Mấy ngày không có Lưu Vĩ Kỳ làm phiền, cuộc sống của Ngô Thiến vô cùng thoải mái, nhưng cũng không kéo dài quá lâu.
Hôm nay như mọi ngày Ngô Thiến sau khi kết thúc buổi học trên đường quay về ký túc xá liền gặp phải Lưu Vĩ Kỳ. Mấy ngày không gặp, Lưu Vĩ Kỳ cũng không lành lặn. Do xô xát với băng khác mà mặt đầy vết bầm tím, tay trái cũng bị người ta đánh gãy, phải băng bó.
Ngô Thiến nhìn Lưu Vĩ Kỳ trong lòng đầy ghê sợ, thầm nghĩ nếu còn ở cùng hắn liệu sẽ có một ngày cô bị đánh chết không.
Lưu Vĩ Kỳ chầm chậm tiến lại, vươn tay định chạm vào Ngô Thiến, nhưng Ngô Thiến đã lập tức lùi lại.
“Làm gì?”
“Mấy ngày không gặp thật nhớ em.”
“Không gặp anh, ngày nào đối với tôi cũng thật perfect.”
“Không quan tâm anh bị thương sao?”
“Đáng đời.”
“Không sợ anh đau lòng sao?”
“Tôi còn lo cho tôi chưa xong. Tốt nhất anh tránh xa tôi ra, tránh để đám lưu manh nghĩ tôi với anh có quan hệ gì đó rồi đến gây sự.”
“Anh lại cứ thích dây dưa với em.”
“Đồ thần kinh.”
Ngô Thiến vừa hay nhìn thấy Lâm Triệt đi về phía mình, liền mặc kệ Lưu Vĩ Kỳ chạy đến chỗ Lâm Triệt.
“Chào cậu.”
Lâm Triệt nhìn thấy Ngô Thiến liền cau mày, mất kiên nhẫn định né đi. Ngô Thiến liền nắm lấy cổ tay của Lâm Triệt nói nhỏ
“Lâm Triệt, mau giúp tôi thoát khỏi tên lưu manh kia đi, hắn cứ làm phiền tôi.”
“Không liên quan đến tôi.”
“Cậu không thể thấy chết không cứu được.”
Lưu Vĩ Kỳ một bên thu hết mọi hành động vừa rồi của hai người vào mắt, hắn vô cùng khó chịu, tiến lại hỏi
“Ai vậy?”
Ngô Thiến liền xoay người lại, khoác lấy tay Lâm Triệt, vênh mặt lên tự hào nói.
“Đây là bạn trai của tôi.”
“Ai là bạn trai của cậu?” Lâm Triệt quay sang nhìn Ngô Thiến, ánh mắt đầy vẻ tự mãn.
Ngô Thiến vội vàng kéo Lâm Triệt ra hiệu hãy giúp mình.
Lâm Triệt đánh giá người trước mặt có vẻ không phải là người tử tế gì, lại nhìn Ngô Thiến đang ở một bên bối rối. Lâm Triệt khẽ thở dài, nắm lấy tay Ngô Thiến.
“Đi thôi.”
Cả Lưu Vĩ Kỳ và Ngô Thiến đều bất ngờ bở hành động của Lâm Triệt. Trong lòng Ngô Thiến không ngừng cảm động, còn bên trong Lưu Vĩ Kỳ là máu ghen trào dâng. Lưu Vĩ Kỳ liền gạt tay Lâm Triệt ra khỏi Ngô Thiến, chỉ thẳng vào mặt Lâm Triệt quát lớn.
“Mày là cái thá gì mà nắm tay.”
“Như anh đã thấy, cậu ấy nói tôi là bạn trai cậu ấy.” Lâm Triệt bình thản đáp.
“Mày có biết tao là ai không hả, người của tao mà mày cũng dám động vào?”
“Anh đừng ở đây mà ăn nói xằng bậy, tôi lúc nào là người của anh hả?” Ngô Thiến bực mình quát.
“Thiến Thiến à, nó có gì tốt hơn anh chứ? Anh yêu thương em như thế…”
“Cậu ấy cái gì cũng hơn anh, cũng không lưu manh giống anh, giờ anh biết rồi sau này đừng đến tìm tôi.”
