Tiếng xương gãy đánh thức Hồ Lệ Quân tỉnh dậy, nhưng dường như không phải của hắn. Lờ mờ mở mắt, hắn chợt thấy bên cạnh mình xuất hiện thêm một thân ảnh nhỏ, máu me be bét so với hắn còn muốn thê thảm hơn.
Dương Kiều Vỹ nằm bên cạnh, hắn, bạch y nhuộm đỏ máu, hai tay bị gông cùm trông thật thảm hại. Trên người y cũng có những vết thương, tuy không dữ tợn như của Hồ Lệ Quân, nhưng rõ ràng lực đạo rất lớn, tiếng xương gãy còn cọ vào nhau, vết thương như thế, không lẽ là do tên cầm thú kia ra tay hay sao? Gã, lại dám ra tay với y ư? Nhưng tại sao?
"Dương Kiều Vỹ, chuyện gì đã xảy ra với ngươi?"
Y nghe tiếng Hồ Lệ Quân bên tai, dù rất đau đớn nhưng trong lòng vui sướng không thôi, cuối cùng, hắn cũng chịu nói chuyện với y rồi. Dương Kiều Vỹ quay lại, đôi mắt đen phẳng lặng nổi lên gợn sóng, y mở miệng muốn nói gì đó, nhưng mặt bị đánh đến sưng tấy nên có chút khó khăn, chỉ có thể ú ớ vài tiếng, hai tay nhỏ quấn lấy hắn khiến kẻ tâm như trò tàn kia không nhịn được mà ôm y vào lòng, nước mắt cứ không ngừng trào ra.
"...X...xin lỗi...vì không giúp gì được cho ngươi..." còn làm gánh nặng cho ngươi nữa.
Nhưng được ở bên cạnh ngươi, ta cảm thấy rất ấm áp...
Dương Kiều Vỹ chui vào lòng Hồ Lệ Quân, hít một hơi dài nói. Tuy nói xong miệng mặt đều đau, nhưng trong lòng đã không còn trĩu nặng như hôm qua. Nằm trong lòng Hồ Lệ Quân, nhìn thấy những vụn thịt chồng lên, vải vụn trộn lẫn với thịt trông còn dữ tợn hơn vết thương của mình, y liền hít thở không thông. Cảm thấy mình sẽ chạm vào những vết thương kia, Dương Kiều Vỹ lặng lẽ tránh người ra một chút, trong lòng Hồ Lệ Quân cũng cảm nhận được, khóe môi nhẹ câu lên.
"Ngu dốt hết chỗ nói! Tại sao lại có kẻ tự mình đâm đầu vào chỗ chết chứ?"
Hồ Lệ Quân hừ một tiếng, hai chân giãn ra một chút.
"A?..."
"Lại đây!", Hồ Lệ Quân vươn đôi tay của hắn ra kéo tên nhóc nằm khúm núm kia vào sát mình.
Dương Kiều Vỹ nghe vậy hai mắt liền sáng rỡ, tựa như những trận đòn roi khi nãy đều không có, mọi vết thương trên người đều biến mất, liền muốn dán lại trên người hắn, nhưng vẫn sợ người kia đau nên tư thế như giữ ở không trung trông rất kì quặc.
"Ta không đau..."
"Nhưng..."
Hồ Lệ Quân mặc kệ y cứ như con cún mắc mưa, liền bế y nằm lên đùi mình, mệt mỏi mà tựa đầu vào người y ngủ mất.
"Hả..."
Kiều Vỹ bị khiếp sợ không thôi, nhưng sau khi thấy vẻ mặt an tâm của hắn lúc ngủ, tâm đều như một mảnh lụa mềm, cũng thiếp đi theo. Y nghĩ, có lẽ mình sắp chạm được đến người kia rồi...
"Quân...", Dương Kiều Vỹ gọi khẽ gọi, Hồ Lệ Quân vẫn như cũ không tỉnh dậy. Có lẽ do trận tra tấn của cha nên hắn bị kiệt sức. Nếu bây giờ có một bát cháo thì hay biết mấy! Nhưng dù hiện tại có, trong tình cảnh này cũng nuốt không trôi. Bất quá, hiện tại anh ấy có thể ngủ một chút, như thế cũng tốt.
