Tình Yêu Bụi Đời

Chương 10: Chương 10:




Một bữa tối trời mưa bay bay nhẹ hạt, kon phố vắng người đi lại. Tối nay Phong và Nguyên đi sửa xe một mình, nó bận đi thăm thằng đàn em bị ốm. Mua mấy kí cam, thêm 2 lon sữa, nó vào nhà thằng đệ tử thăm hỏi kĩ lưỡng rồi cắt đặt mấy đứa khác chăm nom thằng này rồi mới ra về.
Không như những đại ca khác. Từ ngày nó trở về đây, nó làm trùm băng này là để chăm lo, bảo vệ những mảnh đời cơ cực, chứ không phải để thu tiền bảo kê, thu thuế như tụi giang hồ kia. Vì vậy bọn đàn em nể trọng, yêu thương nó lắm, lúc nào cũng coi đại ca tụi nó là thần tượng cả.
Đang trên đường về, ngang qua đồi Thông Tin, nó nghe có tiếng kim loại leng keng. Ngước mắt nhìn lên nó thấy một bọn đúng 12 đứa, thằng nào cũng cầm ‘’đồ chơi’’ loang loáng. Côn nhị khúc, tuýt, nhưng ‘’ác’’ nhất là hai cây kiếm nhật và cây mã mĩ. Tụi nó đang vây một thằng nào đó trên đồi.
_ Giang hồ rửa hận hả ta - nó lẩm bẩm rồi nhẹ nhàng tiến sát gần ‘’chiến trường’’.
Trời đất, thằng bị vây là Hổ Kungfu chứ ai. Kì vậy, đây là ‘’đất’’ của thằng Hổ mà, nó nghĩ thầm.
Cả bọn không bit có người đang theo dõi phía sau. Thằng cầm mã lên tiếng trước tiên.
_ Sao rồi, bình thường nhìn đại ca ghê gớm lắm mà. Sao giờ thấy tụi em thì run rẩy dữ vậy.
Hổ gằn giọng
_ Tao *** sợ thằng nào hết ah. Tụi mày muốn gì đây.
_ Chẳng j` hết, chỉ là đại ca hết thời rồi, tụi em muốn xin đại ca… tí huyết, vậy thôi.
_ Lên tụi bây - một thằng hét lớn.
Cả đám lao đến. Thằng Hổ bình tĩnh ra đòn lia lịa, vặn gãy tay một thằng giật được cây nhị khúc. Hổ vung quất tứ tung, tụi kia hơi dạt ra rồi lại bu kín vào tấn công. Thằng Hổ dính mấy ống tuýt vào lưng bắt đầu loạng choạng. Bất ngờ thằng cầm mã từ phía sau lưng nhảy vào chém lén, Hổ quay lại giật mình không đỡ kịp.
Nhưng trong cái giây phút tưởng sẽ ‘’ra đi hok lời từ biệt’’ đó thì một bóng người xuất hiện. Nó chứ ai, việc đầu tiên của nó là tước hung khí của thằng kia bằng cú đá cực đẹp. Việc tip theo là nhanh tay lượm lại thanh mã vung lên ‘’giải tán đám đông’’. Tụi kia hoảng hồn lùi ra khi thấy người lạ, nhưng vốn chuyên nghiệp tụi nó lại bao vây lại ngay.
Nó cười gằn.
_ Bữa nay tụi mày hok làm sát thủ được rồi.
Tụi kia tức tối xông vào. Nó đếm lướt qua thật nhanh, tỉ số bây giờ là 10 chọi 2. Một đường kiếm xả xuống đầu nó, nó cầm mã gạt ra rồi xoay người để một cú song phi ngay mặt thằng côn đồ, thằng này ngay lập tức bật ngửa văng ra sau. Nhưng lại một cây kiếm tip theo tính chém xuống lưng nó. Nó quay lại né đòn, quăng cây mã, hai chân nó búng lên ‘’cắt kéo’’ vặn ngược cổ thằng kia xuống đất nghe cái rầm.