“Không được. Này thằng kia, tao với mày đấu một trận đi.” Lưu Vĩ Kỳ máu nóng nổi lên, nói hắn là một kẻ điên không sai, khi tức giận là vô cùng liều lĩnh.
“Anh muốn làm gì? Muốn đánh người phải không? Tôi báo cảnh sát đó.”
“Thiến Thiến, nhưng mà anh…”
“Chính vì lúc nào anh cũng như thế, hở ra là dùng bạo lực, hở ra là chém giết mới khiến người xung quanh anh sợ hãi. Nếu anh dám động vào cậu ấy, tôi liều mạng với anh.”
Ngô Thiến nói xong liền kéo Lâm Triệt rời đi. Lưu Vĩ Kỳ ở lại ánh mắt vô cùng bối rối nhìn theo. Vụ việc to tiếng cũng thu hút rất nhiều sinh viên qua đường hóng chuyện. Giai Ý cũng ở đó, lòng vô cùng hỗn độn, vừa nãy mới nghe Lâm Triệt là bạn trai của Ngô thiến, cảm xúc Giai Ý vô cùng khó tả.
Ở một ghế đá,
“Xin lỗi cậu vì chuyện vừa rồi.”
Ngô Thiến cúi đầu nhỏ giọng nói. Ngô Thiến vô cùng hối hận vì đã kéo Lâm Triệt vào chuyện này.
“Vậy mà tôi cứ nghĩ là cậu thuê anh ta để diễn một vở kịch gài tôi chứ.”
“Này trí tưởng tượng của cậu cũng quá cao siêu rồi đó.”
“Anh ta sẽ không làm phiền cậu nữa chứ?”
“Tôi không chắc.” Ngô Thiến bất lực lắc đầu.
Lâm Triệt suy nghĩ một lúc liền nói
“Tôi sẽ cho cậu mượn tôi một thời gian, nhưng có điều kiện.”
“Cậu không sợ sao? Anh ta là giang hồ, có thể tìm cậu gây chuyện.”
“Ừ vậy thì thôi.”
“Này.”
“Tôi đùa thôi.”
“Vậy điều kiện là gì?”
“Hừm, tôi vẫn chưa nghĩ ra. Sau này sẽ tính với cậu sau.”
****
Hôm sau trên trường liền lan truyền thông tin Ngô Thiến và Lâm Triệt hẹn hò, đi đến đâu Ngô Thiến cũng nhận được vô vàn lời bàn tán xì xào. Mọi người trong phòng ký túc xá mà Ngô Thiến ở đều vô cùng ngạc nhiên, ngoại trừ Giai Ý chỉ ngồi một bên đã biết hết mọi chuyện, mặt không cảm xúc.
“Này Ngô Thiến hôm trước cậu còn bày tỏ vô cùng ghét Lâm Triệt, giờ tự nhiên lại hẹn hò là sao thế?” -Quả Quả.
“Ai cũng bị khuất phục bởi đồng tiền thôi.” -Triệu Tử Vi vốn là người khá thẳng thắn.
“Vi Vi à mình đâu phải con người như thế.” -Ngô Thiến rầu rĩ giải thích.
“Vậy chuyện là thế nào?” -Triệu Tử Vi.
“Chuyện này hơi khó nói, đến lúc thích hợp mình sẽ nói với các cậu.” -Ngô Thiến.
Giai Ý một bên cảm thấy Ngô Thiến là đang giả bộ bí ẩn, giở trò mưu mô mới khiến Lâm Triệt mới đồng ý hẹn hò. Giai Ý liền lên tiếng.
“Chẳng phải có một cậu trai luôn đến đây gặp cậu sao, còn hay tặng cậu quà. Cậu như thế chẳng phải là đang bắt cá hai tay sao?”
“Không phải. Các cậu cũng thấy rồi đó, hắn ta là một tên lưu manh, mình không thích và cũng đã nhiều lần từ chối, nhưng hắn ta cứ bám riết không buông mình.”
“Cậu hẹn hò với Lâm Triệt không sợ liên lụy cậu ấy sao?”
