"Trời ạ, Tiểu Ny, cả đêm con không ngủ sao?" Lam Nguyệt đang ăn sáng nhìn thấy đôi mắt gấu mèo của Dany, khiếp sợ không thôi, đau lòng hỏi.
Tầm mắt Đan Liên cũng chuyển đến gương mặt tiều tụy của Dany.
Dany ngồi xuống vị trí của mình, chống lại ánh mắt quan tâm của Lam Nguyệt, khẽ nâng khóe môi nói: "Mẹ, con không sao, mẹ không phải lo lắng."
Lam Nguyệt nhìn cô một lúc, nhẹ nhàng thở dài một cái, tiếp tục dùng bữa sáng.
Đan Liên vừa chậm rãi ăn sáng, vừa nói: "Người của Bạch gia có ý muốn để Bạch Triết Hiên ở rể nhà chúng ta."
Lam Nguyệt ngước mắt quan sát biểu hiện của Dany.
Động tác của Dany hơi dừng lại, lơ đễnh đáp: "Vậy sao?"
Lam Nguyệt nghiêm túc hỏi: "Tiểu Ny, trưa hôm nay con đi với ai?"
"Dĩ nhiên là đi cùng bạn trai con rồi." Dany đáp giọng nhẹ nhàng.
"Cùng Tiểu Tề hả?" Không biết mất bao lâu Lam Nguyệt mới hỏi.
Dany trợn trừng mắt, nhìn về phía Lam Nguyệt, hỏi ngược lại: "Ngoài anh ấy ra, con còn có ai là bạn trai sao?"
Lam Nguyệt không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng chính bà đã nói, sẽ để tùy ý cô đưa ra quyết định, nhưng bà thật lòng không muốn nhìn thấy sự lựa chọn của cô là Bạch Triết Hiên: "Vậy còn Bạch Triết Hiên?"
"Tí nữa con sẽ gọi điện giải thích rõ ràng với anh ta." Dany thản nhiên đáp.
"Vậy cha từ chối Bạch gia luôn nha." Đan Liên đánh tiếng.
Dany gật đầu một cái.
Lam Nguyệt an tâm cười cười, nói: "Tiểu Ny, Tiểu Tề là một người đàn ông tốt hiếm có, con phải giữ chặt lấy. Đừng ỷ vào việc người khác thích mình, thì muốn làm gì cũng được, làm gì cũng phải có chừng mực……….."
Cô có chút nói không lên lời: "Mẹ, có phải mẹ đã bị anh ấy mua chuộc rồi không?"
Lam Nguyệt lườm cô một cái, nói: "Mẹ sợ con bỏ qua người đàn ông tốt như vậy mà thôi!"
Đan Liên gật đầu liên tục, nói phụ họa: "Cậu ta đúng là người không tệ."
". . . . . ." Cảm giác hai người bọn họ đều đã bị mua chuộc hết rồi.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Dany cầm chiếc điện thoại di động trên chiếc bàn thủy tinh trong phòng khách lên, nhấn một dãy số mình đã từng học thuộc lòng.
"Chào buổi sáng, em ăn sáng chưa?"
Dany cúi đầu vừa đi về phía ban công, vừa lạnh nhạt nói: "Ăn rồi. Tôi gọi điện cho anh là muốn nói với anh chuyện này."
"À? Chuyện gì vậy?"
Dany im lặng một lúc, ngẩng đầu, ánh mắt hết sức kiên định, nói: "Trưa nay tôi không đến chỗ hẹn được đâu."
"Hả? Sao vậy?"
Dany hít sâu một hơi, nói: "Hôm nay tôi muốn hẹn cùng bạn trai."
Giọng nói có chút kinh ngạc của đối phương truyền đến: "Em đã có bạn trai? Chuyện từ khi nào?"
"Cách đây không lâu." Dany đặt tay phải lên trên lan can, cặp mắt nhìn ra vườn hoa ngoài ban công, nói.
Đối phương im lặng một lúc, hỏi: "Em thích hắn?"
Dany "Ừ" một tiếng, cô phải thích anh thôi………..
"Tiểu Ny, em không được đem tương lai của mình ra đùa giỡn. Anh biết người em thích là anh, anh cũng biết trước đây mình rất quá đáng, nhưng mà bây giờ anh đã hối cải rồi, em có thể cho anh một cơ hội, đồng thời, cũng là cho mình một cơ hội được không?"
