Tình Tiết Có Vấn Đề

Chương 5: Nhiệm vụ thứ 2



Chương 5: Nhiệm vụ thứ 2

Sáng hôm sau, Phạm Nguyên dậy sớm chạy bộ. Sau đó cậu dùng hơn một tiếng để luyện lực tay và chân. Lần đầu tiên được cảm nhận sức lực căng tràn trong cơ thể, cậu vui mừng đến phát điên. Cuối cùng Phạm Nguyên đã có thể tận hưởng sự vui thích và thoải mái không gì sánh được khi tập thể dục.

Liên tục hơn một tuần kế tiếp, Phạm Nguyên đã thích ứng hoàn toàn với cơ thể mới. Cậu dừng tất cả công việc và mối quan hệ xã hội của nguyên chủ. Ngoại trừ thời gian tập luyện, cậu dành cả ngày ôm cứng lấy vi tính.

Hệ Thống rất là khó hiểu. Nó bó gối ngồi một góc. [Thân chủ, không phải cậu định quay lại nghề cũ chứ? Đừng quên mạt thế sắp tới.]

Phạm Nguyên là một kĩ sư máy tính. Dù không phải cao thủ đại tài nhưng cũng thuộc dạng "cứng". Hệ Thống chỉ thấy tay Phạm Nguyên lướt nhanh trên bàn phím, mắt dính chặt màn hình không rời. Mỗi khi khát nước hoặc đói bụng, cậu lại đưa tay bóc một hộp sữa uống.

Sống với thân chủ chưa lâu nhưng nhìn vào cách cậu ta tồn tại qua ngày, Hệ Thống sâu sắc cảm thấy Phạm Nguyên quá may mắn. Dạng người như cậu ta phải phù hợp với cách chết đột quỵ hoặc suy dinh dưỡng hơn là gặp tai nạn xe. Tại sao phong cách sinh hoạt như thế vẫn sống được?

Các số liệu liên tục thay đổi trên màn hình, tay Phạm Nguyên di chuyển không ngừng, miệng trả lời Hệ Thống: [Chính vì mạt thế sắp tới nên tôi mới phải cật lực kiếm tiền mua đồ dự trữ. Công việc cũ của nguyên chủ tôi không làm được.]

Loại việc gì đâu mà suốt ngày luôn chân luôn tay, lại phải thường xuyên cười nói với khách. Thứ lỗi, Phạm Nguyên cảm thấy công việc đó vừa mệt lại vừa giả tạo. Chỉ có nguyên chủ mới thật lòng cười vui vẻ với khách hàng được. Người như cậu chưa tu được kĩ năng đó.

Hệ Thống nghiêng đầu. Không biết nó nghĩ cái gì mà hỏi: [Không phải cậu định hack ngân hàng lấy tiền chứ?]

Thật sự thì Hệ Thống không nghĩ ra cách nào khác để Phạm Nguyên có thể kiếm được số tiền lớn trong thời gian gần một tháng.

Phạm Nguyên trợn trắng mắt: [Chú thấy đạo đức của tôi tệ thế sao?]

[Đạo đức của cậu còn tệ hơn thế.]

[...] Ấy đừng. Không nên đánh giá cậu theo phong cách của nhân vật phản diện. Đạo đức và nhân cách của Phạm Nguyên hoàn toàn bình thường. Cậu đúng là đã có ý định hack ngân hàng nhưng nghĩ đến những rủi ro gặp phải, cậu đã bỏ. Quan trọng là cậu chỉ mới có ý định đó thôi.

[Yên tâm. Nghề nghiệp của tôi nếu tận dụng tốt có thể kiếm được rất nhiều tiền.]

Nói đến đây, Phạm Nguyên dừng tay lại. Cậu ngẩn người, xoay ghế ra. 

