Tình Yêu Bụi Đời

Chương 5: Chương 5:





Chiều hôm nay, nó với Nguyên lãnh lương, hai đứa hí hửng về thiệt lẹ, gọi Phong rồi ba thằng đi làm bữa hoành tráng. Hết đi ăn bánh bèo rồi ăn chả ram bắp, rồi đi chè đá, cuối cùng tụi nó đậu lại tại 1 quán bida trên đường Lê Hồng Phong. Miệng ngậm điếu Jet, mắt nheo nheo cười, nó khoái chí vì mới 3 cơ đầu nó đã đầu bảng rồi, thằng Phong thì còn hì hục đuổi theo phía sau, chứ thằng Nguyên thì hình như…. mất tích rồi, bị nó bỏ xa lơ xa lắc. Làm một cú tứ băng đẹp mắt, nó toe toét đang tính ‘’tự khen’’ một câu thì ngoài cửa, một thằng nhok chạy ào vào chỗ nó hốt hoảng nói to.
_ Đại ca ơi,… tiêu rồi. Thằng Hổ kungfu đi trại về rồi, giờ nó đang dẫn đàn em ra chợ chiếm địa bàn của mình.
Nó thu nụ cười lại, nghiêm mặt. Thằng Hổ kungfu này võ nghệ không tầm thường lại nổi tiếng liều mạng. Năm ngoái nó bị bắt trong một trận thanh toán trước cổng chợ đêm. Năm nay nó về, thế nào cũng làm vài vụ lấy lại khí thế. Đất tụi nó là từ yessin trở vô Chi Lăng nay nó sang đây chắc tính mở rộng địa bàn đây.
_ Mày chạy đi tập hợp hết anh em ra cầu thang chợ lẹ lên - nó ra lệnh cho thằng nhok đàn em rồi quay qua nhìn Phong và Nguyên - Căng rồi tụi bây ơi.
_ Cứ ra coi sao đã - Phong
Ba thằng trùm băng vội vã bỏ cơ tính tiền rồi phóng liền ra chợ, tới địa điểm tập kết, nó điểm danh quân số rồi kéo ra công viên. Ở đó, thằng Hồ đang đứng chờ nó cùng đám đàn em đông nghịt, đàn em của thằng này hầu hết đều là dân móc túi, giựt đồ, chuyên ăn ‘’mảnh’’ của người khác, thằng nào thằng nấy đảm bảo cũng thủ con dao bấm trong người sẵn sàng đổ máu. Bên này, đàn em của nó cũng đông lắm, nhưng băng nó chỉ toàn dân bán báo, vé số, và vài nhóc đánh giày thôi, tất cả đều kiếm ăn bằng sức lao động của chính mình nên ít có những vụ oánh lộn này, cả đám đều sợ sệt đứng sau lưng nó.
Hai băng tiến lên gườm gườm nhìn nhau. Bên này nó, Phong, Nguyên đứng lên phía trước. Bên kia, thằng đại ca liều mạng cùng 2 thằng cô hồn khác bước lên. Nó, Nguyên, Phong đều xấp xỉ 1mét75, dzậy mà ba thằng bên đó nhìn còn to con hơn nhiều, nhất là thằng đại ca.
_ Mày về hồi nào vậy - nó lên tiếng trước
_ Mới hôm qua thôi - Hổ kungfu trả lời
_ Mới hôm qua mà nay đã kéo nhau ra đây rồi hả, mày muốn gì đây.
Thằng hổ tỉnh bơ.