"Tiểu Ny, em đừng náo loạn được không? Trước đây anh không nên chà đạp vào tấm chân tình của em, chỉ cần em đồng ý ở cùng anh, anh nhất định sẽ cố hết sức để bù đắp lại cho em."
Dany đặt cằm lên trên cánh tay, chậm rãi nói: "Bạch Triết Hiên, có một số việc nói quá rõ sẽ không tốt đâu."
"Anh hi vọng em nói rõ ràng, anh không muốn mình bị chết mà vẫn không hiểu gì."
Dany đứng thẳng người, giọng nói mang theo chút nguội lạnh: "Tôi đã thích anh bao lâu, tôi đã đi theo sau lưng anh lâu như vậy, nhưng anh chưa từng coi trọng tôi. Từ lúc tôi quyết định sẽ không thích anh nữa cũng đã được ba tháng, nhưng số lần anh chủ động liên lạc chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí cũng đều là vì em gái mình. Đến nay, tập đoàn Bạch Thị mới đổi chủ được hai ngày, anh liền chủ động hẹn gặp tôi, anh bảo tôi phải làm thế nào để tin tưởng là anh thật lòng, chứ không phải là vì tập đoàn Đan Thị đây?"
"Tiểu Ny. . . . . ."
Dany ngắt lời hắn, tiếp tục nói: "Có lẽ tôi nên cảm kích anh. Nếu không phải vì anh, sao tôi có thể gặp được anh ấy? Rốt cuộc tôi đã biết, không phải ông trời đã quên lãng tôi, mà là người ấy của tôi còn chưa xuất hiện."
"Vì anh em mới gặp hắn ta? Hắn ta là ai? Anh biết không?"
Khóe miệng Dany giật giật, nói: "Nếu không phải vì muốn điều dưỡng vết thương lòng đã bị anh đả thương, tôi đã không tới Đỉnh Vô Danh, cũng sẽ không gặp được anh ấy."
"Không đúng, vẫn sẽ gặp được, chỉ là hơi muộn một chút, mối ràng buộc với anh ấy cũng sẽ nông hơn một chút." Cô nghĩ đến mối quan hệ giữa Tề Ngôn và Lăng Diệp, nghĩ đến chuyện anh tưởng lầm mình đỡ đạn giúp anh, lại nói.
"Tiểu Ny, xin lỗi em, thứ lỗi cho anh được không?"
Dany hơi nhăn mày, nói: "Được rồi, Bạch Triết Hiên, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi."
"Hắn ta là ai?"
Dany cảm giác có chút kích động, nói: "Anh ấy là ai anh không cần biết, anh chỉ cần biết tôi đã có bạn trai là được. Đừng đem chủ ý đánh trên người tôi nữa, cảm ơn."
"Thật ra em căn bản chưa có bạn trai, có đúng không? Em chỉ muốn xem anh đối với em có bao nhiêu kiên trì, cũng muốn anh phải nếm trải cảm giác đau lòng. Tiểu Ny, anh biết anh sai rồi, em trở lại bên cạnh anh được không? Bây giờ anh rảnh rỗi, nghĩ kỹ lại, mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười của em đều ở trong đầu anh."
Dany chợt trừng mắt, nói: "Ha ha, thì ra anh vẫn tự cho mình là đúng. Tôi trịnh trọng nói cho anh biết, tôi đã có bạn trai, anh ấy không phải là người thay thế của anh, cũng không phải là đồ chơi tôi tìm để giết thời gian."
Cô hít một hơi, nói: "Tôi thích anh ấy, muốn ở cùng anh ấy trọn đời."
Đột nhiên cô có cảm giác từ phía sau có người ôm lấy mình, đồng thời đoạt lấy chiếc điện thoại di động của mình.
Dany chợt quay đầu lại, chỉ thấy Tề Ngôn cười như không cười nhìn mình. Nghĩ đến lời mình vừa nói, gương mặt cô đỏ bừng lên.
"Vậy em nói cho anh biết hắn ta là ai."
Trong mắt Tề Ngôn thoáng qua tia tàn khốc, thản nhiên nói: "Nói cho anh biết thì sẽ thế nào? Bạch tiên sinh."
Thừa lúc đối phương đang sửng sốt, anh tiếp tục nói: "Anh quấy rối bạn gái của tôi, khiến cho tôi cảm thấy rất phiền toái."
"Ha ha, anh là?"
Tề Ngôn chậm rãi nói: "Bản thân họ Tề tên Ngôn, là bạn trai của Tiểu Ny."
