Tình Thù

Chương 43





–Bây giờ mày phải viết một lá thư để lại cho Thành Long nói mày sẽ đi theo gã tình nhân kia và để lại cho anh ấy đứa con trai nối dõi tông đường. Còn mày chỉ được phép mang đứa con gái đi theo thôi. Yên tâm, tao sẽ thay mày chăm sóc nó, sẽ là mẹ của nó và là vợ của Thành Long. Giờ mày hãy thu dọn quần áo và biến khỏi đây đi, tốt nhất là nên trốn đến một nơi thật xa, nếu mày còn lảng vảng ở những khu vực gần đây thì c.hết với tao đấy. Đừng để cho tao phải thấy mặt mày thêm một lần nào nữa, nhớ đấy con khốn!

Rồi ả quay sang phía gã đàn ông tên Lãi nói:

–Anh đưa giấy và bút cho nó viết đi và hãy viết đúng như những gì tao đã nói, nhanh lên!

–Không! Tôi không thể giao con cho cô được. Có c.hết thì mẹ con tôi cùng c.hết, tôi sẽ chờ anh Thành Long về.

–Mày nghĩ tao sẽ để cho mày dễ dàng gặp mặt Thành Long hay sao? Anh Lãi, không nói nhiều nữa, dạy cho nó một bài học đi!

Thằng đàn em nãy giờ nghe màn đối đáp này thì có vẻ ngứa chân ngứa tay lắm rồi, liền nhảy xổ đến rút ngay con d.ao bấm dí vào người đứa bé gái đang ngủ nói:

–Nếu mày không làm theo yêu cầu thì tao sẽ g.iết c.hết nó ngay lập tức.

Nguyệt Cầm hoảng quá lao đến chắn trước mặt tên đàn ông kia, miệng lắp bắp:

–Không được động đến con tôi…được rồi tôi sẽ viết….tôi sẽ làm theo yêu cầu của các người….nếu vậy tôi sẽ đi khỏi đây cùng với hai đứa con của mình…cô có thể thoải mái sống bên anh Long được rồi đấy….người như cô làm sao có thể nuôi con tôi được? Tôi không cam tâm để nó lại cho cô…

(Đây là truyện của TG Việt Nga chỉ đăng duy nhất trên wall của TG và nhóm kín, nếu độc giả thấy truyện được up trên web hay nền tảng khác đều là ăn cắp và vui lòng tẩy chay. Xin cảm ơn!)

Trà Giang đi đến bên Nguyệt Cầm kéo mạnh tay cô ra, rồi một tay chỉ vào mặt cô nói:

–Mày tưởng mày được quyền lựa chọn sao? Nhầm rồi đấy con chó ạ. Mày chỉ có thể mang đứa con gái này đi thôi, còn thằng bé này nó sẽ là của tao, từ giờ phút này nó là con tao. Đúng ra mày phải cảm ơn vì tao đã thay mày chăm sóc nuôi nấng nó chứ? Vì nó vẫn được hưởng cuộc sống sung sướng vạn người mơ, có ai được như nó không? Và còn một điều này nữa, từ bây giờ trở đi mày tuyệt đối không được quay lại nơi này, cũng đừng mong tìm cách liên lạc với anh Thành Long, chỉ cần mày vi phạm những điều này thì tao sẽ cho người g.iết c.hết mẹ mày ngay lập tức. Mày hãy nói rằng vì mày đã có tình cảm với người khác nên cảm thấy không còn xứng đáng với anh Long, nói anh ấy đừng đi tìm mày nữa. À quên, tiện đây tao cũng thông báo luôn, bắt đầu từ giây phút mày bước chân ra khỏi nhà họ Mạc thì mày đã không còn bất cứ liên quan gì với gia đình này nữa, đừng có mượn cớ thăm con mà mong tiếp cận nó, quên ngay cái mùa xuân ấy đi. Nếu làm sai thì hậu quả như thế nào mày tự biết rồi đấy. Giờ thì viết đi!

