Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 63: Sau khi anh trở thành ký ức(39)



Edit: Gann.

Phục vụ mang thực đơn đến, Lan Đình Phương đang xem thực đơn.

Liên Hảo lạnh lùng nhìn anh chọn xong món ăn, trầm giọng: "Lan Đình Phương, sao anh lại biết tôi ở đây?"

Vừa nói xong, trong tay Liên Hảo xuất hiện một chiếc điện thoại, đó là một chiếc điện thoại Nokia giống như đúc cái trước đây của cô. Anh cũng trầm giọng: "Anh đem điện thoại đến cho em, là loại lúc trước em dùng."

Vừa nhìn đến chiếc điện thoại kia, sắc mặt Liên Hảo thay đổi rõ rệt: "Có phải anh lại gắn thiết bị gì ở trên người tôi rồi không?"

Sắc mặt Lan Đình Phương khó xử.

Bên kia, Tô Tứ cười nói: "Liên Hảo, là tôi nói cho anh ấy biết cô ở đây. Mới vừa rồi anh ấy gọi cho Kha Oánh, khi đó cô cùng Kha Oánh đi toilet, cô cũng biết là tôi đối với đàn ông đẹp trai không có sức chống cự mà."

Cô ấy quay qua gật đầu với một đám phụ nữ đang tha thiết mong chờ nhìn mình: "Đúng vậy, vị này đúng là người mà mọi người đang nghĩ đến, Lan Đình Phương."

Vì thế, các cô nàng bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh, bày ra bộ dáng thục nữ, lập tức đem đề tài đàn ông cơ bụng sáu múi, mông cong, thân hình tam giác gì đó đồng loạt ném sang một bên, bọn họ bắt đầu đàm luận về sương ở London, mưa ở Scotland, tuyết ở Nhật Bản và băng ở Alaska...

Tiểu Mạn công khai bày tỏ tình cảm của mình với Lan Đình Phương, cũng ám chỉ trước mắt cô ấy đang chuẩn bị đến Truyền thông Á Thái phỏng vấn, thậm chí lúc trước lựa chọn khoa truyền thông cũng là vì có liên quan đến Lan Đình Phương.

Khi cô ấy nói những lời này, Lan Đình Phương đang cẩn thận cắt bánh mì được nướng vàng nâu thành những miếng nhỏ, quết một chút bơ và bơ đậu phộng lên trên, sau đó đặt vào đĩa của Liên Hảo.

Giọng của Tiểu Mạn càng lúc càng nhỏ dần, nhưng cố tình lúc này Lan Đình Phương lại ngẩng đầu lên, nhỏ nhẹ nói ra một câu: "Cô vừa mới nói gì?"

Tiểu Mạn bất ngờ, vội nói: "Lan tiên sinh thực sự là một người lịch lãm."

Lan Đình Phương mỉm cười, ánh mắt chuyển đến trên mặt Liên Hảo: "Tôi chỉ muốn thể hiện sự dịu dàng của mình ở trước mặt cô ấy, và cũng chỉ nguyện ý cư xử dịu dàng với cô ấy mà thôi."

Đám phụ nữ tặc lưỡi!

Lan Đình Phương, người luôn khiến cho người khác cảm thấy phải kiêng kỵ, không muốn đời sống tình cảm cá nhân của mình bị mang ra bàn tán thế nhưng lại ở một nơi công cộng như thế này lớn tiếng bày tỏ tình yêu cuồng nhiệt của mình đối với một người phụ nữ. Điều này làm cho nhóm chị em phụ nữ mở rộng tầm mắt, bọn họ nhìn Liên Hảo với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

Tôi chỉ muốn thể hiện sự dịu dàng của mình ở trước mặt cô ấy, và cũng chỉ nguyện ý cư xử dịu dàng với cô ấy? Cũng như những gì mà anh đã nói ở trong căn lều ngày hôm đó, không phải chỉ có phụ nữ mới có thể thủ thân như ngọc, đàn ông cũng sẽ thủ thân như ngọc?

Thủ thân như ngọc? Phòng Tổ Vọng, Khấu Gia Minh, thậm chí Bách An Ny cũng đều biết có một cô gái tên Thư Tiểu Tiểu đang ở Tương Viên.

