nuôi được mà.
–Thế phải làm cách nào?
–Em đã có cách, giờ không nói chuyện này vội. Tập trung vào chuyên môn đi ông tướng!
Trà Giang và Lãi lại lao vào nhau vần vò tận hai tiếng đồng hồ mới buông nhau ra, ả lo lắng nói với chồng:
–Em vẫn cứ lo hắn phát hiện ra cái vụ bầu giả kia kìa. Mà con mụ mẹ chồng ấy tanh lắm, xem chừng không dễ qua mặt được mụ ta đâu.
–Trời, tưởng gì. Có một con mụ già mà em phải lo lắng đến thế ư? Yên tâm đi, em định khi nào thì thực hiện kế hoạch chỉ cần nói trước với anh một tiếng, anh sẽ lo cho em từ A đến Z luôn. Chuyện nhỏ!
Nghe gã chồng nói chắc như đinh đóng cột vậy nhưng ả vẫn lo, cứ cho rằng hiện tại bầu mới gần bốn tháng, ả lại có thân hình mi nhon nên vẫn thon thả song đến tháng thứ năm, thứ sáu thì bụng đã phải to lên rồi, từ giờ đến lúc đó nhanh lắm, nếu không tính từ bây giờ thì trở tay không kịp á. Bất giác theo bản năng ả lại sờ tay lên cái bụng phẳng lỳ của mình rồi buông tiếng thở dài.
Lãi vẫn chưa quên việc chính liền vuốt người ả hỏi:
–Từ hôm về đó đến giờ thằng kia có đưa cho em tiền tiêu vặt không?
Ả liếc gã một cái sắc như dao nói nhấm nhẳng:
–Anh chỉ có biết đến tiền thôi, đây này.
Nói rồi ả vớ lấy cái sắc tay rồi lôi ra một cọc tiền đưa cho gã, đây là tiền Thành Long đưa cho ả bảo ả muốn ăn uống hay mua bán gì thì tùy. Chắc anh nghĩ ả đang có bầu cũng cần phải tiêu pha nên mặc dù chẳng yêu thương gì ả nhưng anh lại không thể thờ ơ với đứa con trong bụng mà ả đang mang.
Anh quả là một người đàn ông tốt và có trách nhiệm. Hôm đó sáu giờ tối ả mới về đến nhà, lúc đó anh đã về rồi. Thấy anh bước ra từ nhà tắm ả đứng hình khi nhìn không chớp vào cơ thể rắn chắc đầy nam tính của anh. Anh không hề nói một tiếng khi nhìn thấy ả, bà Hiền cũng vậy. Chỉ có Nguyệt Cầm là gật đầu như một cách xã giao, ả mỉm cười chữa thẹn nói với Nguyệt Cầm:
–Chị vội quá nên quên mất không mua cốm cho em rồi, để hôm khác chị mua rồi chị em mình cùng ăn nhé.
–Thôi chị, từ đầu tôi đã nói là anh Long đã mua rồi, chị không phải mua nữa đâu. Chị thích ăn gì thì mua cho bản thân đi, không phải lo cho tôi đâu.
–Úi sao em lại nói vậy? Chị em mình đã là người một nhà rồi, em nói vậy không sợ chị buồn sao?
Nguyệt Cầm không nói gì chỉ lẳng lặng đi lên phòng, Thành Long cũng nối gót theo sau. Anh choàng tay ra ôm lấy bụng vợ rồi cúi xuống hôn lên đó thủ thỉ:
–Ba đi làm cả ngày nhớ ba mẹ con quá. Hôm nay ở nhà hai đứa có quậy mẹ không? Các con phải thương mẹ đừng có làm mẹ mệt nghe chưa?
Rồi anh nắm tay Nguyệt Cầm đi vào trong phòng, ở tầng dưới Trà Giang nghe không xót một câu nào. Anh yêu nó quá, còn mình thì lại thờ ơ cứ như một vật vô tri vô giác vậy. Anh cũng tin ả đang có bầu, vậy mà một lời ngọt ngào đối với ả và đứa con trong bụng cũng không, còn Nguyệt Cầm nó lại có tất cả. Sao bất công vậy chứ?