Phía bên kia, Hổ cũng vừa giải quyết gọn 2 thằng bằng những đường côn nhà nghề.
Tỉ số rút gọn còn 6-1. Chỉ cần liếc sơ qua cách cầm ‘’đồ nghề’’ là đủ bit tụi còn lại toàn là dân cao thủ rồi, tụi nó múa côn múa tuýt loang loáng. Nhưng 2 thằng đại ca đang bị vây cũng đâu phải tay mơ, hai đứa lập tức xoay lưng vào nhau lựa thế. Hổ xoay xoay cây nhị khúc, nó trụ mình xuống tấn.
Bọn kia tiến lên, trận chiến lại bắt đầu. Nó và Hổ ra đòn vù vù, thêm ba thằng giang hồ gục ngã, nhưng bù lại nó ăn hai cây nhị khúc cực mạnh vào bả vai. Máu nóng dồn lên, nó quay người bẻ nát cánh tay thằng vừa đánh lén. Hai thằng cuối cùng quay lưng bỏ chạy.
Trận chiến chấm dứt, nó đá vào lưng một thằng đang nằm gần đó.
_ Biến.
Tụi kia dắt díu nhau lồm cồm bò dậy, leo lên mấy chiếc xe xoáy nòng ầm ầm rút lui.
Hổ thở phào, quay qua lặng yên nhìn nó.
_ Sao lại là mày, Sao mày lại cứu tao.
_ Hem bit, tại tao thik thế.
_ Mày hok giận vụ tao tính chiếm địa bàn mày sao.
Nó mỉm cười
_ Ăn nhằm gì đâu, với lại mày đâu có chiếm được.
Hổ nhìn nó mà ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên, lần đầu tiên có 1 thằng xả thân vì mình. Hổ lại càng ngạc nhiên hơn khi thằng đó lại từng là kẻ thù không đội trời chung.
_ Thôi mày về đi - nó lên tiếng - tụi kia kéo lên lại thì phiền lắm.
_ Nhưng… nhưng tao chẳng còn chổ nào để về hết.
_ Sao lại hem, về với tụi đàn em mày đi.
Hổ buồn rầu.
_ Tụi hồi nãy là đàn em tao đó.

_ Trời… trời đất, j` ki` cục vậy, sao tụi nó lại…. - nó ngạc nhiên cực độ.
_ Mày đi với tao, tao nói cho nghe.
Nói rồi Hổ lôi nó đi, hai thằng bước vào một quán nhậu bình dân bên đường. Hổ kêu lít rượu với dĩa gỏi.
Cầm ly rượu nốc cái ực, thằng đại ca nổi tiếng liều mạng buồn buồn kể lại.
_ Thời thế thay đổi rồi mày ah`, tụi đàn em phản tao hết rồi. Hai thằng đệ kề cận tao nhất giờ lại muốn hất cẳng tao xuống để giành chức đại ca.
_ Vì vậy hôm nay tụi nó mới phục kích tính hạ mày phải hem - nó bắt đầu hỉu ra
Hổ lẳng lặng gật đầu rồi nâng ly rượu dốc cạn.
_ Bây giờ mày sẽ thế nào - nó hỏi
_ Hok bit, chắc tao nên ra đi tìm đất mới.
_ Vậy mày qua ở chung với tao cho vui, cứ phiêu bạt vậy đâu phải giải pháp.
_ Nhưng mày….
_ Tao sao ?
_ Mày hok giận chuyện hồi trước sao.
Nó nhe răng cười thật tươi.
_ Giận dỗi j`, chuyện nhỏ. Thôi quyết định vậy đi, bắt đầu tối nay mày về ở với tao. Nâng ly mừng zụ này coi.
