“Chiều nay chúng ta sẽ có buổi quay phim ngoài trời, mọi người nhớ chú ý.”
“Vâng thưa sếp.”
“Chiến dịch quảng cáo lần này quảng bá cho một resort tại ngoại ô, thời gian di chuyển khá dài, nên dự là chúng ta sẽ ở đó 2 ngày 2 đêm, mọi người chú ý. Phòng Tổ chức liên hệ với quản lý của Tô Á về lịch trình.”
“Dạ vâng.”
Cuộc họp kết thúc.
Tại căng tin công ty,
Châu Thâm:”Cuối cùng thì tôi cũng sắp được gặp nữ thần rồi, thật là háo hức quá đi.”
“Bớt ảo tưởng lại, người ta không thích cậu đâu.” người vừa nói là Mạnh Dật Nhiên tính tình khá hoạt bát.
“Tôi biết chứ, cô ấy cũng như vì sao trên trời vậy, thật khó với rồi” vừa nói Châu Thâm vừa đưa tay về phía trần nhà như đang chới với cái gì đó.
Hạo Hiên và Mạnh Dật Nhiên cũng nhìn theo, Hạo Hiên kéo tay Châu Thâm đặt xuống bàn.
“Huynh đệ đừng buồn, còn có Mạnh tiểu thư mà.” vừa nói Hạo Hiên vừa hất mặt về phía Mạnh Dật Nhiên đang làm điệu bộ thục nữ.
“Chỉ có Hạo Hiên là nhìn ra tố chất của tôi.” Mạnh Dật Nhiên ngại ngùng đáp
“Hạo Hiên, cậu tỉnh lại đi, Mạnh Dật Nhiên là đàn ông cải trang thành đó.” Châu Thâm ôm lấy tay cậu lay lay với vẻ mặt sợ hãi, tự nhiên cảm thấy sau gáy một cảm giác ớn lạnh. Không quay lại thì thôi, vừa quay lại vừa nhìn thấy một ánh mắt sắc lẹm đang nhìn về phía Châu Thâm, cái vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống khiến cậu sợ hãi vội vàng quay lại ngồi im một chỗ.
Lúc này, phía xa vang lên tiếng
“Lâm Tổng, sao cậu đến không báo cho tôi trước chứ, thật là...”
Hạo Hiên quay lại, đụng phải ánh mắt của Lâm Bác Văn đang nhìn về phía này vội gật đầu chào.
“Này, tôi vừa làm gì sai sao.” Châu Thâm nhỏ giọng run rẩy.
“Có sai, cậu vừa nói tôi là đàn ông đó. Có tin tôi đánh chết cậu.” Mạnh Dật Nhiên gằn giọng nói.
“Không phải, lúc nãy Lâm Tổng nhìn tôi với ánh mắt chết chóc, tôi nghĩ mình sẽ không sống nổi qua đêm nay mất.” nghĩ đến đây Châu Thâm liền rùng mình.
Lâm Bác Văn được Lý Minh đưa đi để bàn công việc, Châu Thâm mới thở phào một cái.
“Chẳng phải bình thường anh ta cũng chỉ giữ thái độ đó với tất cả mọi người sao. Có gì là lạ?” Mạnh Dật Nhiên vừa xé miếng bánh mì vừa nói.
“Cô không hiểu được đâu, cái ánh mắt đó như tôi vừa cướp đi cái gì đó của anh ta vậy. Cùng là con người mà sao trông anh ta đáng sợ thế.”
“Có khi nào Lâm Tổng thích tôi, thấy cậu nói tôi là đàn ông liền muốn xử cậu không?”
“Không thể nào? Thẩm mỹ của Lâm Tổng không thấp vậy chứ?” nói rồi Châu Thâm vội chạy đi
“Cậu vừa nói gì hả? Đứng lại cho tôi...” Mạnh Dật Nhiên vừa đuổi theo vừa gọi
***
Buổi chiều tại sảnh công ty Y,
“Mọi người đến đủ cả chưa?”
“Rồi thưa Lý Tổng.”
Lúc mọi người chuẩn bị lên xe thì xe của Lâm Tổng đi đến, cửa sổ xe mở ra, Tô Á đang ngồi trên ghế sau ôm lấy tay Lâm Bác Văn.
“Lý Tổng chúng ta xuất phát chứ.”
“Chúng ta đi thôi.”
Từ trong xe, Lâm Bác Văn thấy Hạo Hiên lên xe (xe giống xe khách limousine)
“Cậu lái xe chở cô Tô, tôi sẽ đi cùng bọn họ.” nói rồi Lâm Bác Văn mở cửa xe đi về phía xe của Hạo Hiên, đằng sau Tô Á vừa vẫy gọi vừa hậm hực.
Lâm Bác Văn bước lên xe trong sự bàng hoàng của tất cả nhân viên có mặt. Đi về phía ghế đối diện Hạo Hiên ngồi xuống.
Châu Thâm ngồi bên cạnh Hạo Hiên khẽ liếc sang bên cạnh rồi lại quay sang Hạo Hiên.