Suốt đêm hôm ấy Trà Giang trằn trọc ủ mưu mà không thể nào ngủ được, cô ta cứ lăn qua lộn lại suốt, vừa tức tối vừa căm hận con đàn bà có tên Nguyệt Cầm. Ả bực tức nghĩ Thành Long chỉ có thể chọn một trong hai và anh không có lựa chọn nào khác ngoài ả. Ả đã mặc định chọn thay cho anh rồi, chỉ có điều chuyện này sẽ đến sớm hay muộn mà thôi. Càng nhìn thấy cái bụng to vượt mặt của Nguyệt Cầm và những cử chỉ ân cần chăm sóc nó của anh mà ả điên, lúc đó ả chỉ muốn lao đến bóp c.hết con đàn bà trước mặt nhưng ả lại không thể làm được điều đó. Phải ghìm lại để mưu cầu việc lớn đã, trước mắt ả phải đóng thật đạt vai hiền rồi mọi chuyện tính sau.
Bốn ngày sau ả lại xin bà Hiền về nhà anh họ chơi, ả bảo ở nhà bí bách quá, ả muốn sang chơi với mấy đứa cháu. Bà Hiền chỉ lạnh nhạt nói:
–Chị muốn đi đâu thì đi nhưng nên nhớ rằng mình đang có bầu phải cẩn thận một chút. Tôi thương cho đứa bé trong bụng của chị thôi.
–Dạ con cám ơn mẹ ạ.
Và ả lại bắt taxi đến căn nhà trong hẻm kia, nơi đó đang có một kẻ chờ đợi ả. Từ dạo về nhà Thành Long ở đến nay ả có về với Lãi mấy lần nhưng chưa một lần nhìn thấy con gái vì nó đã được đi gửi ở nhà một bà trông trẻ thuê, cũng bởi lão Lãi sợ vướng bận nên cứ gửi con từ sáng cho đến sáu giờ tối mới đón về, bù lại gã phải trả một khoản tiền kha khá cho bà ấy.
Thành ra con bé ăn uống cả ngày ở nhà bà kia, tối đến gã chỉ việc cho nó uống một hộp sữa rồi đi ngủ. Ả cũng chẳng hề nhớ con bé, có thể ngay từ sớm ả đã không có tình cảm với con nên xa nó ả cũng không thấy trống vắng hay hụt hẫng gì. Vậy nên đến đây người mà ả quan tâm chính là Lãi, vì mục đích chính của ả đến đó chỉ là để được gã thỏa mãn và cùng gã ủ mưu.
Hôm nay cũng vậy, sau một hồi quần nhau tơi tả, ả nói:
–Em không đợi được nữa, anh mau nghĩ cách đi. Làm cách nào trong tuần này em phải thực hiện được cái chiêu đó chứ ngày nào cũng nhìn thấy cái bản mặt của con ranh kia mà tức không chịu được.
–Được rồi, vậy ngay sáng mai anh sẽ đến viện. Anh có quen một bác sỹ ở đó, nhờ anh ta mua một bịch máu có lẽ không khó, có điều làm cách nào để đưa được cho em đây trong khi anh không thể đến nhà đó được?
–Khó gì đâu, chừng nào anh mua được máu cứ đem đến rồi bấm chuông em sẽ căn để ra mở cửa, nhớ cho nó vào cái bịch nilon màu đen nha.
— Rồi OK, còn mọi việc em tự tính toán nhé. Bày binh bố trận như thế nào là việc của em đấy.
Một kế hoạch thật hoàn hảo đã được chúng bày ra rất cụ thể và chi tiết. Một cái bẫy sắp được giăng ra và nhắm vào con mồi. Đúng như mưu kế đã bàn, sáng hôm sau Lãi đã liên hệ với một bác sỹ mà hắn quen biết nhờ mua một đơn vị máu, anh này mới đầu còn e ngại vì sợ gã không phải chuyên môn mà tự đem về truyền cho bệnh nhân thì rất nguy hiểm. Chỉ đến khi gã nhét vào túi anh này năm trăm ngàn và nói gã dùng thứ này vào việc riêng, không ảnh hưởng gì đến anh đâu mà sợ thì anh ta mới miễn cưỡng gật đầu và bảo gã cứ ở ngoài ngồi chờ. Cũng phải hơn một giờ sau, trong khi gã đang nhấp nhổm ngóng trông thì anh bác sỹ kia đi ra nói:
–Tôi đây, phải năn nỉ lạy lục gãy cả lưỡi thì cô y tá bên phòng cung cấp máu mới tuồn ra cho một bịch đấy, may là máu vừa nhận xong chưa kịp đánh số. Mà tôi cũng phải bồi dưỡng cho cô ta một ít đó. Đúng là nhất cậu!