Trong tòa kim ốc nổi tiếng ở Bắc Kinh kia, hình ảnh cô gái tên Thư Tiểu Tiểu với làn da trắng như ánh trăng, khoác lên mình chiếc váy trắng đơn giản và những ngón chân nhỏ bé màu hồng nhạt lộ ra bên ngoài đôi giày cứ như trêu ngươi không ngừng hiện lên trong đầu Liên Hảo. Miễn cưỡng đem bánh mì Lan Đình Phương đưa cho cô nuốt xuống.

Nuốt xong miếng bánh mì kia, Liên Hảo liền kéo Lan Đình Phương rời đi. Cô kéo anh đến cửa sau nhà hàng, tại không gian nhỏ hẹp hỗn độn kia, Liên Hảo ngẩng ngẩng đầu lên, nói với anh:

"Lan Đình Phương, kiêu ngạo của anh đâu? Tự tôn của anh đâu? Không phải là anh luôn đối với chuyện đáp lại tình cảm rất keo kiệt sao? Cũng không phải là do anh không muốn đáp lại, mà là vì anh không thể, bởi vì anh đã đem tất cả sự cuồng nhiệt của mình trao cho Bách An Ny, người mà anh yêu suốt những tháng năm tuổi trẻ. Vậy thì vì cái gì mà anh cứ dây dưa với tôi như vậy?"

Đứng ở bên dưới ánh đèn đường, khóe miệng anh run run.

"Anh cũng không biết hiện tại anh làm như vậy thì sẽ được gì. Có lẽ, anh còn đến năm mươi năm thời gian tồn tại trên thế giới này, anh chỉ duy nhất biết được là năm mươi năm là một đoạn năm tháng thật dài, trong suốt đoạn thời gian dài đằng đẳng này anh muốn được nắm tay em cùng nhau trải qua."

Anh rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón áp út của Liên Hảo.

"Cho dù trên tay em đang đeo chiếc nhẫn do người đàn ông khác đưa, cho dù cả đời chỉ có thể làm tình nhân của em thì anh cũng muốn nắm lấy tay em."

Liên Hảo xoay người, nước mắt rơi đầy mặt.

Cô nghĩ, nếu còn cứ như vậy, cô sẽ lại ngu ngốc lao đầu vào chiếc lưới do Lan Đình Phương tỉ mỉ dệt ra này.

Xoay người lại đối mặt với anh, Liên Hảo chậm rãi nâng ngón tay lên nhẹ nhàng xoa mặt anh.

"Không phải anh nói muốn làm tình nhân của tôi sao? Vậy thì được rồi, nhưng mà, tôi cảm thấy tôi cần phải thử thách anh một chút, để xem anh có tiềm chất trở thành tình nhân của tôi hay không. Đình Phương, đêm nay coi như là kỳ thực tập của anh."

Khoảng tám giờ, Liên Hảo để Lan Đình Phương về khách sạn chờ mình, cũng để Kha Oánh đi về trước. Cô gọi cho Phòng Tổ Vọng một cuộc điện thoại, sau đó tiếp tục gọi cho Khấu Gia Minh, muốn số điện thoại của Bách An Ny.

Khoảng tám giờ rưỡi, Liên Hảo cùng Tô Tứ xuất hiện tại một cửa hàng của một thương hiệu đàn ông hàng đầu và mang đi những bộ quần áo bắt mắt nhất trong cửa hàng.

Ở sảnh khách sạn, Liên Hảo gọi vào số của Bách An Ny.

Bách An Ny cầm điện thoại ngẩn người. Cố Liên Hảo vừa mới gọi điện thoại cho cô ta. Vừa mới rồi, Cố Liên Hảo ở trong điện thoại nói: "Bách An Ny, đêm nay, tôi sẽ để cho cô thấy đến cùng thì ai mới là người có được cái quyền khoe khoang."

Đôi giày cao gót ba tất dẫm trên thảm hành lang khách sạn, mềm mại, lơ lửng giống như đang bước trên những đám mây. Từng chút một đến gần gian phòng kia, đứng ở trước cửa phòng, Liên Hảo hít một hơi thật sâu.

Vào phòng, Liên Hảo ném túi đồ to được đóng gói đẹp đẽ xuống trước mặt Lan Đình Phương: "Thay nó."