“Hạo Hiên, có khi nào anh ta lên đây để xử tôi thật như lời Dật Nhiên nói không huhu.”
“Không đâu, ở đây có rất nhiều người, anh ta sẽ không dám làm bậy.” Hạo Hiên khẽ vỗ vai an ủi
Châu Thâm lại lần nữa ớn lạnh, run rẩy chúi đầu vào vai Hạo Hiên mà không để ý, Lâm Bác Văn một bên đang nhìn chằm chằm. Lý Minh từ phía trên đi xuống ngồi bên cạnh Lâm Bác Văn
“Lâm Tổng chào.”
“Chào” Lâm Bác Văn gật đầu với Lý Minh.
“Lâm Tổng, cậu từng đi xe như vậy chưa, sợ cậu không thoải mái.”
“Hồi cấp 3 với đại học tôi cũng hay đi xe như vậy. Cũng thấy bình thường.”
“À.”
Khoảng 2 tiếng sau, tất cả có mặt tại resort ngoại ô thành phố. Lâm Thị mới mở một resort bên cạnh bờ biển, với quy mô 10.000 m2, được xây dựng với tiêu chuẩn 5 sao, đầy đủ tiện nghi đáp ứng tất cả nhu cầu của khách hàng.
“Wao biển kìa, tuyệt vời.” Châu Thâm phấn khích reo lên “Hạo Hiên lát nữa cất đồ xong cậu với tôi ra biển đi dạo nhé.”
“Tôi hơi chóng mặt, cậu rủ Dật Nhiên đi cùng đi.”
Mọi người đến quầy lễ tân nhận phòng.
“Mọi người nhận phòng nghỉ ngơi, buổi tối sẽ dùng bữa tại nhà hàng của resort.” Hạo Hiên được sắp xếp cùng phòng với Châu Thâm, Lâm Bác Văn ở phòng đối diện họ.
“Hạo Hiên, nhanh lên biển đẹp chưa kìa.” Châu Thâm vừa đi vừa kéo Hạo Hiên đang uể oải phía sau.
“Này Châu Thâm, cậu không thấy Hạo Hiên đang khó chịu sao.” Mạnh Dật Nhiên nói “Có sao?” Châu Thâm vừa nói vừa nhìn Hạo Hiên.
“Tôi không sao, chắc tại đi xe đường dài nên hơi chóng mặt xíu thôi.” Hạo Hiên uể oải đáp
Từ phía xa Tô Á trong bộ bikini để lộ ra thân hình gợi cảm, đang quấn quýt bên Lâm Bác Văn.
“Văn Văn, chúng ta xuống tắm biển đi, anh dạy em bơi được không.”
“Tôi không biết bơi.” Lâm Bác Văn lạnh lùng đáp
“Vậy chúng ta cùng đi dạo, hay chụp một kiểu cùng nhau được không?”
“Không thích.”
Lâm Bác Văn thấy Hạo Hiên từ phía đối diện cùng Châu Thâm, Mạnh Dật Nhiên đang trò chuyện với nhau, từ từ đi tới họ
“Aaaaaaaa, nữ thần Tô Á kìa, cô ấy đẹp vô thực luôn.” Châu Thâm phấn khích reo lên
“Đừng la nữa, mất mặt quá.” Mạnh Dật Nhiên vừa nói vừa che mặt lại.
“Có cả Lâm Tổng nữa, hình như họ đang đi về phía chúng ta đó.” Hạo Hiên nói “Trời ơi, tôi phải chạy thôi.” Châu Thâm đang định đi thì Dật Nhiên kéo lại
Châu Thâm khẽ hé mắt nhìn Lâm Bác Văn, lại một lần nữa va phải ánh mắt chết chóc đó. Lúc này cậu chân tay rã rời, định thần lại liền chạy đi rồi la lên
“Giết người.”
Mọi người đều khó hiểu với hành động của Châu Thâm, trừ Lâm Bác Văn.
“Văn Văn, em thấy hơi mệt anh đưa em về phòng được không?” Tô Á nũng nịu nói. “Nói với trợ lý của cô đi.” Lâm Bác Văn lạnh lùng nói
“Tô tiểu thư hay để chúng tôi đưa cô về phòng nhé.” Dật Nhiên nói
“Không cần.” Tô Á hậm hực đáp, đón lấy áo choàng từ trợ lý rồi đi mất.
Lúc này Dật Nhiên cũng nhận được cuộc gọi từ Lý Minh về thiết kế set quay nên cũng rời đi, chỉ còn lại Hạo Hiên và Lâm Bác Văn.
Hai người ngồi tại một chiếc bàn gần bờ biển ngắm hoàng hôn.
“Lâm Tổng, anh thích ngắm hoàng hôn ạ.” Thấy không khí ngại ngùng, Hạo Hiên quyết định lên tiếng trước.
“Cậu thì sao?”
“Tôi rất thích ngắm hoàng hôn, cảm giác bình yên lắm, nó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.”
Hạo Hiên mải ngắm hoàng hôn không để ý Lâm Bác Văn đang chăm chú nhìn mình.