Hổ cầm ly mà mặt đầy vẻ xúc động. Tròn mắt nhìn nó cười thật vô tư, như hai thằng đã quen nhau từ lâu lắm rồi. Thì ra trên đời này cũng có người tốt sao, vậy mà trước giờ Hổ cứ ngỡ cuộc sống này chỉ toàn là những mưu toan, ân oán thôi. Bất giác Hổ bật cười rồi cụng ly với nó.
_ Uh, nâng ly.
Hai thằng chén tạc chén thù tâm sự đủ chuyện.
Thì ra quá khứ của Hổ cũng một trời đau thương như nó. Năm lên 7 tuổi, ba Hổ trong một cơn nghiện thuốc, đã đem nó đi bán cho nhà giàu không có con để lấy tiền. Má Hổ khóc lóc chạy theo giành con lại, nhưng ông chồng vũ phu giang tay tát bà cái rầm, bà ngã đập đầu vào tường ngất xỉu. Hổ khóc ré lên nhìn má nó nằm rũ rượi trên mặt đất, ba nó trói nó lại mang đến một ngôi nhà thật lớn có cái cổng sắt khổng lồ.
1 tuần sau Hổ trèo cổng trốn về tìm má. Nó đứng sựng lại trước cửa khi thấy bà ngoại nằm khóc vật vả bên cái bàn thờ nghi ngút khói hương. Trên bàn thờ đặt tấm ảnh của má nó, kế bên còn có ảnh ba nó nữa. Sau khi ba nó mang nó đi bán, má nó gượng tỉnh lại chạy theo thì một chiếc xe tải phía sau phóng lên tông trúng bà. Người tài xế hoảng sợ vọt ga bỏ chạy, bỏ lại sau lưng người mẹ đáng thương nằm gục trong vũng máu mà đôi mắt vẫn mở to như tìm hình bóng đứa con …. Ba nó thì bị giang hồ thanh toán, ông bị đâm lút cán dao vào ngực sau một trận thắng bạc lớn tại sòng Hai Quỷ.
Cuộc đời chỉ để lại cho Hổ bà ngoại đã ngoài 70. Nhưng đau thương chưa hết, 3 ngày sau người ta mang giấy nợ đến xiết nhà, ba nó đã vay rất nhiều tiền của anh em giang hồ. Họ đuổi hai bà cháu ra đường.
Bà già nghèo khổ rơi nước mắt dắt đứa cháu 7 tuổi ra đi, bit sống như thế nào đây. Bà ngoại đành dẫn Hổ lang thang đi ăn xin khắp nơi, tiếng là nuôi Hổ chứ thật ra Hổ nuôi bà nhiều hơn. Với chiếc ca nhựa, ngày ngày Hổ len lỏi trong các quán ăn, chờ khách gọi tính tiền là : a lê hấp! nhảy vào trút gọn mớ đồ ăn còn sót lại trên bàn vào ca.
Hồ cùng bà sống nhờ nghề ‘’trút sơ-ri’’ cho đến khi lên mười tuổi. Một buổi sáng Hổ gọi bà dậy để đi ‘’ăn sáng’’, nhưng lay hoài ngoại vẫn không mở mắt, bà nó đã chết cóng trong đêm mưa gió hôm qua rồi. Sau khi bà chết, Hổ bỏ nghề ‘’trút sơ-ri’’, nó đã đủ lớn để biết được nỗi nhục khi húp thức ăn thừa của thiên hạ.
Vậy là Hổ dấn thân vào các băng móc túi, giựt đồ. Dần dà luật đường phố tàn khốc đã biến Hổ thành một con người bạo lực, tính gan lỳ cộng với những miếng võ học lén khi đứng xem ở những võ đường đưa Hổ trở thành một đại bàng đường phố. Đã nhiều lần bị bắt vào các trại thiếu niên và trường cưỡng bức lao động, nhưng sau mỗi lần trốn ra Hổ lại càng hung hăng hơn và thêm hận cuộc đời hơn.
Nhưng đến đêm hôm nay thì… đại bàng đã gãy cánh. Nhưng chính lúc này Hổ lại gặp nó, nó sẽ đưa Hổ làm lại cuộc đời.