“Mình…”
“Ngô Thiến à cậu làm vậy là kéo người ta vào đường chết đó.”
“Giai Ý, cậu nói hơi quá rồi không. Dù sao Lâm Triệt cũng được sự bảo hộ của Lâm Thị, nếu động vào Lâm Triệt thì người kia sẽ bình ổn hay sao?.” -Triệu Tử Vi.
“Đúng rồi đó. Mình thấy Ngô Thiến và Lâm Triệt rất đẹp đôi mà, quả là trai tài gái sắc.” -Quả Quả.
Giai Ý nghe đến đây liền ko vui, hậm hực bỏ ra ngoài. Giai Ý khác một số nữ sinh xung quanh Lâm Triệt. Họ chỉ vì gia sản của nhà họ Lâm, còn Giai Ý đối với Lâm Triệt đều là thật lòng. Từ lần đầu tiên gặp nhau tại cổng ký túc xá, vì vali khá nặng mà Giai Ý không thể mang vào, chính Lâm Triệt đã kéo giúp cô. Hành động đó của Lâm Triệt đã ghi điểm tuyệt đối trong lòng của Giai Ý. Kể từ giây phút đó Lâm Triệt giống như là ngôi sao ở trong tim Giai Ý.
****
Mối quan hệ của Ngô Thiến và Lâm Triệt cũng ngày càng thân thiết hơn. Tối đó khi hai người đang đi dạo, Lưu Vĩ Kỳ liền từ đâu xuất hiện đẩy Lâm Triệt ngã ra đất.
“Anh làm cái gì vậy hả?”
Ngô Thiến định tiến tới đỡ Lâm Triệt, liền bị Lưu Vĩ Kỳ nắm chặt lấy cổ tay, khuôn mặt hắn vô cùng tức giận.
“Đừng diễn nữa. Em làm như thế không vui đâu.”
“Diễn cái gì chứ. Anh mau bỏ tôi ra.”
“Anh biết hết rồi. Em cùng cái tên này diễn kịch trước mặt anh để anh rời bỏ em chứ gì. Đừng hòng lừa anh.”
Ngô Thiến vô cùng bất ngờ. Chuyện này ngoài Ngô Thiến và Lâm Triệt thì không một ai biết cả. Làm sao Lưu Vĩ Kỳ lại biết.
“Có phải em đang thắc mắc sao anh lại biết đúng không. Bạn cùng phòng của em, tên là cái gì nhỉ. Hình như là Giai Ý, đã đến tìm anh, nói cho anh biết sự thật. Ngô Thiến em cũng thật giỏi.”
Ngô Thiến nghe tên Giai Ý liền sững người. Cô chưa hề nói cho Giai Ý biết, mà dù Giai Ý có biết thì tại sao phải làm vậy.
Lâm Triệt đứng dậy liền cho Lưu Vĩ Kỳ ăn một cú đấm vào mặt. Lưu Vĩ Kỳ bị ăn đánh máu điên liền nổi lên, liền rút con dao nhỏ luôn mang theo ra, định sống mái một trận với Lâm Triệt. Con dao đang định lao tới Lâm Triệt thì Ngô Thiến đã nhanh chân chạy ra đỡ cho Lâm Triệt. Kết quả Ngô Thiến bị đâm một nhát vào hông.
Sau khi Ngô Thiến bị thương liền được đưa vào bệnh viện. Thời gian sau đó, Lưu Vĩ Kỳ cũng không dám xuất hiện trước mặt Ngô Thiến nữa. Ngoài bố mẹ của Ngô Thiến thì Quả Quả, Triệu Tử Vi, và Lâm Triệt cũng thường xuyên đến thăm cô. Ngô Thiến nghe được từ hai người bạn cùng phòng là Giai Ý đã chuyển ra ngoài, cũng không rõ lý do là gì, đi đâu.
Không còn sự xuất hiện của Lưu Vĩ Kỳ cuộc sống của Ngô thiến cũng bình yên hơn. Ngô Thiến cũng dần cảm nhận được tình cảm của mình dành cho Lâm Triệt. Sau một thời gian theo đuổi Lâm Triệt, hai người cũng chính thức ở bên nhau.