Tinh Tú Mùa Hạ

Chương 18: Khó Chịu



Xe buýt cuối cùng cũng về đến chung cư, học sinh lần lượt bước xuống xe một cách mệt mỏi. Nhật Hạ và Nhi khoác tay nhau đi vào sảnh, miệng ngáp ngắn ngáp dài như bị thiếu ngủ mấy ngày. Ngay lúc này đây, cô chỉ muốn thả mình vào đống chăn gối rồi đánh một giấc liền tù tì cho tới sáng mai.

Sau khi đã ngủ bù suốt hai tiếng trong phòng, Nhật Hạ mới lọ mọ dậy để xuống tầng ba ăn tối. Vì Nhi đã xuống trước nên cô phải đi một mình, thang máy xuống đến tầng bốn thì dừng lại, Nhật Hạ nhận ra ngay người đang bước vào, là Thanh Giang.

"Chị!" - Nhật Hạ đưa tay lên chào.

"Bây giờ em mới xuống ăn à?"

"Vâng, chị cũng thế ạ?"

"Ừ, nãy chị phải đợi bạn cùng phòng tắm."

Thanh Giang đi vào đã khoác lấy tay của Nhật Hạ, cô cũng đã quen với điều này rồi nên không bất ngờ lắm, có vẻ như hai người đã bắt đầu thân thiết hơn rồi. Thanh Giang cao hơn Nhật Hạ khoảng chừng 10cm, khiến cô phải ngước lên một chút để nói chuyện với chị. Mái tóc chị xoã ra, dài đến qua lưng, có lẽ do chị vẫn hay để kiểu búi cao nên cô không biết được rằng nó lại dài đến thế. Tóc mái được chị vén sang một bên, cố định lại bằng kẹp tóc. Gương mặt dù không trang điểm nhưng vẫn rất trắng hồng. Có thể nói chị giống như phiên bản con gái của Hoàng Anh Tú vậy.

Hai người cùng bước vào nhà ăn, Nhật Hạ nhìn xung quanh để tìm Nhi nhưng vẫn không thấy đâu, đành phải gọi vào máy của nó.

"A lô." - Nhi bắt máy chỉ sau ba tiếng chuông.

"Mày đang ở đâu đấy?"

"À, mày dậy rồi à? Tao đang có việc tí, mày cứ ăn đi nhé!"

Giọng của Nhi ở đầu dây bên kia nghe có vẻ khá lo lắng, khiến Nhật Hạ ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Thanh Giang thấy cô vẫn chưa tìm được chỗ ngồi, liền ra kéo tay cô lại chỗ mình:

"Em vẫn chưa tìm được chỗ à?"

"Vâng, bạn em không ở đây nên không biết ngồi với ai nữa."

"Thế ngồi với chị này, bạn chị cũng về phòng hết rồi."

Nhật Hạ đi lại phía bàn, ngồi xuống đối diện với Thanh Giang. Chị tận tình lấy giấy lau đũa và thìa cho cô, rồi hai người cùng đi ra quầy buffet để chọn đồ ăn. Nhật Hạ cứ đứng mãi trước quầy đồ Âu, phân vân không biết nên chọn sốt tiêu xanh hay sốt nấm để chấm steak, cuối cùng đành lấy cả hai về.

Thanh Giang đã chọn món xong và quay lại chỗ ngồi trước. Nhật Hạ để chiếc đĩa đầy ắp đồ ăn lên bàn, hiếm khi mới được ăn một bữa thịnh soạn như vậy, cô quyết định gạt ý định giảm cân sang một bên để tận hưởng những món sơn hào hải vị này. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, nội dung cũng chỉ xoay quanh vấn đề học đội tuyển và bạn bè xung quanh.

"Nhật Hạ này, làm sao em quen được Dũng vậy?" - Chị hỏi.

"Bọn em là bạn từ bé. Ngày xưa Dũng với em là hàng xóm." - Cô vừa ăn vừa trả lời.