_ Thôi về mày - nó ngà ngà lên tiếng
_ Uh…..về.
Hai thằng mồ côi vác vai nhau ngất ngưỡng bước trên đường.
Về tới nhà hai đứa bước vào. Nguyên và Phong đang ngồi đánh cờ, ngước lên thấy thằng Hổ đi sau lưng nó thì giật mình nhảy dựng lên. Phong chụp liền cái ghế, Nguyên cầm luôn cây…. lau nhà. Nó và hổ điếng người nhảy lùi ra sau.
_ Tính làm gi` đó tụi mày - nó hết hồn
_ Thằng… thằng Hổ Kungfu sau lưng mày kìa - Phong
Nó bật cười.
_ Ah`, từ bữa nay thằng Hổ ở với tụi mình.
_ Sao…sao… J` kì vậy, hok phải nó là ..là…. - Nguyên vẫn chưa hoàng hồn.

_ Là người chứ là gi` - Hổ lên tiếng
_ Hj`, tụi bây ngồi xuống đã rồi tao nói cho nghe.
Nó kể lại hết cho hai đứa bạn. Hai thằng chăm chú lắng nghe rồi gật gù.
_ Uh`, mày làm zậy được đó - Nguyên - Hổ ở đây với tụi tao lun cho vui.
Phong cũng cười cười chọc ghẹo.
_ Hay ghê, vậy là từ giờ mình có thêm thằng osin nữa.
_ J` mày - Hổ trợn mắt.
_ Sao đâu - nó cười cười - Thằng Nguyên làm osin trưởng, mày làm osin phụ.
_ Thôi, vậy để tao đi bụi đời tip hay hơn - Hổ le lưỡi - tụi bây bóc lột lao động quá.
Nó nhăn mặt.
_ Hok có đi đâu hết ah, ày nghỉ bữa đầu, mai bắt đầu dọn dẹp. Mày mà đi là tụi tao trói đầu lại…. thọc lét giờ.
_ Thôi thôi, tha tao đi - Hổ buồn thiu
Cả bọn ôm bụng cười khoái chí.
_ Mà thôi ngủ, mai còn đi làm - Phong
Sáng hôm sau, bốn đứa dẫn nhau ra công trình Bùi Thị Xuân. Bây giờ tụi nó phụ hồ ở đây. Nơi này người ta đang xây cái công ty gì đó to lắm, công nhân đông nghịt, ra vào nườm nượp. Bốn thằng đến trể vội vã bắt tay vào công việc mưu sinh.
15’ nghỉ giải lao, tụi nó ngồi dưới bóng cây tùng tránh nắng. Châm điếu thuốc, nó nhả từng vòng khói to tròn bềnh bồng, chăm chú quan sát hai thằng vừa bước xuống xe hơi đi vào cổng công trình. Một thằng tóc đỏ, một thằng đầu đinh nhuộm vàng, hình như tụi công tử nhà giàu hôm nọ. Phải rồi… chính hắn và đúng nó. Tụi nó làm cái gì ở đây vậy cà, chẳng lẽ đi…. phụ hồ.
_ Ê ‘’người quen’’ kìa mày - Nguyên cũng phát hiện ra ‘’cố nhân’’
Phong với Hổ liếc hai thằng đang nhơn nhơn đi vào, mặt thằng nào cũng vênh vênh váo váo, láo hết sức.
_ Tụi nào đó mày - Hổ
_ Công tử nhà Thanh Long, Trung Lân - nó nhổ 1 bãi nước miếng.
­_ Hai thằng đại gia ******* có số - Nguyên thêm vào
Hai thằng kia vẫn chưa thấy bọn nó. Tụi công tử kênh kênh vừa đi vừa dòm ngó chỉ chỏ tùm lum. Bất ngờ thằng tóc vàng vấp phải chân 1 thằng nhok đang nằm nghỉ trưa. -Oạch - thằng nhà giàu té sài lai trên đất. Bọn nó ngồi nhìn mà khoái chí bật cười ha hả, xung quanh cũng bắt đầu râm rang tiếng cười.