Vậy là dưới sự cưỡng ép của Trà Giang và hai tên đàn ông hổ báo kia, Nguyệt Cầm buộc phải làm theo yêu cầu của chúng. Và đây là những dòng chữ cô đã viết cho Thành Long:

“Anh thương yêu!

Em cảm thấy mình thật tồi tệ vì bản thân đã lừa dối anh trong một thời gian dài. Mặc dù đã được anh tha thứ nhưng em không thể dối lòng rằng em đã yêu Thanh mất rồi. Anh ấy mới chính là tình yêu đích thực của em, chỉ có ở bên Thanh em mới thấy hạnh phúc và hợp với mình. Em xin lỗi đã không nói trước với anh vì không đủ can đảm, em sẽ mang con gái theo, còn con trai xin để lại cho anh. Mong anh hãy đừng vì căm hận em mà ghét bỏ nó, hãy thay em chăm sóc và nuôi dạy con thật tốt anh nhé. Khi anh đọc được những dòng này thì em đã ở một nơi rất xa rồi, đừng tìm em nữa. Chúc anh hạnh phúc bên Trà Giang, cô ấy sẽ là người thay em chăm sóc và lo lắng cho anh. Em đi đây!

Người vợ tội lỗi của anh!

Nguyệt Cầm.

Vừa viết đến đây thì cô bị Trà Giang giật ngay lấy mảnh giấy nhét vào chiếc phong bì rồi lôi Nguyệt Cầm dậy nói:

–Tao cũng không hẹp hòi gì với mày đâu, đây là số tiền tao cho để nuôi con và phụng dưỡng bà mẹ già của mày. Cầm lấy và biến khỏi đây đi trước khi tao đổi ý.

Nguyệt Cầm vứt lại chiếc phong bì tiền mà Trà Giang đưa cho, cô lạnh lùng nói:

–Cô cất tiền đi, tôi không cần tiền của cô, mẹ con tôi đủ sức nuôi nhau nhưng cô có biết bây giờ là mấy giờ không? Đang đêm tối thế này mà cô định đuổi mẹ con tôi đi thì hai mẹ con tôi biết đi đâu? Sao cô ác vậy? Yên tâm, tôi chỉ ở lại đêm nay thôi, sáng mai tôi sẽ đi.

–Mày thích ở đây đến sáng cũng được, nhưng mày không lo cho tính mạng mẹ mày à? Tao không đảm bảo là đêm nay chúng nó sẽ làm gì bà ấy đâu, bọn bên ấy nghiện ma túy nặng lắm đấy, chúng mà lên cơn phê thuốc thì việc nhìn gà hóa cuốc là bình thường. Chỉ sợ nó thấy mẹ mày lại tưởng là con chó hay con lợn gì đó mà đem ra chọc tiết ngang đêm thì khổ đấy.

Lời nói ác độc của ả đàn bà khốn nạn kia đã kéo cô về thực tại, không nghĩ ngợi gì nhiều Nguyệt Cầm hỏi lại:

–Nếu tôi đi khỏi đây các người có đảm bảo là thả mẹ tôi ra không? Lấy gì để làm tin bây giờ?

Gã Lãi nhếch mép cười đểu giả nói:

–Mụ già ấy có cho cũng chẳng ai nấy, chúng tao giữ làm gì? Trong người mụ lại chẳng có một xu dính túi, giữ mụ lại chỉ tổ tốn cơm. Chỉ cần mày đi khỏi đây thôi, tao sẽ cho người chở mụ ấy đến bến xe Kim Mã ngay và mẹ con mày sẽ gặp nhau ở đấy. Thôi đi đi!

Lúc này nhìn hai đứa con đỏ hỏn của mình vẫn đang nằm ngủ ngon lành trên giường thì tình mẫu tử và bản năng làm mẹ của cô lại trỗi dậy. Nguyệt Cầm trèo lên giường bế sốc thằng bé lên rồi cứ thế ôm chặt lấy con mà khóc, khóc chán cô lại vạch vú ra đánh thức con dậy cho nó bú. Vừa ôm con cô vừa nghẹn ngào nói:

–Con ơi! Vậy là mẹ lại phải xa con rồi, chỉ tại những kẻ lòng lang dạ sói này mà mẹ con mình bị chia cắt. Con phải ngoan và hay ăn chóng lớn nha, ở nơi nào mẹ cũng nhớ và thương con, con trai của mẹ. Nếu có duyên thì sau này mẹ con mình sẽ tìm thấy nhau. Bú đi con!