"Ồ, chị nghe Dũng kể về em nhiều lắm. Trước giờ nó cũng không nói chuyện với con gái mấy, bạn của nó toàn con trai thôi."

"Chắc tại bọn em quen biết lâu nên vậy, Dũng hồi bé cũng ít nói lắm." - Cô vừa nói vừa nhớ lại hình ảnh cậu bé gầy gò năm đó mà bật cười.

"À mà này, cái bạn nam hồi chiều mình gặp ấy, tên là gì thế?"

"Anh Tú ạ? Có việc gì không chị?" - Nhật Hạ có hơi khựng lại một chút khi nghe chị hỏi vậy, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

"Không có gì, chị chỉ muốn làm quen thôi."

Thanh Giang đưa hai tay lên chống cằm rồi mỉm cười nhìn Nhật Hạ, khiến cô cảm thấy khó hiểu. Cô muốn hỏi tại sao chị lại muốn làm quen với anh, nhưng lại sợ lộ ra là mình thích anh Tú nên đành thôi.

Câu nói của Thanh Giang cứ quanh quẩn trong đầu cô mãi cho đến khi cả hai người đã ăn xong. Thanh Giang vẫn cứ thao thao bất tuyệt về một thứ gì đó mà không nhận ra rằng Nhật Hạ chẳng hề để ý.

"Nhật Hạ! Nhật Hạ!" - Thanh Giang hua tay trước mặt cô.

"Vâng, sao đấy chị?"

"Lên tầng tám chơi không. Bây giờ ở trên đấy đang có ca nhạc đấy. Mình đi!"

Nhật Hạ chưa kịp trả lời đã bị Thanh Giang khoác tay kéo đi. Tầng tám là khu vực quầy bar và cà phê, ngoài ra còn có thêm một khu sân khấu nhỏ để biểu diễn âm nhạc. Khách ở đây hầu hết là người lớn hoặc một nhóm gia đình, nhưng cũng không thiếu học sinh tò mò lên đây chơi. Nhìn qua một lượt, Nhật Hạ có thể nhận ra một vài học sinh của tuyển lý trường cô, số học sinh còn lại có lẽ là từ chuyên Thái Bình.

Cô và Thanh Giang tìm một chỗ ngồi gần sân khấu rồi order đồ uống. Khi nước được mang ra cũng là lúc ban nhạc bắt đầu biểu diễn. Nhật Hạ đang say sưa lắng nghe bài hát thì có người đi lại kéo ghế ra ngồi. Dũng cứ thế ngồi xuống rồi cầm tờ menu lên, nhưng cuối cùng lại chẳng chọn món gì.

"Em trai không biết xin phép à? Chị đã cho phép em ngồi đâu." - Thanh Giang lại bắt đầu giở giọng trêu ghẹo cậu.

"Em ngồi cạnh Hạ chứ có ngồi cạnh chị đâu mà xin phép."

"Thì nó cũng đã đồng ý cho mày ngồi đâu! Đúng không Nhật Hạ?" - Chị vừa nói với Dũng lại quay ra phía cô.

"Em thì sao cũng được, Dũng thích ngồi đâu thì ngồi thôi." - Cô đáp.

"Chị nghe thấy chưa?"

Dũng đắc thắng nhìn Thanh Giang, chỉ thấy chị lườm nguýt một cái rồi cũng bỏ qua.

"Ê Tú! Ra đây!"

Cái tên quen thuộc khiến Nhật Hạ giật mình quay lại như chính cô mới là người được gọi. Hoàng Anh Tú đi về phía chỗ người bạn vừa gọi mình, Nhật Hạ nhìn theo anh đi vào, lại bất ngờ chạm mắt với anh. Cô liền quay mặt đi theo phản xạ, còn anh cứ thế đi đến chỗ bạn mình.

"Ồ, kia có phải Hoàng Anh Tú không?" - Bỗng dưng Thanh Giang hỏi.

"Ừ, đúng rồi đấy." - Dũng đáp cụt ngủn.

"Dũng, cậu quen anh Tú từ lúc nào thế?"

