Tình Vương Vấn

Chương 20



Sau một kì nghỉ dài ngày, Minh Hạo lại tiếp tục vùi đầu vào dự án phim mới của mình. Còn Thường Miên cũng lại quay trở về với công việc trợ lý thường ngày của cô. Thời gian này, Tạ Thiên Hi ngoài mặt thì luôn tỏ ra thờ ơ, lãnh đạm với Thường Miên khiến cho cô có một chút được thả lỏng tinh thần. Nhưng cô nào có biết được trong đầu hắn đang suy tính những chuyện gì.

* * *

Tại dinh thự nhà họ Thẩm. Minh Hạo đang ngồi đối diện với Thẩm phu nhân. Bà vẫn thản nhiên ngồi uống trà, không thèm nhìn Minh Hạo lấy một lần, lạnh nhạt cất lời:

- Sao, vẫn còn biết đường về nhà rồi cơ à? Tưởng anh quên luôn cái nhà này rồi chứ!

Đã quen với thái độ này của mẹ mình, anh vào thẳng vấn đề:

- Hôm nay con trở về, muốn nói với mẹ một việc. Con sẽ kết hôn với Thường Miên.

Thẩm phu nhân thoáng chút giật mình, rồi rất nhanh sau đó đã lấy lại được thái độ điềm tĩnh vốn có của mình. Bà không mặn không nhạt nói:

- Mẹ đã cho con quá nhiều thời gian để trải nghiệm bên ngoài rồi. Bây giờ mẹ cũng không muốn nói nhiều nữa. Công ty đang rất khó khăn, con phải về ngay và kết hôn với Lâm tiểu thư. Lúc này không phải là lúc hành động nông nổi, chỉ biết nghĩ cho bản thân của mình. Mẹ biết sẽ hơi khó khăn đối với con, nên mẹ sẽ cho con thêm một chút thời gian ngắn nữa để chia tay với con bé đó. Đây đã là quá nhân nhượng với con rồi, đừng đi quá giới hạn của mẹ.

Lúc này, Minh Hạo không thể chịu đựng được sự áp đặt của mẹ mình, vô cùng tức giận. Anh đứng bật dậy, thẳng thắn và kiên quyết:

- Con trở về là để thông báo cho mẹ biết chứ không phải để hỏi ý kiến của mẹ. Cuộc đời của con, con sẽ tự mình quyết định, mong mẹ đừng nhúng tay vào. Không ai có thể thay đổi được quyết định của con, kể cả mẹ.

Nói xong, Minh Hạo nhanh chóng bước ra khỏi căn nhà, một nơi mà chưa một lần đem đến cảm giác an toàn hay ấm áp cho anh. Thẩm phu nhân nhìn con trai rời đi, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén. Thằng con trai này của bà từ nhỏ đã thế, luôn chống đối bà. Bà bảo nó đi đường A thì nó kiên quyết phải đi đường B. Không chỉ khuôn mặt tinh xảo, kể cả tính cách cũng được thừa hưởng theo gen trội của mẹ. Chính vì thế mà sự yêu thương và quan tâm con của bà cũng vô cùng đặc biệt. Đợi đến lúc thích hợp, bà sẽ không kiêng nể gì mà ra tay.

* * *

Tại biệt thự riêng của Tạ Thiên Hi. Ngồi dựa lưng trên chiếc ghế sô pha cùng với một ly rượu đỏ, trông hắn thật nhàn hạ. Lúc này, điện thoại đổ một hồi chuông.

- A lô, thế nào rồi?

- "..."

- Tiếp theo, cậu biết phải làm gì rồi chứ?

Ngắt điện thoại, hắn ngắm nhìn ly rượu đỏ trên tay, sóng sánh. Không biết lúc này hắn nghĩ gì nhưng bên bờ môi thoáng hiện một nụ cười tự tin pha chút giễu cợt.

* * *

Thời gian gần đây, vì để quay ngoại cảnh, đoàn làm phim của Minh Hạo đã phải thuê cả khách sạn gần nhất để cho cả đoàn nghỉ ngơi. Sau cả một ngày trời mới quay xong được hai phân cảnh. Nhà đầu tư mới đưa vào đoàn phim của Minh Hạo vài cô nàng diễn viên trẻ không tên tuổi. Không biết với cái dàn diễn viên mới này, trong bao lâu thì anh mới có thể quay xong phần ngoại cảnh đây. Minh Hạo bất đắc dĩ thở dài.

Vì hôm nay mọi người trong đoàn tổ chức sinh nhật cho một diễn viên, nên Minh Hạo không thể từ chối dự tiệc được. Anh chọn chỗ ngồi dưới cùng để tránh bị làm phiền và cũng dễ rút lui nhất. Nhưng rồi, một cô gái từ đâu xuất hiện xin được đổi chỗ để được ngồi cạnh anh. Minh Hạo nhìn sang, thì ra là cô nàng diễn viên mới tên Lưu Diễm.

- Em có thể ngồi cạnh anh không?

Minh Hạo rõ ràng là không vui, anh không thèm nhìn cô ta thêm nữa:

- Chẳng phải cô đã ngồi rồi sao?

