Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Chương 109: Ngoại truyện 3



"Tiểu Mẫn, chúng ta về thôi." Ngồi chỗ tay lái chiếc Ferrari màu đỏ, Mạc Thiên thò người sang thắt dây an toàn cho Tề Mẫn đang hồn bay phách lạc, đồng thời dịu dàng khuyên.

"Em không về!" Tề Mẫn cự tuyệt đầy kiên quyết.

Mạc Thiên nhíu nhíu mày, đưa tay lên vuốt vuốt tóc cô, nói: "Tiểu Mẫn, muộn lắm rồi, đừng tùy hứng nữa được không?"

"Hu hu. . . . . . Em muốn tìm anh Húc………. Anh Húc……….. " Miệng Tề Mẫn mím lại, ôm anh khóc.

Mạc Thiên cứng người, Tề Mẫn không hề nhìn thấy, trong mắt anh thoáng qua tia đau thương, anh đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng cô, dùng giọng trầm thấp nói: "Húc chỉ đi ra ngoài dạo một chút thôi, cũng đâu phải là không gặp nữa."

"Em mặc kệ, đêm nay em phải nhìn thấy anh Húc! Anh Thiên, anh giúp em được không……….." Tề Mẫn nước mắt lã chã nhìn Mạc Thiên, cầu xin.

Mạc Thiên nhếch môi chua sót, dịu dàng nhìn cô, hai tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hai ngón cái chia nhau lau những giọt nước mắt đang chảy xuống hai bên má phải và trái của cô, nói: "Ừ, đừng khóc, anh giúp em."

Tề Mẫn liền nín khóc ngay lập tức, cười rộ lên, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn anh Thiên! Em biết anh là tốt nhất!"

Hai câu này từ nhỏ đến lớn Mạc Thiên đã nghe hàng ngàn hàng vạn lần rồi, càng nghe, lòng anh càng khổ sở. Để che giấu nét mặt của mình, anh chợt quay mặt đi, ngồi trở lại vị trí của mình, lấy điện thoại di động, vừa gọi điện thoại vừa nói: "Anh gọi xem cậu ấy có mở máy hay không."

Tề Mẫn nghe xong, nhất thời hai mắt nhìn anh đầy mong chờ.

"Ong ong ong. . . . . ." Một hồi chuông đột ngột vang lên bên tai Phong Khuynh Lam, cô nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy trên tủ đầu giường bên phải, một chiếc điện thoại di động màu đen đang chấn động, đồng thời màn hình chiếc điện thoại cũng đang phát sáng.

Cô quay đầu lại, không nhìn cuộc gọi đến.

Hai phút sau, điện thoại di động vẫn kiên trì đổ chuông như cũ, cô xê dịch cơ thể yếu ớt, đưa tay với lấy chiếc di động, định mang đến cho Lăng Húc. Nhưng sau khi cô ngồi thẳng người dậy, liền hoàn toàn ngây dại, thân thể mình dưới chăn lại không hề mặc gì……….

Lúc ở sở nghiên cứu, đúng là cô thường xuyên bị người ta cởi hết quần áo, nhưng điều này cũng không có nghĩa đối với lần này chẳng sao cả.

Phong Khuynh Lam khẽ nguyền rủa một tiếng, liếc mắt nhìn chiếc điện thoại không ngừng chấn động trong tay, miễn cưỡng ra khỏi giường, đi đến trước tủ treo quần áo, giữa một rừng áo sơ mi trắng bên trong, cô tiện tay cầm đại lấy một cái khoác lên trên người, vịn vào tường đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, cô mới phát hiện ra, chỗ mình đang ở là một ngôi thiệt thự ba tầng vô cùng tráng lệ, mà lúc này cô đang đứng ở hành lang tầng hai. Cô tìm tòi vị trí có thể là phòng bếp, vịn vào lan can từ từ xuống tầng.