_ Chẳng gì hết, chỉ là đất bên tao chật rồi, nay tao muốn qua ‘’ xin ‘’ mở rộng thôi, nhân thể kiếm thêm vài thằng đàn em bên này
_ Vậy hả - nó bình tĩnh, kinh nghiệm về những trận thế này nó nhiều lắm - Nhưng mà đất ai nấy ở, mày xin tao d.e.k cho. Còn đàn em thì tùy tụi nó muốn theo ai thì theo, mày d.e.k có quyền.
_ Uh cũng được, vậy thì phải chơi ‘’cứng’’ thôi.
Nó vẫn bình tỉnh, tình thế này trước sau gì cũng vậy, phải có máu đổ. Nó gằn giọng.
_ Nếu mày có bản lãnh. Thích chơi kiểu nào đây, đấu binh hay đấu tướng.
Hổ kungfu nhìn sang bên nó, thấy đám đàn em của nó cũng đông lắm. Nhưng ngoài nó, Nguyên, Phong ra thì còn được vài thằng thôi, số còn lại đều có vẻ muốn sống ‘’bình yên’’. Nếu chơi theo kiểu đấu binh hội đồng thì chắc chắn băng thằng Hổ sẽ thắng. Nhưng không, thằng này cũng biết cái gì gọi là nghĩa khí giang hồ, nó chọn giải pháp .. ‘’ít tốn kém nhất’’.
_ Sôlô
_ Tốt - nó cười nhạt - ‘’đồ chơi’’ đâu.
_ Tay bo được rồi
Nói rồi thằng đại ca máu lạnh cởi áo bước lên. Bên này nó cũng cởi áo bước ra.
_ Chơi nổi không mày, hay để tao cho - Phong lo lắng hỏi nó
_ Uh, để tao hay thằng Phong xử cho - Nguyên cũng hăng hái

Nó lắc đầu nhìn hai thằng bạn rồi bước lên trước, nó bít Nguyên và Phong đều là cao thủ karate, hai thằng này đều nhị đẳng huyền đai chứ đâu ít gì. Nếu bình thường nó đã để hai thằng ‘’xử đẹp’’ rồi, nhưng lần này thì khó đây, thằng giang hồ trước mặt nó đâu phải hạng thường. Nó to như con gấu, võ nghệ hiểm hóc, dày dạn trận mạc, lại nổi tiếng máu lạnh, nguy hiểm lắm.
Nó tiến sát lại phía Hổ, hai thằng gườm gườm nhìn nhau. Hổ trụ mình xuống tấn, rùn người thủ thế, thằng đại ca to lớn là vậy, mà bây giờ rùn người còn nhỏ chút, nhìn nhanh nhẹn cực kì, cao thủ đây. Nhưng nó cũng là đại ca mà. Chúa ơi…, thằng hổ điếng người khi thấy nó trụ bộ ‘’gió trời nam’’, gió thổi phần phật. Lúc trước, đại ca của nó là vô địch vovinam thành phố, đại ca có cảm tình với nó nên truyền nghề lại cho. Mấy năm trời nó vừa học hỏi đại ca vừa dày thêm kinh nghiệm trận mạc, đến năm 18 nó đã có thể ngang đại ca rồi.
Không khí im ắng đến nghẹt thở, hai thằng giang hồ thận trọng nhìn nhau lựa thế. Xung quanh, đám đàn em nín thở dòm theo.
Cả hai đều thủ kín từ đầu tới chân không một chổ hở. 1 sai sót nào cũng có thể hối hận. Bất ngờ, một con bướm đêm bay sạt qua mắt nó, nó hơi nheo mắt. Cơ hội… hổ nhảy đến tung cước vào mặt nó, không kịp né nó phải đưa tay đỡ đòn, chân thằng hổ hình như bằng thép, nó tê rần cả cánh tay. Hổ ra đòn liên tục, toàn những đòn dũng mãnh, đúng là Hổ kungfu, nó hơi yếu thế, chỉ né tránh. Bỗng thằng đại ca máu lạnh áp sát người chơi đòn hiểm, quất mạnh cùi chỏ vào hai mắt nó. Nhưng nó đâu thường, lá gan nó lớn lắm, không thèm lùi lại né đòn, nó cúi xuống lấy trán đỡ cái chỏ của địch thủ rồi nhanh như sóc xoay người lòn ra sau lưng thằng Hổ. Lợi thế nghiêng hẳn về nó, nó dư sức bẻ nát cái cổ phía trước trong vòng chưa tới 1 giây, nhưng không, nó nhìn thấy nơi thằng đại ca này một chút đồng cảnh, một tuổi thơ đầy bão giông giống nó, nó chỉ chặt mạnh cạnh bàn tay xuống gáy đối thủ. Ngay lập tức thằng này đổ ập xuống như trái mít rụng, trận đấu kết thúc trong vòng 1 phút hơn.
Trán nó chảy máu, nhưng không thấy đau, nó đang hí hửng lắm. Tụi… ‘’xâm lược’’ hết hồn dòm nó, còn ‘’tướng giặc’’ thì xụi lơ nằm một cục, ‘’lãnh thổ’’ vẫn bình yên.
_ Về anh em - nó quay lại khoái chí hất hàm
Đám đàn em còn khoái hơn cả nó nữa, tụi nó hoan hô rầm trời, chạy tới lau máu rồi nhấc đại ca lên vai kiệu về.
Tới đầu xóm đã là 8h, chỉ còn 3 thằng vác vai nhau đi cặp kè, thằng Phong thì im im nhưng trong bụng khoái lắm, còn thằng Nguyên thì cười nói luôn miệng, thằng bạn nó đánh hay quá mà, lại chơi đẹp nữa. Sực nhớ tới nhỏ …‘’Khùng’’, nó rủ.
_ Qua em Trúc uống càfê đi tụi mày.
Phong nghi nghi hỏi nó
_ Sao dạo này tối tối mày khoái ra em Trúc, âm mưu gì đó.