_ Thằng bố láo nào đây - thằng tóc vàng lồm cồm bò zậy tức tối
Thằng nhok đang nằm nghỉ giật mình tỉnh dậy.
_ Chuyện…. chuyện j` vậy.
_ Chuyện này nè….
Thằng nhà giàu tát cái bốp vào mặt thằng nhok đang lơ ngơ trước mặt, làm bé chúi nhủi xuống đất.
_ Sao… sao lại đánh tui.
_ Tại mày dám gạt chân tao.
_ Đâu có, tại anh tự vấp vào chân tui mà.
­_ Tự vấp hả…
Thằng công tử chụp cái cây gỗ gần đó vung lên tính xử đẹp thằng nhok đang té dưới chân nó.

Một bàn tay cứng như thép chụp cánh tay thằng tóc vàng lại.
_ Đủ rồi.
_ Mày…. mày là… là thằng mấy bữa phải hok. - thằng đại gia lắp bắp
_ Chính xác - nó lạnh lùng - vẫn nhớ hả.
_ Mày… - thằng tóc đỏ cứu bạn, vung nắm đấm vào mặt nó.
Ăn nhằm gi`, nó nghiêng người chụp luôn nắm đấm rồi vặn ngược khóa tay hai thằng ******* lại.
_ Xin lỗi thằng bé lẹ lên.
_ Không…. mắc gì… ối đau….
Nó lạnh lùng xiết mạnh hai tay.
_ Nhanh.
_ Xin… xin lỗi - hai đứa bại trận lắp bắp.
_ Tốt, giờ biến - nó hất mạnh tay lên phía trước.
Tụi công tử chúi nhủi xuống đất, rên rỉ ôm cánh tay. Vừa bò dậy chạy đi vừa đe dọa.
_ Chờ đó. Rồi mày sẽ bit tay tụi tao.
_ Hj`, Cũng vui thôi, nhanh nhanh nha tao chờ.
Nó đưa tay đỡ thằng bé đứng dậy rồi đi về phía tụi bạn.
Nguyên cười cười.
_ Mày xử đẹp đó, mà sao ít quá zậy.
_ Uh, gặp tao là hai thằng đó rụng mấy cái răng rồi - Hổ
_ Hj`, nhiu đó đủ cho tụi nó ‘’xài’’ cả tuần đó chớ. - nó cười
Hết giờ nghỉ, lại tip tục công việc. Nó đang lui cui vác thùng hồ thì…
_ Ah…. ah…. Anh, sao anh lại ở đây.
Nó giật mình quay lại. Trời đất, nhỏ nè chứ ai. Nay ngày gì mà toàn gặp người quen zậy chaj`.
_ Thì tui làm ở đây mờ, còn nhỏ cũng… ‘’làm’’ ở đây hở - Nó cười cười thả thùng hồ xuống, đưa tay phủi phủi bộ đồ lấm lem đất cát
_ Hứ… em còn đang đi học chứ bộ - nhỏ liếc nó 1 cái lé xẹ
_ Vậy sao hem học y, ra đây chi.
_ Ba em là cổ đông của cái công ty đang xây này mờ, em ra xem thử.
_ Chaj`, hèn gì.
_ Uh, công ty này của ông giám đốc nào ah’ giàu lắm. Ba em với ông chủ nhà Thanh Long, Trung Lân cũng đầu tư vốn theo ổng.
_ Chết em… - nó hoảng hồn
_ J` zậy.
_ Ah`… hem j`.
Thôi tiêu em rồi, nó nghĩ thầm, mới dợt công tử nhà 2 sếp xong, điệu này thất nghiệp là có.