"Em xuống làm gì?! Cơ thể suy yếu như vậy, còn nhích tới nhích lui!" Đi xuống tầng dưới, cô cúi đầu vịn vào lưng ghế sofa trong phòng khách muốn nghỉ một chút, liền nghe thấy một hồi rống giận được truyền đến cách đó không xa, ngay sau đó thân thể cô cũng bị người ta bồng lên.

Phong Khuynh Lam bị rống choáng váng, sững người nhìn khuôn mặt lạnh lùng, tuấn mỹ của người đàn ông.

Lăng Húc liếc nhìn chiếc điện thoại di động không ngừng chấn động trong tay cô một cái, vừa bồng cô đi về phía phòng ăn, vừa nói: "Em là vì muốn cho tôi nhận điện thoại?"

Phong Khuynh Lam chớp chớp mắt, bảy hồn tám vía quay về, gật đầu nói: "Ừ, điện thoại di động của anh cứ kêu."

Có lẽ cô thật sự mệt mỏi, cũng không nảy sinh ý phản kháng, để mặc cho đối phương bồng mình.

Lăng Húc nghe xong, cau mày, trách cứ: "Em không tự nhận đi? Hoặc nếu không muốn nhận tắt luôn đi là được rồi."

Anh nhìn lướt qua khuôn mặt tái nhợt của cô rất không bằng lòng, nhỏ giọng nói: "Lăn qua lăn lại như vậy, lại mất đi nửa cái mạng."

Nếu không phải lo lắng cho thân thể của cô, anh sao có thể phải làm Liễu Hạ Huệ? Lúc ở trên giường, ngay cả một động tác nhỏ cũng không dám làm. Lần này thì hay rồi, tự cô đi giày vò mình!

Phong Khuynh Lam không hiểu tại sao người kia lại tức giận, giải thích: "Nếu tôi nghe điện thoại sẽ tạo ra hiểu lầm gì đó không tốt lắm. Về việc tắt mày thì càng không thể được, dù sai đây cũng là đồ của anh. Hơn nữa, người gọi điện cho anh hẳn là có việc tìm anh gấp, nếu không đã không gọi mãi."

Lăng Húc nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc ghế dựa cạnh bàn ăn, cầm lấy chiếc điện thoại vẫn như cũ không ngừng kêu trên tay cô, nghiêm túc nói: "Em là người phụ nữ thứ ba được tôi chạm vào từ sau khi tôi mười bốn tuổi, hai người trước đó theo thứ tự là mẹ và em gái."

Anh nghe điện luôn trước mặt cô, giọng nói lạnh lẽo: "Tốt nhất là cậu có chuyện gì gấp."

Đầu điện thoại bên kia, Mạc Thiên kêu rên một hồi trong lòng, có vẻ như anh đã đụng trúng họng súng rồi. Đụng cũng đụng vào rồi, rơi vào đường cùng, anh đành phải cứng đầu nói: "Húc, cậu đang ở đâu? Tiểu Mẫn rất muốn gặp cậu."

"Đưa điện thoại cho Tiểu Mẫn." Lăng Húc vừa lấy đồ ăn cho Phong Khuynh Lam, vừa dặn dò.

"Anh Húc, anh đang ở đâu? Tiểu Mẫn rất nhớ anh!"

Giọng nói làm nũng lọt vào trong tai Phong Khuynh Lam không sót một chữ nào, khóe miệng cô giật giật châm chọc, người đàn ông này, vừa tình thâm ý thiết với người ta, vừa dây dưa không rõ với người khác. Đầu điện thoại bên kia, cô gái không chút che giấu tình yêu của mình, khiến cho người ta muốn bỏ rơi cũng không bỏ rơi được.

"Tiểu Mẫn, bây giờ em lập tức về nhà ngay." Lăng Húc mặt lạnh ra lệnh.

"Anh Húc…….. Em muốn gặp anh……….."

"Tiểu Mẫn, đừng để anh phải tức giận." Đối với sự nức nở của đối phương, Lăng Húc không chút mềm lòng, giọng vẫn khó chịu như cũ.