"Tề Ngôn? Hình như trong tầng lớp thượng lưu không có cái tên này. Anh bám theo cô ấy, chỉ vì tiền thôi. Muốn bao nhiêu tiền anh mới bằng lòng rời khỏi cô ấy?"
Khóe miệng Tề Ngôn lạnh lùng nâng lên, nói giễu cợt: "Từ trước đến giờ, tôi đều không hy vọng xa vời miệng chó có thể khạc ra răng ngà. Bạch tiên sinh, anh rất nhiều tiền sao?"
"Không ít, có thể no chết anh. Nói đi, ra một giá, bao nhiêu."
"Đây là anh đang mua thịt lợn?" Đầu lông mày Tề Ngôn khẽ động, hỏi.
"Loại người như anh, bám theo cô ấy thực chất chỉ là vì tiền. Ra giá đi."
Khéo môi Tề Ngôn gợn lên tia nguội lạnh, thấp giọng nói: "Con mắt của em đã bán đứng em."
"Ngôn, em. . . . . ."
Tề Ngôn ngắt lời cô, chậm rãi nói: "Anh biết em vẫn chưa quên được hắn. Ở trong lòng em, có lẽ anh và hắn chiếm cứ khoảng không gian bằng nhau, hoặc là anh chiếm cứ không gian nhỏ hơn một chút."
"Xin lỗi. . . . . ." Không biết vì sao, nghe đối phương nói ra những lời này, Dany có cảm giác chóp mũi đau xót, trong nháy mắt, hai mắt đã phủ một tầng hơi nước.
Tề Ngôn cười dịu dàng, nói: "Không cần nói lời xin lỗi với anh, anh biết em đã rất cố gắng đẩy hắn ra ngoài rồi."
"Ưmh, hiệu quả không cao, có lẽ là do em làm chưa đủ tốt." Anh kéo dài, giọng nghiêm trang nói.
Dany nghĩ đến tối hôm qua mình không để anh ở trong đầu, hết sức phấn khởi đồng ý lời hẹn của Bạch Triết Hiên, liền xấu hổ một trận, không ngừng lẩm bẩm: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Tề Ngôn giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt cô, dịu dàng nói: "Nghe thấy em nói thích anh, anh rất vui."
"Tối qua em đã quên mất cuộc hẹn của chúng ta, đồng ý lời hẹn của Bạch Triết Hiên." Dany ngân ngấn nước mắt, nghiêm túc nhìn anh, nói.
Ngón cái hai tay Tề Ngôn chia nhau ra, lướt qua hai bên mắt thâm quầng của Dany, đau lòng nói: "Đứa ngốc, đêm hôm qua không ngủ sao."
Dany dùng sức đẩy anh ra, tâm trạng kích động nói: "Anh có biết em nói gì không hả! Tối hôm qua em nhận được điện thoại của Bạch Triết Hiên, sau đó liền ném anh lên chín tầng mây!"
Tề Ngôn lại ôm cô lần nữa, chậm rãi nói: "Anh biết."
Dany khóc bù lu bù loa: "Em thà rằng anh mắng em. . . . . ."
Tề Ngôn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, hỏi: "Hiện tại thì thế nào?"
Dany dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh: "Em muốn ở cùng với anh."
Tề Ngôn nhếch miệng, dịu dàng nói: "Vậy tại sao anh còn phải mắng em?"
Anh dùng giọng thoải mái nói: "Rất không dễ, lòng em mới có được khuynh hướng nghiêng về phía anh, anh không muốn để nó lại có khuynh hướng nghiêng sang chỗ khác."
Hai tay Dany vòng chắc bờ eo gầy gò của anh, nói tuyên thệ: "Sẽ không đâu, em sẽ quên hắn bằng tốc độ nhanh nhất."
Tề Ngôn đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nhàn nhạt nói: "Thuận theo tự nhiên là được rồi, không cần miễn cưỡng bản thân."
Qua một lúc lâu, giọng nói rầu rĩ của Dany truyền đến: "Em làm bẩn áo sơ mi của anh rồi."
Môi Tề Ngôn khẽ cong lên một cái, nói lơ đễnh: "Không sao."
"Đúng rồi, sao anh đến sớm như vậy?" Dany dùng đôi mắt có chút đỏ nhìn anh, hỏi.
"Nhớ em." Tề Ngôn cúi đầu hôn một cái lên trán cô, dịu dàng nói.