Cậu đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng! Kiếm được tiền, mua được đồ, nhưng cậu để nó ở đâu? Cậu không thể trốn mãi trong nhà được. Một khi mạt thế diễn ra, không ít lâu sau, lưới mạng và điện sẽ bị mất, sau đó là nguy cơ về nguồn nước. Còn chưa kể đến, ở giai đoạn sau mạt thế, tang thi sẽ dần dần tiến hóa. Khi đó chúng có thể kết đoàn để tấn công căn cứ loài người, huống chi là chạy đến phá nhà cậu?

[Hệ Thống, không gian của chú mày đựng được đồ không?] Phạm Nguyên tính, trong khoảng thời gian an toàn phải mau chóng tìm một căn cứ lớn để chú ngụ. Tất cả đồ dùng sinh họat phải mang đi hết.

[Không.]

Phạm Nguyên vò đầu. Giá như cậu cũng có nhẫn không gian như Thẩm Tinh Hạo thì tốt quá! 

[Có thể dùng điểm đổi lấy không gian không?]

Hệ Thống ngó sắc mặt của Phạm Nguyên, cân nhắc thật kĩ câu này. Nếu nó trả lời là không, liệu thân chủ của nó có bực đời mà đòi bãi công không? Ai chứ Phạm Nguyên thì rất có khả năng.

[... Điểm của cậu chưa đủ.]

Phạm Nguyên đưa tay lên xoa cằm. Quả thực với số điểm 100 hiện tại, cậu chẳng thể làm gì.

Cậu chép miệng nói: [Tôi nghĩ kĩ rồi. Tôi sẽ làm nhiệm vụ 2.]

[...] Đừng có tùy tiện nói ra như vậy. Cậu thấy mọi người trên thế giới này rất dễ lừa sao?

Phạm Nguyên xoay ghế vào. Cậu lưu dữ liệu, đóng tất cả các trang lại. [Chọn phiên bản đầu tiên đi. Tôi vừa nghĩ ra một cách có thể khiến Boss Lăng Sơ Trì chú ý tới gia đình nữ chính Diệp Yên Hà.]

Phạm Nguyên lạch cạch gõ ra đường lick của Viện Nghiên Cứu Khoa Học Quốc Gia. Hình ảnh Viện trưởng Lăng Sơ Trì nhanh chóng hiện ra trên màn hình. Đó là một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi, thoạt nhìn rất đạo mạo và tri thức. Giữa một đám người đầu tóc hoa râm, hắn nổi bật lên với đống thành tích đáng ngưỡng mộ. Ảnh chụp Lăng Sơ Trì mặc áo blouse trắng, đeo kính, trên tay cầm một quyển sổ. Phong thái và khí chất của thiên tài được hắn thể hiện nhuần nhuyễn.

Hệ Thống tinh ý: [Cậu định bí mật gửi Lăng Sơ Trì về thông tin của gia đình Diệp Yên Hà?]

Phạm Nguyên gật đầu. Nếu cậu có thêm thông tin sức khỏe về gia đình Diệp Yên Hà sẽ khiến Lăng Sơ Trì tin hơn. Tiếc là mấy thứ như vậy rất khó tra.

Bệnh độc đã bắt đầu xuất hiện từ hôm qua. Trên mạng xã hội, người người tranh nhau bàn tán về chuyện này. Những thông tin về người mắc bệnh được chia sẻ nhanh chóng. Một số bệnh viện lớn đã sớm chật kín người. Trăm vạn người thì có trăm vạn suy đoán khác nhau.

Tất nhiên không thiếu những người đoán rằng mạt thế sắp tới. Có người còn hô hào trên mạng, yêu cầu mọi người hãy chuẩn bị vật tư đầy đủ cho mạt thế. 

Phạm Nguyên thoáng trầm tư. 

[Hệ Thống, lần trước chú mày nói Thẩm Tinh Hạo định ám sát Hàn Cảnh Dự, tình hình thế nào rồi?]

[Hôm nay đây. Sao? Cậu định giúp à?]

[Nếu tôi đồng thời hoàn thành cả hai phiên bản, điểm nhiệm vụ thế nào?]

Hệ Thống lăn tròn:

[Điểm nhiệm vụ 2 là 500. Nếu cậu hoàn thành cả hai phiên bản, cậu sẽ nhận được điểm cộng là 500.]