Liên Hảo nâng cằm, vây quanh Lan Đình Phương đã thay xong quần áo dạo một vòng, áo sơmi đen chất liệu lụa với tay áo rộng, quần da màu đen bó sát, làn da trắng nõn và khuôn mặt thanh tú, người đàn ông này lúc này tựa như hoàng tử bóng đêm, đẹp trai quyến rũ, khiến cho người ta phải mơ màng.

Đem một chiếc bông tai đính kim cương mà cô đã chuẩn bị sẵn đeo vào đôi tai vì trước đây chơi rock"n"roll nên đã cố ý xỏ của Lan Đình Phương. Liên Hảo hài lòng huýt sáo một tiếng, nhíu mày: "Đình Phương, anh hiện tại có thể làm điên đảo chúng sinh, mang theo tình nhân như vậy đi ra ngoài tôi sẽ rất có mặt mũi."

Liên Hảo rất hài lòng khi thấy được cái nhíu mày của Lan Đình Phương.

"Thế nào?" Liên Hảo cũng nhíu mày: "Mới như vậy đã không chịu được?"

"Không có." Rất nhanh, anh khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu.

"Đúng rồi! Còn có cái này." Liên Hảo nhớ tới cái gì đó, lấy từ trong túi giấy bên cạnh ra một chai nước hoa.

Cô mở hộp nước hoa ra, thật thành công nhìn thấy vẻ mặt không vui của Lan Đình Phương. Đó là nước hoa cKone, loại nước hoa này từng rất nổi tiếng bởi một bộ phim phóng sự, bộ phim phóng sự kia miêu tả một đám thiếu niên làm cách nào có thể khiến phụ nữ vung tiền như rác ở trên người bọn họ, mà trong phim phóng sự kia, cái tên cKone là một loại nước hoa trung tính. Theo lời kể của những thiếu niên kia, phụ nữ thích nhất là tặng nước hoa cKone cho bọn họ. Bọn họ nói loại nước hoa kia có thể khiến cho phụ nữ cực kỳ hưng phấn khi ở trên giường.

Liên Hảo đem nước hoa thoa lên trên cổ tay áo, trên cổ của Lan Đình Phương, còn tận lực đến gần ngửi ngửi, sau đó hài lòng gật đầu. Trước mặt anh, Liên Hảo thoa son, sau đó nói:

"Được rồi, Đình Phương, bây giờ tôi mang anh đến mười hai tú phường." Liên Hảo kéo Lan Đình Phương, nghiêng đầu nhìn anh: "Đừng nói với tôi là anh không biết mười hai tú phường, theo như lời Tô Tứ thì đó là ổ của các người."

Phong Lâm Các có một nơi gọi là mười hai tú phường. Mười hai tú phường được tạo ra dành riêng cho những người phụ nữ giàu có và quyền lực nhất Bắc Kinh. Mỗi năm cũng chỉ nhận mười hai hội viên, mười hai người phụ nữ nộp hội phí cao nhất sẽ trở thành hội viên. Phong Lâm Các thậm chí còn vì mười hai vị hội viên kia mà tổ chức một sự kiện giống như một cuộc đấu giá. Sau một năm lại thay đổi, theo thứ tự thay phiên. Nghe nói, hội phí hàng năm của mười hai tú phường đều cao chót vót, mười hai hội viên ở đây có thể được đãi ngộ như một nữ vương. Rất nhiều phụ nữ muốn trở thành hội viên của tú phường chủ yếu là vì Phong Lâm Các mỗi một giai đoạn đều sẽ cung cấp một đám đàn ông tuyệt sắc đến từ khắp nơi trên thế giới, những người đàn ông bị gọi là tuyệt sắc này đều được trải qua cơ cấu huấn luyện chuyên nghiệp, bọn họ hiểu được hơn ai hết phải làm cách nào để lấy lòng phụ nữ.

Liên Hảo cảm giác được khi cô nói ra cái tên mười hai tú phường, bàn tay đang bị cô kéo bỗng trở nên cứng đờ. Liên Hảo buông tay Lan Đình Phương ra, lùi lại vài bước, sau đó vươn bàn tay của mình ra.