Thằng bé như cảm nhận được hơi ấm của mẹ mà ngậm miệng vào núm vú và bú một cách ngon lành, lát sau bú no cu cậu lại lăn ra ngủ. Cô ôm con thêm một lúc nữa rồi mới từ từ đặt con xuống và bế đứa bé gái lên, cũng như vậy cô lại cho con gái bú, cũng thủ thỉ những lời yêu thương với con nhưng lần này khi con bú xong cô bế con đặt cạnh bé trai thì thầm nói:

–Các con là anh em song sinh, cho dù đất trời có lay chuyển, cho dù mọi thứ có đổi thay hay mẹ chẳng may không còn nữa thì hai anh em cũng phải tìm bằng được nhau nhé. Hãy đùm bọc và yêu thương nhau nghe con, trái đất tròn mẹ tin hai đứa sẽ có ngày gặp lại. Tạm biệt con trai bé bỏng và yêu dấu của mẹ, mẹ và em đi đây!

Những kẻ lòng người dạ thú kia cứ đứng c.hết trân nhìn theo cô, Trà Giang thì liên tục thúc giục. Nguyệt Cầm vơ vội ít quần áo của cô cho vào chiếc túi du lịch, nhét món tã lót và quần áo của con vào một chiếc làn rồi lặng lẽ ôm con rời đi. Khi cô vừa bước chân ra đến cổng thì cánh cổng ngay lập tức đóng sầm lại sau lưng. Bên trong bác Phú quản gia nhìn theo cô đầy bất lực và thương cảm, cô Nghĩa cũng nước mắt lưng tròng chỉ biết lầm rầm cầu nguyện cho mẹ con cô được may mắn và bình an. Hai thằng đàn ông bên cạnh vẫn đang nhất cử nhất động theo dõi hai người…

Nguyệt Cầm lầm lũi vừa đi vừa khóc một lúc lâu mới thấy có chiếc xe ôm trờ tới. Một giọng đàn ông quen quen cất lên:

–Nguyệt Cầm…là cô phải không? Lên xe đi…lên xe rồi nói…

Cô có nhầm không? Rõ ràng đây là tiếng của anh Thanh mà, chẳng phải anh đã bị đuổi đi từ hơn một tháng trước rồi ư? Sao cô lại gặp anh ở đây?

Thanh kéo chiếc khẩu trang bịt mặt ra rồi nói giọng gấp gáp:

–Không còn thời gian nữa đâu, lên xe đi tôi sẽ chở cô ra bến…

Nguyệt Cầm chỉ biết ngồi lên xe anh, mặt vẫn còn đẫm nước mắt, đôi mắt sưng húp lên vì khóc. Đang đi chợt Thanh nói:

–Tôi đã theo dõi từ lúc mấy thằng đàn ông đó vào nhà cô, chúng không để cho cô đi dễ dàng như vậy đâu. Tôi nghe thấy con Trà Giang nó nói với một thằng đàn ông ở cổng là phải bằng mọi cách g.iết c.hết con gái cô đấy.

–Hả? Anh nói cái gì? Anh không nghe nhầm đấy chứ?

–Không nhầm đâu, tôi núp ở chỗ khuất nên đã nghe được toàn bộ câu chuyện của chúng. Con đàn bà đó không hề đơn giản mà thực sự là một con rắn độc, một con ác quỷ đội lốt người, giờ cô nghe tôi tìm cách nào gửi đứa bé đi, nếu để nó bên mình kiểu gì cũng có ngày cô và con bé gặp nguy hiểm.

–Sao nó lại làm thế với tôi chứ?