1000 điểm? Mắt Phạm Nguyên sáng lên. [Để tôi thử.]

Phạm Nguyên nhanh chóng vào trang web trường, không lâu sau lấy được hồ sơ cá nhân của Thẩm Tinh Hạo và Hàn Cảnh Dự.

[Gì đây? Cậu định làm thế nào?]

[Tôi thử báo cho Hàn Cảnh Dự về vụ ám sát. Đồng thời nói cho Thẩm Tinh Hạo biết kế hoạch của hắn ta lộ tẩy rồi, Hàn Cảnh Dự đã có đề phòng nhất định.]

Đây không tính là kế hoạch, chỉ có thể nói là một cách làm mà thôi. Thành công hay không Phạm Nguyên hoàn toàn không dám chắc. Tất cả những gì cậu có thể làm là thử.

Ai đoán được tương lai thế nào. 

Hàn Cảnh Dự là Boss, trong người đầy máu đa nghi. Chỉ cần cậu tiết lộ tin tức cho hắn, biết đâu dựa vào bản lĩnh cùng mưu trí, hắn có thể an toàn thoát khỏi cuộc ám sát của Thẩm Tinh Hạo.

Về phần Thẩm Tinh Hạo thì càng khó nói. Nam chính đã bị xã hội làm đen tới mức nào thì Phạm Nguyên không biết, cũng không rảnh đi tìm hiểu.

Gửi xong thông tin cho cả ba người, Phạm Nguyên dựa đầu vào ghế. Cậu xoa chiếc cổ mỏi nhừ, thi thoảng nghiêng đầu về máy tính chờ phản hồi.

Thẩm Tinh Hạo là người hỏi lại đầu tiên. Nội dung tin nhắn của hắn tương đối ngắn gọn, đầy đề phòng lẫn nghi kỵ:

[Ai?]

Che lại địa chỉ của mình, Phạm Nguyên chẳng sợ nam chính đại nhân lần được thông tin gì. Cậu nhìn tin nhắn vỏn vẹn một chữ, tính xem lên đáp lại thế nào cho hợp.

Bảo tôi muốn tốt cho anh? Nghe thật giả dối. Chưa thấy tốt đâu, chỉ thấy cậu đã phá kế hoạch của hắn.

Tầm mắt vô tình liếc qua trang mạng suy đoán về tận thế, Phạm Nguyên nảy ra ý tưởng. Cậu ung dung gõ tin đáp trả.

[Tôi cũng là người như anh.]

Cậu tin Thẩm Tinh Hạo có đủ đầu óc để hiểu câu này.

Tôi là người như anh, tôi biết anh là ai. Tôi giống anh, tôi cũng như anh. Ý đồ của Phạm Nguyên ám chỉ rõ ràng. Theo cách hiểu của Thẩm Tinh Hạo, hai người đều là người trọng sinh về, đều biết chuyện gì sắp xảy ra.

Đúng như dự liệu, Thẩm Tinh Hạo nhanh chóng nhắn lại. Vẫn với cấu trúc tin nhắn không thay đổi, lời lẽ ngắn gọn đến không thể ngắn hơi.

[Tôi hiểu.]

Phong cách không nói nhiều của nam chính thật bá đạo.

Phạm Nguyên gõ trên bàn phím, nhanh chóng xóa sạch dấu vết mình từng liên lạc với Thẩm Tinh Hạo. Ngẫm nghĩ một lát, Phạm Nguyên lo nốt dự án đang làm dở, sau đó dứt khoát gập máy tính lên giường nằm. 

Hệ Thống lăn một vòng:

[Cậu chán đời à?] Thế nào mà đã lên giường rồi, không phải thân chủ của nó đang hăng hái làm nhiệm vụ 2 sao? 

Thân chủ thật khó đoán.

Phạm Nguyên úp sấp xuống gối, nghiêm túc đáp lại: [Tôi không chán đời. Tôi đang nghĩ về chuyện nhân sinh thế sự.]

