Buổi trưa, Lâm Nghiên Hy theo Kiều Lục Nghị về dinh thự của Kiều lão gia dùng cơm trưa, từ ngoài cổng đã cảm nhận được bầu không khí uy nghiêm.
Lần thứ nhất Lâm Nghiên Hy đến đây là lần Kiều Lục Nghị thông báo kết hôn và ra mắt với người lớn. Khi ấy cô vẫn ngây ngô nghĩ rằng Kiều lão gia sẽ là người đầu tiên phản đối chuyện cháu trai mình lấy một cô vợ mù, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược lại.
Tuy Lâm Nghiên Hy có khuyết điểm lớn, Kiều lão gia cũng chưa từng lấy đó làm nguyên nhân phản đối. Thậm chí, Kiều lão gia đã từng ngỏ ý giúp cô chữa mắt, còn nhiệt tình nhắc khéo nếu sinh cháu cố cho ông, ông nhất định thưởng lớn.
Kiều lão gia tuổi tác hơi lớn nhưng vô cùng khỏe mạnh, vừa rồi đón ba đứa cháu trai vẫn chưa từ bỏ ý định kiếm thêm cháu cố là con gái.
Bấy lâu nay đều có tin đồn vì đời trước đàn ông Kiều gia ở ác nên không ai sinh được con gái, bởi người ta hay nói con gái nhờ phúc cha, cha ở ác thì con gái cũng chẳng có phúc.
Kiều lão gia sau bao nhiêu năm, hết đón con trai rồi lại đến cháu nội trai, giờ đây ông chỉ mong trong dàn cháu cố sẽ có một đứa cháu gái.
Đáng nói hơn, sau khi Kiều Kiến Bang và Kiều Chính Hạo sinh con trai, Kiều lão gia đã treo thưởng lớn cho đứa nào sinh được con gái.
Nếu Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ đã đủ hai con, thì Kiều Kiến Bang cũng đang lưỡng lự không muốn Hạ Du sinh đứa nữa vì sợ lại sinh ra một tình địch thứ hai. Thế nên, sau khi Kiều Lục Nghị tuyên bố kết hôn, Kiều lão gia lại đặt hy vọng có cháu gái lên Kiều Lục Nghị và Lâm Nghiên Hy.
Ưu tiên cho cháu dâu mới, Kiều lão gia còn cố tình cho người chuẩn bị những món Lâm Nghiên Hy thích, mục đích hẹn cô cùng Kiều Lục Nghị về ăn cơm cũng là liên quan đến việc chữa mắt của cô.
Trong lúc ăn, hỏi han cuộc sống thường ngày một hồi, Kiều lão gia cuối cùng cũng bàn vào mục đích chính: “Đợi mắt con sáng, mau chóng tổ chức hôn lễ tuyên bố thân phận, nếu có tin vui trước hôn lễ thì càng tốt.”
Lời ám chỉ này, thật sự quá rõ ràng!
Nếu là người khác, không biện lý do tránh né cũng sẽ qua loa đáp cho Kiều lão gia yên lòng như “Bọn con sẽ cố gắng”. Kiều Lục Nghị tính tình thẳng thắn, không muốn cũng có thể trực tiếp đáp như “Vẫn chưa đến lúc” chẳng hạn.
Trái với những gì Lâm Nghiên Hy nghĩ, giọng nói chắc nịch của Kiều Lục Nghị vang rõ mồn một, anh nói: “Chắc chắn không để ông thất vọng.”
Nụ cười gượng gạo trên môi Lâm Nghiên Hy lập tức cứng đờ, trách nhiệm cao cả này... cô thật muốn “phủi nhẹ” rồi bỏ chạy.
Kiều Lục Nghị tủm tỉm cười, âm thầm quan sát biểu cảm không tự nguyện của Lâm Nghiên Hy. Anh từ tốn múc một viên tàu hũ trắng trong canh đưa đến trước miệng của cô, lên tiếng nhắc: “Hy Hy, há miệng.”
Lâm Nghiên Hy ngoan ngoãn há miệng để Kiều Lục Nghị đút, lúc đồ ăn vừa vào miệng cô, anh bỗng hỏi: “Em cũng đồng ý với quyết định của anh đúng không?”
Đồ ăn trong miệng đầy khiến Lâm Nghiên Hy không thể mở miệng đáp, sau đầu cô bỗng bị bàn tay lớn của Kiều Lục Nghị đẩy nhẹ về trước.
Trong lúc Lâm Nghiên Hy ngơ ngác, Kiều Lục Nghị lại tiếp tục ba hoa với Kiều lão gia: “Cô ấy luôn ủng hộ mọi quyết định của con, ông đừng lo.”
Lâm Nghiên Hy: “...”
Tiếng cười mãn nguyện của Kiều lão gia truyền đến, Lâm Nghiên Hy không thể phá hỏng tâm trạng của ông nên đành im lặng cam chịu.
Lúc ra về, Kiều lão gia còn chuyển cho Lâm Nghiên Hy một số lượng lớn đồ bổ thượng hạng, tuyệt nhiên không màng đến đứa cháu trai ngày đêm lăn lộn bên ngoài kiếm tiền kia.
Trong Kiều gia, dường như chỉ có mỗi Kiều nhị phu nhân là chưa muốn thừa nhận Lâm Nghiên Hy, nhưng ý tứ của bà trước đó cũng đã rõ, chỉ cần cô “dằn cọc” cho bà một đứa cháu nội, bà ắt hẳn sẽ thừa nhận cô là con dâu ngay lập tức.
Áp lực của Lâm Nghiên Hy về vị trí Nhị thiếu phu nhân này càng thêm nặng, con đường trở lại khu huấn luyện sau khi sáng mắt bỗng chốc trở nên xa vời, thay vào đó là trách nhiệm làm dâu, làm vợ và làm mẹ lại càng cận kề.
Trên xe trở về, Kiều Lục Nghị dõi mắt theo Lâm Nghiên Hy trầm tư, bàn tay nhỏ thiếu sự mềm mại do thường xuyên cầm súng đặt trong tay thô của anh cũng vô tình có thể trở nên nữ tính, nắm cỡ nào cũng cảm giác dễ chịu.
“Em đang nghĩ gì? Chuyện đã bàn với ông nội?”
Lâm Nghiên Hy không vội đáp, vô thức bấu chặt ngón trỏ của Kiều Lục Nghị, căng thẳng dò hỏi: “Lúc anh nói với ông... là thật hay giả?”
Kiều Lục Nghị ngồi vắt chéo chân tao nhã, vòng tay sau lưng ôm chặt lấy Lâm Nghiên Hy, đặt cằm lên đầu cô, không nhanh không chậm đáp: “Anh chưa từng nói đùa.”
Hô hấp Lâm Nghiên Hy trì trệ một cách rõ ràng, cả bàn tay cô nắm mỗi một ngón tay của Kiều Lục Nghị cũng không chặt. Anh nhận ra nhưng không chỉ điểm, ngầm nhếch môi ẩn ý: “Em gấp sao? Em gấp cỡ nào anh cũng có thể đáp ứng.”