–Đã nói rồi nó muốn nuốt trọn cái gia tài của gia đình họ Mạc mà, việc nó bảo cô để lại đứa bé trai là ý đồ của nó đấy. Còn con gái thì nó đâu có cần, nhưng nó cũng không muốn cho con bé sống sót vì sợ đêm dài lắm mộng. Thôi tốt nhất là cô hãy rời xa mảnh đất Hà Nội này đi, đi đâu đó càng xa càng tốt rồi sau này có cơ hội thì về tìm lại con sau. Cô còn ở đây ngày nào càng nguy hiểm ngày đó, nghe tôi đi!

–Nhưng còn mẹ tôi, chúng nói sẽ chở mẹ tôi ra bến xe Kim Mã. Tôi phải đến đó đón mẹ…

–Vậy thì phải nhanh lên mới được, tôi thấy giờ người gặp nguy hiểm là cô và con gái chứ không phải mẹ cô. Bắt mẹ cô chúng chả được cái gì, trái lại cô mới là người mà chúng muốn trừ khử.

Nguyệt Cầm vừa ôm chặt lấy con vừa khóc thút thít trên đường, Thanh cố gắng chạy nhanh nhất có thể. Một lúc sau cổng bên xe Kim Mã đã dần hiện ra, dừng xe lại anh nói:

–Nào, vào tìm mẹ cô nhanh lên tôi sẽ đợi hai người ở đây.

Nguyệt Cầm đang định chạy vào bên trong thì bóng một người đàn bà tiều tụy hiện ra. Đó chính là bà Hòa, mẹ của cô. Nhìn thấy con gái và đứa cháu đỏ hỏn trên tay, bà oà lên khóc nói:

–Trời ơi! Con tôi…bọn chúng có làm gì con không? Còn thằng bé cu nữa đâu rồi? Sao con không mang nó theo?

–Chuyện dài lắm mẹ ơi! Lên xe rời khỏi đây đã, hãy tránh khỏi nơi này càng xa càng tốt, ở đây toàn là quỷ dữ thôi mẹ à…

Anh Thanh thấy Nguyệt Cầm đã tìm được mẹ thì vui mừng nói:

–Đi thôi, chúng ta không có thời gian đâu.

Bà Hòa níu lấy tay con gái tỏ vẻ lo sợ nhưng Nguyệt Cầm đã trấn an mẹ.

–Mẹ đừng lo, anh Thanh là người tốt, anh ấy sẽ giúp mẹ con mình. Lên xe đi mẹ!

Hai mẹ con lên xe nhưng cô vẫn chưa biết đích đến của họ là đâu, chợt anh Thanh nói:

–Tôi nghĩ cô nên quyết định nhanh lên, thời gian không cho phép đâu. Nếu để đứa bé đi theo cô thì kiểu gì chúng cũng tìm đến và gây nguy hiểm cho cả nhà. Chi bằng cô hãy gửi nó ở một nơi nào đó.

–Không thể được, có chết thì mẹ con cùng chết chứ tôi quyết không xa con đâu. Tôi xin anh hãy cứu mẹ con tôi, hãy giúp chúng tôi thoát khỏi nơi này.

–Cô muốn đi xuôi hay đi ngược cũng được nhưng trước mắt phải lo cho an nguy của đứa bé đã. Cô quyết định nhanh đi.

Nguyệt Cầm chợt bíu lấy tay mẹ hỏi:

–Mẹ ơi, làm thế nào bây giờ? Nếu con đưa con gái theo thì chúng sẽ tìm mọi cách truy sát mà không mang theo thì biết gửi con ở đâu? Ở cái mảnh đất này người tốt thì ít người xấu thì nhiều…

Bà Hòa im lặng giây lát rồi chợt nhớ ra điều gì nói:

–Về quê đã, ngay đêm nay mẹ con mình phải về nhà. Mẹ nghĩ kỹ rồi, chắc phải bán nhà ở quê đi thôi, nếu mình còn ở đó thì sớm muộn chúng cũng tìm đến đó. Chi bằng…