Y nhìn gương mặt của Hồ Lệ Quân mà không thể không đau lòng. Gương mặt ấy trong tâm trí của y vẫn luôn là gương mặt đẹp nhất, nay lại chi chít những vết thương lớn nhỏ, đôi mắt như hồng ngọc nay chỉ còn là hốc mắt lạnh lẽo chứa toàn khổ đau, vết máu khô lại làm tóc bết dính trông vô cùng chật vật bất kham.
Dương Kiều Vỹ thò tay vào trong tiết khố, lấy ra một cái kẹp nhỏ. Bình thường tính khí y vốn ham chơi, thường xuyên bị phụ thân nhốt vào phòng khóa lại. Y vậy mà hí hoáy một lúc, lại mở được cửa chạy ra ngoài, lâu dần "kĩ năng" này của y cũng đạt đến cảnh giới "xuất quỷ nhập thần", hiện tại nếu không phải loại khóa chế tác cao siêu gì, y chỉ cần không đến một khắc là giải quyết xong, hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng vấn đề còn có cửa mật thất, hoàn toàn không thể mở khóa dễ dàng từ bên trong mà phải dùng cơ quan ẩn. Có điều y không ngại, chỉ cần có thời gian, nhất định có thể đưa Hồ Lệ Quân thoát khỏi đây. Dương Kiều Vỹ nhắm mắt lại cảm nhận xung quanh, biết ngay là có người đến, liền nhắm mắt giả vờ bất tỉnh. Là "phụ thân" kia của y đến. Lúc bị phát hiện đột nhập mật thất, Dương Kiều Vỹ không ngờ được Dương Long Hãn lại có một mặt đáng sợ như thế, lập tức treo y lên đánh, không cho y một cơ hội để phân trần. Bấy giờ y mới cảm thấu được Dương Long Hãn là một kẻ bệnh hoạn đến nhường nào, gã bất chấp lí lẽ, bất chấp thiên lý, chỉ cần có ý đồ chống lại gã, đều bị gã thẳng tay diệt trừ không thương tiếc. Tình thân bao nhiêu năm trong mắt gã chỉ là công cụ nuôi dưỡng quân cờ mà thôi.
"Vỹ, ta nuôi ngươi bấy lâu để ngươi trở thành bạch nhãn lang sao?", vừa nói, Dương Long Hãn vừa trút mưa roi vào người y, từng tuổi này rồi vẫn chưa một lần thấy gã đáng sợ như vậy, nếu lúc đó không có quản gia mạo hiểm sống chết ngăn cản, y thật sự sẽ bị đánh chết! Nghĩ đến Hồ Lệ Quân bị những trận đòn như vậy mỗi ngày, Dương Kiều Vỹ càng lo đến tính mạng của hắn. Lúc không thể kháng cự, anh ấy sẽ ra sao? Lão cáo già này, đến bây giờ mới chịu tháo mặt nạ xuống hay sao? Tại sao đến bây giờ y mới nhận ra, mình chỉ là một công cụ được ác quỷ nuôi dưỡng, gã sẽ chẳng mảy may vứt bỏ mình... Dương Kiều Vỹ ánh mắt có bi thương, tuyệt vọng cùng phẫn hận, cũng có chút trào phúng. Y được Dương Long Hãn nuôi từ nhỏ đến lớn, trước mặt y luôn là một người cha hiền, không những dạy y võ công, còn dạy y cách làm người, trớ trêu thay, những gì gã dạy... gã đều không thể áp dụng được. Liệu người nhặt mình từ bãi tha ma về với kẻ trước mặt mình đây có phải là một người?
"Không phải chỉ lang mới dưỡng ra lang hay sao?"