Nói ngon miệng thế nhưng đầu óc Phạm Nguyên thực sự không nghĩ được cái gì. Đầu óc giống như đông cứng, càng nghĩ càng đi vào ngõ cụt. Mạt thế sắp tới, cậu lại chẳng làm được gì giúp ích bản thân. Thật quá nản.

[Lái xe ra ngoài chút cho khuây khỏa.] Hệ Thống đưa ra gợi ý. [Mạt thế đến rồi thì cảnh đẹp cũng không có mà ngắm đâu.]

Phạm Nguyên đàng hoàng suy nghĩ ý kiến của Hệ Thống.

Có lí.

Khoảng nửa tháng nữa, mạt thế chính thức diễn ra thì ngay cả cảnh cũng không còn mà ngắm, huống chi là đòi cảnh đẹp.

Nhờ sự thúc đẩy không ngừng của Hệ Thống, từ khi xuyên không đến nay, đây là lần đầu Phạm Nguyên chính thức lái xe ngắm đường phố.

[Có bài học là tai nạn xe mà cậu vẫn lái ngông thế hả?] Lúc thì lệch trái, khi thì lệch phải, thật không hiểu thân chủ của nó đi xe kiểu gì.

[Liên quan đến chú mày à?] Phạm Nguyên trợn trắng mắt. Lúc chết ông đây mới lấy bằng không bao lâu, trước đó toàn bắt tàu điện hoặc xe buýt đi làm thôi.

Chẳng biết thế nào mà sau khi đi hết một vòng thành phố, Phạm Nguyên chuyển hướng rẽ ngang thành phố khác. Cậu chưa muốn về nhà.

Hệ Thống bị phũ lại lần nữa lăn ra: [Muốn đến nhà Diệp Yên Hà không?]

Phạm Nguyên nhướn mày đợi nó nói tiếp. Ai ngờ càng đợi càng thấy nó bặt vô âm tín.

[Hệ Thống?]

[Xin lỗi, tôi đang tải dữ liệu.]

Một giây mặc niệm, Phạm Nguyên đã quên mất Hệ Thống nhà mình vô dụng cơ nào. Cậu dẹp xe vào lề đường, lơ đãng nhìn bên ngoài trong khi đợi Hệ Thống.

Trời xanh lơ lửng vài gợn mây, không khí hiếm khi yên lành như hiện tại.

Ơ... 

Phạm Nguyên ngẩn người, vội vàng thò đầu ra cửa để nhìn rõ chiếc xe vừa đi ngang qua.

Người ở trên chiếc xe đó đưa mắt nhìn cậu. Phạm Nguyên chưa từng thấy ánh mắt nào vô thần, thẫn thờ như vậy. Rõ ràng hắn ta còn sống nhưng qua cách hắn nhìn đời, tưởng như chỉ còn thể xác hắn tồn tại trên thế gian, linh hồn sớm đã mục rỗng ở nơi nào rồi.

Không phải là tuyệt vọng. Căn bản là không còn hi vọng để tuyệt vọng.

[Boss cuối.] Tiếng Hệ Thống nặng nề vang lên.

[Đó là Tưởng Thần? Boss cuối?] Phạm Nguyên ngỡ ngàng hỏi. Không thể ngờ được đó là Boss cuối. Rốt cuộc Tưởng Thần đã sống thế nào cho đến hôm nay?

[Đúng vậy. Chắc giờ này hắn cũng thành tang thi rồi.]

Tưởng Thần là Vua Tang thi, cơ thể hắn ta biến đổi tương đối kì lạ, nhìn từ bên ngoài chẳng khác người thường là bao. Phạm Nguyên không thể tưởng tượng nổi Tưởng Thần hôm nay mình gặp ngày sau sẽ trở nên như thế nào.

Thấy bảo Boss cuối hắc hóa rất khủng.

[Dữ liệu xong rồi, chúng ta đi thôi.] Hệ Thống không muốn nán quá lâu tại chủ đề này, nó chuyển hướng.