_ Âm mưu gì đâu, tự nhiên dạo này tao thèm càfê quá.
_ Thì về nhà pha uống cũng được, tối nào mày chả uống ở nhà - Nguyên chen vô.
_ Không, uống ngoài đó thích hơn.
Nói rồi nó xăm xăm qua đường, đi thẳng dzô quán ‘’em’’ Trúc. Phía sau, Phong và Nguyên vừa đi theo vừa lẩm bẩm.
_ Thằng này dạo này thấy……kì kì.
Ngồi xuống cái ghế nhựa ở bàn trước quán, nó chăm chú nhìn qua gốc cây bơ già đầu xóm, chưa thấy nhỏ, không biết bữa nay nhỏ có tới không nữa, hay là bị bắt dzô phòng…. điều trị đặc biệt rồi
_ Ah, anh Phong - Trúc vui mừng khi thấy Phong và Nguyên lò dò bước zô - lâu nay anh đi đâu zậy, sao giờ mới ghé.
Phong cười cười, chưa kịp trả lời nó đã chen vào.
_ Tại giờ nó qua kí giấy, rồi bàn giao trúc cho anh luôn.
_ Bàn giao nè…
Trúc và Phong thụi nó cái đùng, đau…méo mặt.
_ Hi` - Phong quay qua cười với Trúc - bữa giờ anh bịnh chút chút, nhớ anh lắm hả.
Trúc đỏ mặt quay đi.

_ Ai thèm nhớ chứ, mà mấy anh uống gì
_ Cho ly nước lọc đá, ly trà đá với ly nước máy… khỏi đá - nó nhăn nhở nói lớn.
_ Ở đây hem có mấy món đó, đi chổ khác chơi đi - Trúc bực bực.
Nguyên lên tiếng
_ Cho anh ly đen đá, thằng Phong càfê sữa, còn thằng khỉ gió này ly nước….cống đi.
_ Thôi, tao "hem" biết uống nước cống - nó nhăn mặt - lấy ly bạc xỉu cũng được.
Trúc làm ba ly bưng ra đặt xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh Phong rồi hỏi han đủ thứ, thằng Nguyên thì không biết gì mà cứ tài lanh chen vô, ba đứa nói hươu nai tùm lum bỏ mặc nó đang ngồi tiu nghỉu dòm qua đường. Chắc nhỏ không tới rồi, nó nghĩ thầm. Mà cũng chẳng bit sao tự nhiên nó lại thích gặp nhỏ ghê, thích nhìn gương mặt xinh xinh nghịch ngợm, thích nghe những câu hỏi kì kì của nhỏ, tâm trạng nó bây giờ khó hiểu thiệt, chắc nó….bị lây rồi.
11h đêm nó chờ chán , mệt mỏi quay qua bên cạnh thấy ba đứa kia vẫn tíu tít. Trời đất, nói gi` dzữ zậy nè, hơi còn dài hơn nghệ sĩ cải lương nữa, tụi này mà đi …..cãi mướn thì hết xảy.
_ Thôi về tụi bây - nó uể oải
_ Từ từ, chút nữa đi - Nguyên đang hào hứng.
_ Tối rồi mày, về mai còn đi làm ở chỗ mới nữa chứ, ngày đầu tiên mà đi trễ thì phiền lắm.
Thấy lý do xác đáng, Nguyên và Phong tiếc rẻ đứng lên. Trước khi đi thằng Phong còn ráng quay lại hẹn hò gì đó với Trúc, nhưng con bé lắc đầu nguầy nguậy làm thằng này buồn quá trời.