Dương Thành Khuyết sợ đau, nhưng y hiện tại chẳng còn cảm giác gì nữa, chỉ còn ý tưởng muốn chống đối người trước mặt mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ánh mắt Dương Long Hãn trợn tròn, mặt mũi lạnh băng đều chuyển sang đỏ gắt, liền giáng một bạt tai vào mặt Dương Kiều Vỹ, sau đó nhốt y vào trong cũi cùng với Hồ Lệ Quân. Trong lòng gã nghĩ, sớm biết có ngày bị sói con cắn lại, ngay từ đầu nên chôn nó cùng với đống thi hài của đám thôn dân kia. Bất quá, còn thứ kia của nó vẫn chưa thể lấy được, không được giết vội.
Trời đã về khuya...
Dương Long Hãn vừa từ triều về, trong lòng bức bối không thôi. Bọn các lão không hợp đồng ý chuyện cho gã cầm binh mà đề xuất tam hoàng tử, sao lại có thể như thế được? Thế lực gã đang như mặt trời ban trưa, bỗng dưng bị một thằng nhãi con cưỡi trên đầu trên cổ, hiện tại chỉ muốn giết người! Lại thêm hai con sói hoang nữa, sớm muộn gì cũng rước họa vào thân. Gã loay hoay mở cửa căn mật thất, tiến vào căn phòng kia. Xem ra, phải nhanh chóng tìm ra kho tàng đó mới được. Nếu không, mọi chuyện sẽ chẳng đi tới đâu, càng lâu càng gây bất lợi cho gã. Dương Long Hãn xách Dương Kiều Vỹ đang đau đớn trong cũi mang về phòng mình. Gã thô bạo ném Dương Kiều Vỹ xuống đất, gương mặt như quỷ dữ như muốn xé tan thân thể bé nhỏ trước mặt bỗng nở một nụ cười. Nụ cười đó vô hình dung đã trở thành bóng ma tâm lý của y, cũng là của hắn sau này.
Dương Long Hãn nhìn y chật vật trên đất, tâm bỗng sinh ra ý muốn giễu cợt, có điều hiện tại tình huống này vẫn nên mở cho y một đường, dù gì Dương Kiều Vỹ cũng không thể thoát khỏi gã, chỉ cần khiến một đứa trẻ nghe lời, việc còn lại thật quá đơn giản. Đối với một con chó không nghe lời, phải đánh vào đuôi nó, thế nên gã đánh thẳng vào vấn đề:
- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trung thành, ta liền thả kẻ kia đi.
Ngoan ngoãn trung thành? Nói thật dễ nghe. Kể từ lúc Dương Kiều Vỹ biết được bộ mặt kinh tởm của Dương Long Hãn, bản thân y càng dấy lên nỗi sợ hãi vô tận. Nếu mọi chuyện người kia nói đều là sự thật, y có ngày cũng chịu kết cục như đại bá, bị gã diệt đến gốc rễ không còn nếu giá trị lợi dụng đã hết. Cả Quân cũng thế, không có gì đảm bảo gã sẽ giữ toàn mạng cho hắn. Nói thế, muốn cứu Quân chỉ còn cách tùy thời phản ứng mà thôi.
"Ngươi biết ta chán ghét nhất là thứ vô dụng...", gã nói: " Ta không hề muốn nuôi một con chó dại, ngay từ lúc thấy con sói con kia, ta đã muốn bồi dưỡng nó thành thuộc hạ tâm đắc, đem mọi thứ dạy dỗ nó, ngươi nghĩ mà xem, nếu Hồ cẩu thấy con ruột hắn làm tay sai trung thành cho kẻ thù chính mình, cảm giác sẽ thống khoái ra sao?
Ta đã truyền thụ toàn bộ tâm huyết võ công của ta cho nó. Kết quả thì sao?
Vẫn là con chó mù...thật muốn đánh cho thằng nhãi ranh đó xuống cùng phụ thân thối nát kia của nó!"
Thì ra là thế, ngay từ đầu đều là kế hoạch của gã. Đem Quân về cũng không phải để bầu bạn cùng y...
Vậy, mục đích gã đem mình về là gì...