Kể từ khi nhìn thấy hai người đi xuống cầu thang cùng nhau, Nhật Hạ đã cảm thấy tò mò không biết họ đã bắt chuyện với nhau thế nào.

"Mới đây thôi, bọn tớ chỉ nói chuyện xã giao với trao đổi bài một tí." - Cậu vừa trả lời vừa cầm ly nước lên uống.

"Chị muốn ra đấy làm quen quá. Nhật Hạ, em có cách nào để bắt chuyện không?"

"Em cũng không biết nữa..."

Nhật Hạ ngập ngừng đáp. Cô không muốn giúp Thanh Giang làm quen với anh, dù biết rằng như vậy là ích kỷ. Cô vẫn chưa biết nguyên do tại sao chị lại muốn như thế, nhưng phải đến 99% là chị thích anh. Cũng đúng thôi, một người tuấn tú lại dịu dàng như anh, ai chẳng khát khao muốn chiếm làm của riêng mình. Nhật Hạ biết rằng cô chẳng có quyền gì để can thiệp vào các mối quan hệ của anh, nhưng nếu cô giúp Thanh Giang thành công làm quen được với anh rồi, chắc chắn cô sẽ rất khó chịu.

"Ơ, cái bạn Tú kia đi ra ngoài mất rồi."

Thanh Giang rướn người nhìn theo anh và đám bạn đang đi ra quầy nước phía ngoài ban công.

"Chị biết rồi! Chị sẽ giả vờ đi lấy nước rồi bắt chuyện với bạn ấy!"

Nói rồi, chị cầm cốc nước lên định đi ra phía ngoài, nhưng khựng lại vì vạt áo như bị ai đó giữ lại.

"Em sao thế, Nhật Hạ?" - Chị nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

"....Chị đi nhanh nhé, em khát nước lắm rồi."

Cô ngập ngừng một lúc rồi mới đáp lại. Thật ra cô muốn ngăn Thanh Giang đi ra đó, nhưng cuối cùng lại nhát gan không dám nói. Cô cứ nhìn theo Thanh Giang đang đi ra ngoài, rất nhanh chị đã thành công nói chuyện riêng với anh. Cô muốn biết hai người đang nói gì, phản ứng của anh ra sao, nhưng lại chỉ nhìn thấy tấm lưng của hai người sau tấm cửa kính.

Đã mười phút trôi qua nhưng hai người vẫn chưa đi vào. Nhật Hạ bắt đầu cảm thấy bồn chồn không yên. Dũng ở bên cạnh vẫn đang nói chuyện, nhưng lại không lọt được vào tai cô một chữ nào.

"Hạ, cậu có đang nghe không đấy?"

"Hả, gì cơ? Nhạc ồn quá tớ không nghe được."

"Tớ hỏi là cậu đã nghe bài mới của Hà Anh Tuấn chưa?"

Tiếng nhạc to khiến Dũng phải ghé sát vào tai Nhật Hạ nói, cô cũng đưa tai ra phía cậu để nghe rõ hơn. Bỗng tiếng cửa kính được kéo rầm ra một tiếng thật to. Hoàng Anh Tú và Thanh Giang cuối cùng cũng nói chuyện xong.

"Sao mở cửa mạnh thế?" - Thanh Giang quay ra hỏi anh.

"Tại cửa rít quá." - Anh đáp.

Nhật Hạ nhìn hai người nói chuyện, trong lòng lại cảm thấy vừa khó chịu vừa bất lực.

"Tớ về phòng trước đây. Bảo lại với chị Giang cho tớ nhé."

Nhật Hạ quay lại nói với Dũng rồi đứng lên rời đi mất. Vừa đi vừa bị phân tâm bởi cuộc trò chuyện của hai người. Trở về phòng, cô bắt gặp Nhi đang nằm úp xuống giường, miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu chửi thề nào đó.

"Vừa nãy mày làm gì đấy? Tao gọi mà tắt máy nhanh vậy? - Nhật Hạ hỏi.

"Tao cũng định kể cho mày đây. Trời ơi, tao nhục nhã quá đi mất!"