Khi màu phượng đỏ sân trường hòa cùng tiếng ve râm ran trong lá, ai cũng biết, hạ đã về rồi.
Đối với học sinh lớp 10, đây là khoảng thời gian tuyệt vời để nghỉ ngơi sau một năm vất vả để thích nghi với môi trường cấp 3. Hẳn ai cũng nghĩ chúng sẽ dành hết mùa hè này để bù đắp cho mùa hè lớp 9, khi các học sinh phải tất bật chuẩn bị cho kì thi chuyển cấp.
Nhưng đối với Nhật Hạ, cô lại không thể có được ba tháng hè ấy. Được trở thành một thành viên của Đội tuyển Học sinh giỏi Quốc gia môn Tiếng Anh của trường, tất nhiên Hạ cảm thấy rất vui. Tuy nhiên, thứ cô phải đánh đổi lại là mùa hè quý giá của mình, sau đó nhận lại vô số deadline và áp lực đè nặng.
Nhật Hạ phải khổ sở đi học phụ đạo toán và ôn học sinh giỏi cùng một lúc. Mẹ cô cho rằng với trình độ toán học của cô thì sẽ không thể vào nổi đại học, dù hai môn còn lại điểm có cao đến đâu.
Ngay sau khi trường bế giảng, học sinh các đội tuyển được gọi đi ôn ngay. Đối với chúng, hoa phượng đỏ rực rỡ và tiếng ve kêu dai dẳng không phải dấu hiệu của một mùa hè sôi động, mà là sự báo trước của một học kỳ 3 "địa ngục" sắp sửa đến gần.
Cứ như thế, trong thời gian này chỉ có ăn, ngủ và học. Thậm chí có người còn sẵn sàng đánh đổi bữa ăn và giấc ngủ để toàn tâm toàn trí ôn luyện cho kỳ thi, vì ai cũng biết rằng, thắng thì có tất cả, thua thì mất trắng tay.
________________________________________
Phòng ôn của tất cả đội tuyển đều nằm trong một dãy nhà riêng để tránh học sinh khác làm phiền, vì vậy không khí ở đây rất căng thẳng. Nhật Hạ cảm thấy sự căng thẳng đó là cần thiết, vì chỉ có như vậy cô mới có thể tập trung ôn luyện. Tuy nhiên, đôi lúc bầu không khí ấy lại làm Hạ cảm thấy ngột ngạt, bí bách. Cô cần lắm một ai đó đến phá vỡ cái bầu không khí này.
Thường ngày, các đội tuyển đều ôn đến tối muộn, phần lớn thời gian đều dành ở trên trường. Có nhiều khi vì ra về bất tiện, học sinh đội tuyển thường ở lại ký túc xá, trong đó có cả Nhật Hạ. Cô chọn ở lại trường để có thể tập trung học, nếu về nhà sẽ lại buông thả bản thân và làm những gì mình muốn. Dù vậy, Hạ hiếm khi cảm thấy cô đơn, còn có Nhi ở cùng với cô nữa. Nhi ở đội tuyển Hóa, cũng là bạn thân, nhà xa nên dọn luôn vào ký túc ở, thế là hai đứa chung phòng với nhau.
Nhi đã giúp Hạ rất nhiều trong khoảng thời gian hai đứa ở chung phòng. Cả hai chỉ có thể trò chuyện với nhau vào tối muộn, nhưng điều đó đối với Hạ là đủ. Cô có một người để chia sẻ mọi chuyện và người đó sẵn sàng lắng nghe cô. Tuy nhiên, những đêm trò chuyện như vậy không nhiều, vì cả hai đều ý thức được rằng kì thi sắp tới gần và họ không nên dành thời gian quá nhiều cho việc tán gẫu.
__________________________________________
"10/6/2021,
Vẫn là chuỗi ngày ôn luyện siêu bận rộn, sáng sớm thức dậy rồi đến phòng ôn đến tối muộn mới được về. Cảm giác như ma cà rồng vậy, lâu lắm rồi không được thấy ánh sáng mặt trời.
Tối nay mình đã phát hiện ra, trường mình còn có một chỗ tuyệt vời để ngắm sao, đó là sân thượng ký túc xá. Tình cờ buổi tối lên phơi đồ thì mới nhận ra rằng, trời đêm tháng 6 chưa bao giờ đẹp đến thế. Trước giờ mình luôn nghĩ, sống ở một thành phố nhỏ là một bất lợi lớn. Thế nhưng ở đây lại có một thứ quý giá mà tiền cũng không mua được, đó là không khí. Không khí ở đây trong lành, ít ô nhiễm, khói bụi nên sao trời tỏa sáng lấp lánh.
Bầu trời đêm vốn chỉ là một màu đen kịt, thế nhưng lại trở nên rực rỡ với những vì sao sáng. Liệu mình có thể gặp được ai rực rỡ như những vì sao ấy không nhỉ? "