"…….. Em biết rồi. Anh Húc, chừng nào thì anh về?"

Lăng Húc liếc mắt nhìn Phong Khuynh Lam, đáp: "Qua vài ngày nữa, vẫn chưa xác định. Đưa điện thoại cho Thiên."

"Anh Húc, sinh nhật vui vẻ!"

"Húc." Một giọng nam truyền đến.

"Không được dung túng cô ấy, bây giờ đưa cô ấy về nhà ngay." Lăng Húc trầm giọng phân phó.

"Uh"

Cúp điện thoại xong, Lăng Húc tùy ý đặt điện thoại di động lên chỗ trống trên bàn ăn, bản thân ngồi xuống bên cạnh Phong Khuynh Lam, vừa tiếp tục lấy thức ăn cho cô, vừa nói: "Em hẳn là có ấn tượng với tam hùng của bang Liệt Diễm lúc trước đi?"

Mặc dù hiện tại, tam hùng của bang Liệt Diễm đã đổi thành mình, Chuẩn và Thiên.

Phong Khuynh Lam gật đầu, nhìn anh có chút ngờ vực.

"Tiểu Mẫn là con gái bảo bối của chú Tề. Mặc dù tôi và cô ấy không có quan hệ máu mủ, nhưng trong mắt tôi, cô ấy chính là em gái." Lăng Húc chậm rãi nói.

"Cô ấy thích anh." Phong Khuynh Lam nhìn vào đôi mắt hẹp dài của anh, nói khẳng định.

Lăng Húc lơ đễnh đáp: "Đây là chuyện của cô ấy, tôi không yêu cô ấy."

Phong Khuynh Lam thấy anh không giống như nói dối, liền không nói thêm gì nữa, tập trung ăn đồ.

Ngay cả chính cô cũng không hiểu, tại sao tâm trạng của mình đột nhiên tốt hơn một chút.

"Không được ăn." Sau nửa giờ, Lăng Húc đưa tay phát vào cái tay đang cầm nĩa của Phong Khuynh Lam.

Phong Khuynh Lam vô cùng buồn bực nhìn anh, hỏi: "Còn có ai tới ăn nữa sao?"

"Không, nhưng không cho phép em ăn." Lăng Húc dùng khăn ăn tao nhã lau lau miệng mình, giọng nói kiên quyết.

"Tại sao?" Phong Khuynh Lam nhăn mày, hỏi có chút bất mãn.

Đã rất lâu rồi cô chưa được ăn cái gì ngon như vậy……….

Lăng Húc bất giác đưa tay sờ sờ vào bụng cô, không hề bất ngờ khi nhận ra nó đã căng phồng, trước lúc cô nổi giận, liền thu tay của mình lại, nói: "Ăn quá nhiều cùng một lúc sẽ không tốt cho cơ thể. Buổi tối không được ăn no quá, em bây giờ đã quá no rồi."

Phong Khuynh Lam lưu luyến buông nĩa xuống.

Lăng Húc đưa tay bồng cô lên, đi về phía phòng khách, khi phát hiện ra cô không hề phản kháng anh có chút bất ngờ, lúc này hơi hưng phấn hỏi: "Tôi chưa được sự cho phép của em đã bồng em lên, em không tức giận sao?"

Phong Khuynh Lam thờ ơ đáp: "Cũng không phải là chưa bồng qua, dù sao tôi cũng lười đi." Điều quan trọng nhất là, hiện tại cô vẫn còn quá yếu.

Đúng là trước lạ sau quen, trong mắt Lăng Húc lóe lên tia tính toán.

Anh đặt người trong ngực xuống chiếc ghế sofa màu đen bằng da thật, xoay người đi pha trà.

Nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong mắt Phong Khuynh Lam tràn đầy hiếu kỳ, rốt cuộc anh ta đã lớn lên trong gia đình như thế nào?

Biết nấu ăn, biết pha trà, biết chăm sóc người khác……..