"Không phải nói cho dù tôi đeo nhẫn của người khác, cho dù làm tình nhân của tôi cũng muốn nắm lấy tay tôi sao? Bây giờ còn có thời gian, anh có thể đưa ra lựa chọn."

Bàn tay được nắm lại.

"Chúng ta đi thôi!" Anh nhẹ nhàng nói.

Bách An Ny thật không ngờ sẽ xuất hiện tình cảnh quỷ dị như vậy, cô ta cùng Thư Tiểu Tiểu cùng nhau xuất hiện ở Phong Lâm Các. Có một sự khác biệt là cả hai đến từ hai hướng khác nhau, bên cạnh Thư Tiểu Tiểu là nữ chủ nhân của Phong Lâm Các, mà bên cạnh cô ta là Khấu Gia Minh. Bọn họ cùng nhau bước vào trong thang máy, Bách An Ny mặt không biểu cảm nhìn Thư Tiểu Tiểu, Thư Tiểu Tiểu cũng mặt không biểu cảm nhìn lại cô ta.

Thư Tiểu Tiểu có sự thâm trầm không tương xứng với vẻ bề ngoài của mình. Khi Bách An Ny gặp Thư Tiểu Tiểu lần đầu tiên thì cô ta đã biết. Khi đó Bách An Ny đã nói: "Cho dù cô có diễn như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không có khả năng trở thành tôi."

"Nghe nói chị Bách cách chỗ làm của anh ấy cũng chỉ có hơn mười phút đi xe, nhưng anh ấy lại tình nguyện dành ra thời gian hai giờ lái xe để đi đến nơi này của tôi, chỉ dựa vào điểm này tôi liền cảm thấy mỹ mãn. Chị Bách, chị đã nghe qua trò chơi sinh tồn trong rừng chưa? Người cuối cùng đi ra khỏi khu rừng kia mới là người chiến thắng." Cô ta nói và cười một cách hết sức nông cạn.

Thang máy dừng ở tầng cao nhất của Phong Lâm Các. Tầng cao nhất của Phong Lâm Các luôn là nơi bí ẩn nhất trong giới ăn chơi. Người ta nói rằng tầng cao nhất của Phong Lâm Các không có góc chết theo dõi, họ nói nơi này cất giấu một cái khu vườn trên không. Ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, Bách An Ny vẫn là bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh diễm, có góc chết theo dõi hay không thì cô ta không biết, nhưng thật sự có khu vườn trên không. Khu vườn này được bố trí dựa theo một vườn hoa, phần lớn là lấy hoa hồng làm chủ đạo, có đài phun nước, có giàn hoa cao bằng một người, có kiến trúc điêu khắc, có những chậu hoa khổng lồ theo phong cách Châu Âu. Những bông hoa hồng nở rộ khiến tầng cao giữa không trung này tràn ngập sự mộng ảo.

Tình huống trước mắt khiến Khấu Gia Minh bất ngờ, và điều làm cho anh ta bất ngờ là vì sao Thư Tiểu Tiểu cũng xuất hiện ở đây? Vài giờ trước Khấu Gia Minh nhận được điện thoại của Cố Liên Hảo muốn anh ta đem Bách An Ny mang đến đây, sau khi Liên Hảo cúp máy, anh ta ngay lập tức gọi cho Lan Đình Phương đem việc Liên Hảo muốn anh ta làm nói cho anh.

"Cứ nghe theo cô ấy, cô ấy muốn cậu làm thế nào thì cậu cứ làm như vậy." Người kia liền nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy, như thể hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp rồi vậy.

Xem ra, ông bạn già của mình hiện tại muốn đem vợ trước sủng lên trời, người phụ nữ Cố Liên Hảo này lúc này có chút giống một nữ vương, cho nên...

Cho nên, Khấu Gia Minh bất lực liếc mắt nhìn Bách An Ny, An Ny à cô tự cầu phúc cho mình đi, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây!!!

Nhưng mà, vì sao ngay cả Thư Tiểu Tiểu cũng đến? Điều này cũng có nghĩa là, Cố Liên Hảo đã biết sự việc của Thư Tiểu Tiểu. Lúc này, Khấu Gia Minh một phen đỗ mồ hôi thay cho Lan Đình Phương.

Cố Liên Hảo, đến cùng thì cô muốn làm gì?