"Xích Long đồ đằng, ngươi đã nghe qua chưa? "
Gã ngay lập tức biết được ý nghĩ trong đầu Dương Kiều Vỹ.
Có hòn đảo nằm phía nam Bách quốc, gọi là Vu Long đảo. Tương truyền là nơi lịch kiếp của Xích Long, vị thần minh tối cao của đại lục Cửu Nam. Trước khi trở về thần giới, y đã để lại một kho tàng bí ẩn, nghe đồn rằng giá trị của nó được nếu được công khai sẽ đủ để dựng nên một đế quốc. Dương Long Hãn biết được điều này, vốn là kẻ tham vọng quyền lực, gã đã phái người săn tìm mọi tin tức liên quan đến Xích Long chục năm ròng, dù chỉ là câu chuyện truyền miệng, gã cũng phải tìm bằng được kho tàng đó, nếu chủ nhân của nó không phải gã, vậy đừng hòng là của kẻ khác!
Truyền thuyết kể rằng, trước khi trời khỏi đại lục Cửu Nam, Xích Long liền để lại một đồ đằng lưu lại kho tàng cho con cháu, đồ đằng sẽ xuất hiện trên cơ thể mỗi thế hệ. Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ biết là một hình xăm lớn đặt biệt nhưng không hiểu nội dung của nó, chỉ có bản năng của thân chủ đọc được. Ý tứ của Dương Long Hãn rất rõ ràng, chỉ có chủ nhân nó tự nguyện tiết lộ đồ đằng không thì không cách nào biết được bí mật của nó.
Nói đến đây Dương Kiều Vỹ liền biết, năm đó nhặt y về, chẳng qua là vì...
"Đúng vậy con ngoan của ta, ngươi có biết khi thăm dò được tung tích của ngươi, ta đã mừng đến phát điên hay không?", Dương Long Hãn đắc ý.
"Đến khi thấy được đồ đằng Xích Long trên ngực ngươi, ta đã không tự chủ được muốn lột xuống, nhưng ngại ngươi chết rồi, liền không thể nói được những gì ta muốn biết, ta đành phải nuôi ngươi..."
Gã dùng tình thân cám dỗ y, buộc y nói ra bí mật của đồ đằng, nhưng chính y khi đó cũng không biết gì về thứ tồn tại trên ngực mình, cũng nhìn không hiểu. Lúc đó y đối với gã là một tình cảm phụ tử chân thành, không hàm chứa bất kì tham vọng nào, chỉ cảm thấy người này đối với mình thật tốt, cũng hy vọng sớm ngày đọc được đồ đằng để trả ơn Dương Long Hãn. Thời gian dần trôi, Dương Kiều Vỹ không còn ấn tượng gì với đồ đằng nữa, nhưng trong lòng Dương Long Hãn lại nóng ruột đến đòi mạng, không biết bao giờ thằng nhãi con đó mới đọc được đồ đằng. Sau khi chặt gãy cánh tay phải của hoàng đế, gã đã không chờ được muốn đưa Nhị hoàng tử lên ngôi, thế nhưng tài lực chưa đủ, Tam hoàng tử Lê Dung Hằng được hoàng thượng phong vương, lại rục rịch vô cùng nguy hiểm, hiện tại phát hiện đồ đằng chỉ có một nửa, gã phải cấp bách truy tìm đồ đằng. Gã quay lại mật thất của mình lần nữa thì bị Hồ Lệ Quân phát giác, sói con Dương Kiều Vỹ lại cắn ngược lại mình khiến kế hoạch của gã đi xa trăm dặm, thật tức chết gã.
"Thế nên, chỉ cần ngươi nhanh chóng chỉ ra vị trí của kho tàng, ta sẽ sớm trả tự do cho nó!"
Dương Kiều Vỹ buồn cười lời hứa hẹn của gã. Lúc này y có ngu ngốc đi chăng nữa cũng không thể tin được lời của kẻ miệng mồm âm ngoan xảo trá của gã, nhưng còn có Quân...