Nghe anh nói như vậy, Lưu Diễm có chút ngượng ngùng. Cũng may là mọi người đang mải vây quanh chúc tụng nữ chính của buổi tiệc nên không để ý đến chỗ này. Tuy nữ diễn viên này cũng khá là xinh đẹp, dáng người quyến rũ nhưng với Minh Hạo, cô nàng lại chẳng thể để lại chút ấn tượng gì. Lưu Diễm ngồi hậm hực, từ trước đến nay, chưa từng có một người đàn ông nào mà không bị cô hấp dẫn. Chưa một lần thua cuộc, thế mà hôm nay lại bị một anh chàng đẹp trai coi như không khí, thật là mất mặt, quá mất mặt. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì cô còn mặt mũi nào mà làm ăn nữa. Không! Không thể được! Lúc này, Minh Hạo đang ngồi loay hoay với cái điện thoại. Lưu Diễm rót cho mình một cốc rượu, rồi lại tự tay rót rượu vào ly của Minh Hạo. Anh nhìn ly rượu đầy rồi nhìn lên Lưu Diễm tỏ ý không hiểu. Cô nàng thản nhiên cầm ly rượu hướng về phía anh:

- Đạo diễn Thẩm, từ lâu em đã rất ngưỡng mộ tài năng của anh. Những bộ phim của anh em đều xem, không thể bỏ qua được bộ nào. Lần này được hợp tác cùng anh quả là một vinh hạnh lớn cho em. Có thể nhận ly rượu này của em được không, thần tượng?

Minh Hạo đang định từ chối thì mọi người nghe thấy, hùa theo.

- Đúng rồi, anh Minh Hạo đi đâu cũng có rất nhiều fan hâm mộ nha. Nhận đi!

Quả thật, Minh Hạo không phải là người ưa nịnh, nhưng trước tình hình này, không nhận thì được sao? Anh đành phải thỏa hiệp:

- Thôi được, tôi chỉ một chén thôi. Mai còn phải vào việc.

Lưu Diễm cạn ly với Minh Hạo, uống cạn một hơi, anh xin phép mọi người rời bàn rồi nhanh chóng trở về phòng.

- Ơ, đạo diễn Thẩm mới một ly mà đã đầu hàng rồi à?

- Anh ấy xưa nay vẫn nhạt nhẽo như vậy. Kệ đi, mọi người tiếp tục nào!

Sau một hồi bàn tán, mọi người lại tiếp tục hòa vào không khí sôi nổi của bữa tiệc. Lưu Diễm nhìn theo bóng lưng Minh Hạo với một nụ cười hài lòng.

Sau khi trở về phòng, Minh Hạo cảm thấy có chút khó chịu bèn thả người xuống giường, lẩm bẩm:

- Mới một ly mà đã say rồi sao?

Anh nóng nực, ngột ngạt, khó chịu quá. Lăn lộn một hồi, cả người lẫn hơi thở đều nóng bỏng, bức bách. Anh cảm thấy có điều gì đó không ổn. Là một người khá thông minh, cho nên dựa vào những gì vừa xảy ra cùng với tình trạng của mình lúc này, anh đoán chắc rằng ly rượu kia có vấn đề. Anh lẩm bẩm:

- Chết tiệt!

Ngay sau đó, Minh Hạo ngồi bật dậy định lao ngay vào phòng vệ sinh. Bỗng chốc, thân thể đã bị ai đó đẩy ngã lại xuống giường. Anh nhìn lên, như chợt hiểu ra, gương mặt thoáng chút nhợt nhạt:

- Thì ra là cô. Cô làm vậy là có ý gì đây?

Lưu Diễm cười nhạt, cô đứng trước giường anh với dáng vẻ thập phần quyến rũ:

- Anh nghĩ xem?

Minh Hạo cố gắng lắc đầu thật mạnh để cho mình có thể tỉnh táo ra đôi chút, anh sắp không chịu đựng được nữa rồi. Minh Hạo bật dậy, đẩy mạnh Lưu Diễm ra nhưng cô ta lại lao đến nhanh như chớp điên cuồng mà hôn anh. Minh Hạo thân thể căng cứng nhưng anh vẫn dùng chút tia tỉnh táo còn sót lại đẩy cô ta ra rồi lao nhanh ra cửa. Lưu Diễm lúc này chạy ra đứng chặn trước cửa rồi từng bước đẩy dần anh ra phía sau:

- Cô.. cút ngay cho tôi!

Lúc này, Lưu Diễm cười ma mị, cô lại lao vào anh. Một mặt, cô ta cầm lấy tay của Minh Hạo giữ chặt rồi ép đặt lên bầu ngực đẫy đà vốn đã được phơi ra phân nửa. Tay còn lại, giữ lấy đầu anh rồi hôn lên bờ môi nóng bỏng của anh. Xúc cảm từ bàn tay đặt trước ngực cô ta lan truyền đến từng tế bào. Minh Hạo lúc này đã hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo, cả người anh giờ đây đã bị lửa dục vọng thiêu đốt. Hai tay không ngừng xoa nắn nụ hoa, bờ môi nóng rẫy cùng bờ môi mềm mỏng khêu gợi cuồng loạn dây dưa. Sau đó, hai người thoát hết quần áo, dần ngã xuống giường. Anh nhanh chóng tiến vào khiến cho Lưu Diễm không tự chủ được rên lên, Minh Hạo hừ lên một tiếng rồi mạnh mẽ xâm nhập, miệng thì luôn không ngừng gọi tên một người. Tiếng thở dốc cùng tiếng kêu kiều mị vang vọng khắp phòng.