–Gã liền mỉm cười giả lả đỡ lấy cái túi màu đen trên tay anh bác sỹ rồi dúi vào tay anh này một triệu nói:
–Cám ơn ông anh, em đưa ngần này không biết có đủ không, cảm ơn anh nhiều lắm. Hôm nào rảnh em mời anh đi nhậu một bữa nhé.
Tay bác sỹ gật đầu, rồi tò mò hỏi:
–Cậu nói không dùng để truyền thì mua máu này để làm gì? Đừng có nói với tôi là cậu dùng nó vào việc mờ ám đấy nhé.
–Úi ông anh yên tâm, ai lại thế? Em mà làm vậy em c.hết. Chỉ là một chút việc cỏn con thôi anh ạ. Không khiến anh bị ảnh hưởng đâu, tin em đi!
Nói xong gã chào tay bác sỹ và phóng vút đi, đến trước cổng nhà Thành Long hắn ngó trước ngó sau rồi từ từ đưa tay lên bấm chuông, lòng hồi hộp cầu mong cho người mở cửa là Trà Giang vợ hắn. Và quả đúng như vậy, ả vừa thò đầu ra đã thấy gã thập thò ở đấy, dúi vội cho ả cái bịch đen gã nói:
–Của em đây, thôi anh phắn nhé!
–Ừ anh đi luôn đi, nhớ lần sau đừng đến đây nữa nhé kẻo bị nhận mặt đấy. Em không thích nhà nó nghi ngờ đâu.
Gã lại nổ máy xe phóng vút đi, trong vườn bác Phú quản gia đã nhìn thấy Trà Giang và người đàn ông bịt mặt ở cổng, song chỉ năm phút sau đã thấy ả đóng cổng đi vào, tay cầm theo một túi nilon màu đen, điệu bộ rất điềm tĩnh đường hoàng, bác liền cúi xuống cuốc đất trồng nốt mấy khóm hoa. Ả đi lên phòng và cẩn trọng đóng cửa lại, mở cái túi nilon màu đen ra rồi nhét kỹ vào trong góc tủ quần áo và khóa lại.
Bây giờ là lúc ả phải tiếp cận với Nguyệt Cầm và cơ hội ấy đã đến. Lúc đó vào tầm ba giờ chiều, Nguyệt Cầm đang từ cầu thang đi xuống thì Trà Giang cũng từ trên xuống theo, đến sát Nguyệt Cầm bất ngờ ả ta đụng vào người cô rồi tự nhiên ngã dúi, cả người Trà Giang lăn xuống chân cầu thang kèm theo tiếng hét kinh hồn của ả:
Nói xong ả đưa tay ôm lấy bụng lăn lộn, sự việc xảy ra quá nhanh khiến Nguyệt Cầm không kịp phản ứng, cô vừa cảm nhận được cái hích nhẹ vào người của Trà Giang thì đã thấy chị ta lăn xuống cầu thang rồi. Hốt hoảng cô cũng hét lên:
–Trời ơi! Chị có sao không? Là chị trượt chân mà sao lại đổ cho tôi… Không phải tôi….tôi đâu có đẩy chị…
Nhưng tiếng Trà Giang đã to hơn át cả tiếng Nguyệt Cầm:
–Mẹ ơi….con đau quá….
Bà Hiền từ trong phòng chạy ra, thấy Trà Giang đang nằm co quắp ôm bụng rên rỉ thì cũng hoảng hỏi:
–Chị bị làm sao? Tại sao lại bị ngã?
Rồi bà hét gọi ông Phú:
–Bác Phú ơi! Giúp tôi…
Bác Phú đang ở sau nhà nghe thấy bà chủ gọi thì chạy ngay lên, nhìn thấy Trà Giang đang nằm ôm bụng nhăn nhó thì cũng đoán ra sự việc. Nguyệt Cầm cũng đứng cạnh đó, mặt cô cắt không còn giọt máu, bà Hiền nói ngay:
–Hay bác gọi xe đưa chị Giang vào viện giúp tôi, để cho bác sỹ kiểm tra xem thế nào. Gọi luôn cho Thành Long về nhé, tôi đã nói mãi rồi đang có bầu thì chị phải đi đứng cho cẩn thận chứ?
Trà Giang liền chỉ vào mặt Nguyệt Cầm vừa bù lu bù loa khóc lóc rồi hét lên:
–Mẹ ơi….không phải tại con…là cô ta…. Nguyệt Cầm…sao lại đẩy tôi? Nếu cô có ghét tôi thì cũng đừng làm như thế chứ? Đứa bé nó có tội tình gì? Nó là con anh Thành Long đấy….huhu…con ơi…con có làm sao không?…huhu….