Y như rằng, ngay lúc đó ông thầu đi ra. Sau lưng là 2 thằng nhà giàu bố láo vừa đi vừa cười đắc ý. Đến chổ nó, ông thầu ‘’phán’’.
_ Ê nhok, từ giờ mày được ‘’cấp giấy’’ nghỉ thoải mái.
_ Tui bit - nó lạnh lùng đáp
_ Vậy thì : a lê hấp biến - thằng tóc vàng hí hửng
Nhỏ hết hồn -
_ Ê, mấy người làm gì vậy, sao lại đuổi ảnh.

_ Tại tụi anh ghét nó - thằng tóc đỏ lên tiếng
_ Nhưng… nhưng mấy người hok có quyền.
Nó bất cần, 3 thằng bạn nó đã đứng sau lưng nó từ nãy giờ.
_ Kệ họ nhỏ ah`… thui tui về trước nha - nó chào nhỏ bằng 1 nụ cười thật tươi rồi quay lưng
_ Bye tụi bây - Hổ gằn giọng nhìn 2 thằng nhà giàu - sẽ gặp tao 1 ngày thật gần thôi.
Phong và Nguyên cũng lẵng lặng vừa bước theo nó vừa lườm mắt nhìn 2 thằng công tử.
_ Anh… anh ah` - nhỏ hớt hải chạy theo nó
_ j` vậy nhỏ - nó quay lại
_ Giờ anh sẽ làm gì.
_ Làm gì có cơm ăn thôi.
_ Vậy anh đến nhà em đi, ba em hình như đang tính nhận tụi anh làm gì đó.
_ Uhm, để tui coi đã.
­ Nó lại quay lưng cất bước, nhỏ bứt rứt nhìn theo, bỗng cất tiếng.
_ Ah, tối nay em qua nhà anh chơi cho bit nhà nghen.
Thoáng chút ngập ngừng.
_ Nhà tui xấu hoắc hà.
_ Kệ.
_ Nhà tui nhỏ xíu hà.
_ Bình thường.
_ Nhà tui bê bối lắm.
_ Hem sao.
Nhỏ này lỳ tè luôn ah, sao đây chaj`. Chẳng lẽ để công chúa nhà đại gia chui zô cái đống ván cũ nó thuê. Nó tip.
_ Nhà tui…..
_ Anh hem muốn em zô nhà anh phải hem - nhỏ nói mà như giận
Nó bối rối. Nó muốn được nói một tiếng uh lắm. Khi so sánh giữa căn nhà thuê của nó và lâu đài nhà nhỏ, nó chợt nhận ra là khoảng cách quá xa vời. Nó hok muốn nhỏ khinh thường những đứa bình dân như nó và bạn bè nó. Làm sao đây chứ. Nó nhìn nhỏ, ánh mắt nó bắt gặp ánh mắt nhỏ nhìn nó. Nó đầu hàng ngay, ánh mắt nhỏ luôn là thứ làm nó mềm lòng.
_ Hem… đâu có đâu… tối nhỏ cứ đến chơi.
_ Chắc nghen - nhỏ mỉm cười thật tươi
_ Uhm, chắc.
_ Tối anh ra đầu đường đón em nghen.
_ Uh…. - nó thua trắng rồi, nhỏ luôn có uy lực thật lớn đối với nó.
Bốn thằng lủi thủi đi về. Hổ giận dỗi.
_ Sao hồi nãy mày hok để tao làm thịt hai thằng chó kon đó cho rồi, đưa tay ngăn tao làm gì.
_ Mày hung hăng quá, hồi nãy mà mày hạ tụi nó là giờ công an thó cổ mày rồi - nó giải thik - Thế nhà tụi nó lớn lắm.
Nguyên bưx minh`
_ Vậy cứ mỗi lần gặp tụi nó là phải im sao.
_ Tao hem nói vậy, nhưng mà nhịn chút sao đâu.
_ Thôi bỏ qua zụ này y - Phong - về nhà cho lẹ coi, nóng nực quá.
_ Uh, về cho rồi - nó.