''Mọi người người đi mau đi! Có con ở đây, mọi người không yên tâm sao? Dù có khổ sở thế nào, vẫn còn có Vương Hạo Hiên cũng ở đây, mọi người đừng lo lắng."
Trạch Dương đẩy mọi người lên xe, nhìn chiếc xe lao vút đi Trạch Dương mỉm cười quay đầu lại, khoác vai Kiều Ân, như thể là một người anh trai tốt:
''Đi thôi, anh hai dẫn em đi mua quần áo!”
Rất nhanh chóng, hai tiếng sau Trạch Dương đã mang theo Kiều Ân lái xe trở về nhà.
Khi xe chạy vào một khu phố, ánh mắt Kiều Ân càng tối lại, biểu tình trên mặt cũng trở nên kích động hơn.
Cô biết khu phố này, ông Trương ngày trước khi kiếm được rất nhiều tiền, định thay căn nhà nhỏ nơi một gia đình năm người chen chúc thành một biệt thự.
Thời điểm đó cô rất thích đến đây.
Cô nhớ ngày hôm đó hai vợ chồng ông Trương đưa Kiều Thanh đi xem nhà, ba người họ vui vẻ đi cùng nhau để cô ở nhà một mình.
Vì mới lấy máu cho Kiều Thanh vào ngày hôm trước, nên cô chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi. Bọn họ đi một ngày không về, vì vậy Kiều Ân bị bỏ lại nhịn đói cả ngày.
Khi gia đình họ trở về đã là 10 giờ tối, bọn họ cũng đã ăn tối ở bên ngoài...
Kiều Ân rời mắt khỏi hàng cây xanh nơi ánh sáng và bóng tối loạng choạng, trong mắt hiện lên một tia châm chọc, thần sắc trên mặt vô cùng tái nhợt, mang theo một tia lãnh đạm, đã sớm không còn thấy được vẻ bi thương!
Lúc này bánh xe cũng dừng lại.
Trạch Dương xuống xe trước, giúp cô mở cửa xe, từ trong cốp xe lấy ra hơn chục túi giấy, tất cả đều là quần áo vừa rồi anh ấy mua cho Kiều Ân.
"Đây là căn nhà anh mua về nhưng chưa có dịp vào ở, trong khoảng thời gian này em ở tạm lại đây cùng anh.''
Kiều Ân xuống xe, ở phía sau thấy anh bận rộn, khuôn mặt tuấn tú kia vài lần lắc lư trước mắt cô, hiếm khi cô không kìm được tò mò mà hỏi:
''Cái này, anh hai..''
Trạch Dương nghe cô gọi anh hai, khuôn mặt tuấn mỹ muốn cười đến chết đi được, sợi tóc nhuộm màu tím dường như cong lên đắc ý, đôi mắt hoa đào chớp chớp bắn ra một tia sát ý nhìn cô.
"Cái gì? Cái gì đó? Em có mệt không? Đói hả? Hay chỗ xoa thuốc trên cổ lại bị đau nữa?"
''Không có.''
Trạch Dương kiên nhẫn nói:
''Vậy em có chuyện muốn nói với anh sao?''
"Nói! Em có thể nói bất cứ điều gì!''
Kiều Ân thật sự không khỏi thắc mắc:
''Có phải em đã gặp anh ở đâu rồi không?''
"Gặp anh? Em có ý gì?"
Kiều Ân đút hai tay vào túi, mím môi nói:
''Chỉ là… chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi sao? Em thấy anh trông quen quen."
Trước đây cô muốn nói về vấn đề này, cô luôn cảm thấy mình đã từng nhìn thấy khuôn mặt Trạch Dương ở đâu đó, nhưng cô lại không nhớ đã từng gặp qua ở đâu!
Trạch Dương sửng sốt, chỉ chỉ mũi của mình:
"Em không biết đã gặp qua anh ở đâu?"
''.......'' Kiều Ân nhướng mày, đôi mắt đen trong veo tựa hồ đang hỏi anh ấy vài câu.
Khuôn mặt tuấn tú của Trạch Dương từ đen chuyển sang đỏ, rồi lại từ đỏ chuyển màu xanh lá.
Đội quân khuyển nào bảo anh ấy giờ là hot top streamer, nổi tiếng khắp cả nước biết mặt, fan của anh từ 80 đến 8 tuổi đều chết điêu đứng...
Lẽ nào, em gái của mình không được bao gồm trong những người đó?
Trạch Dương không bỏ cuộc, chỉ vào khuôn mặt đẹp trai của anh ấy hỏi:
"Ân Ân, em thật không biết anh là ai?''
Kiều Ân đứng thẳng người, khuôn mặt xinh đẹp rất bình tĩnh, cô gật đầu nói đơn giản:
“Không biết.''
Khoảng hơn chục túi đồ mua sắm trong tay Trạch Dương bỗng trở nên nặng trịch, nhìn đôi mắt lấp lánh tò mò của Kiều Ân, anh ấy nghẹn ngào nói một câu như bị nhét bông vào cổ họng:
"Có lẽ anh là người có thể hiện diện trước công chúng."
Kiều Ân nhìn vào mắt anh ấy thật sâu, suy nghĩ một chút rồi vui vẻ tiếp nhận lời giải thích, khóe mắt nhếch lên một cách uể oải và điên cuồng:
''Có thể."
Trạch Dương đang đắm chìm trong cú sốc vừa nhận được khi vừa trở về nhà, cho đến khi anh ấy phát hiện ra có người ở trong nhà mình.
''Hạo Hiên..''
Vương Hạo Hiên hình như vừa tắm xong, mái tóc ướt sũng nhỏ giọt xuống gò má, đang dùng khăn lông lau. Chuỗi hạt trầm trên cổ tay đặc biệt dễ thấy, hiển nhiên sau vài ngày trong đôi mắt đỏ ngầu không kìm nén được sự mệt mỏi sâu thẳm trong đáy mắt.
Trạch Dương thậm chí quên mất chuyện gì xảy ra, vẻ mặt kinh ngạc đi vào:
"Sao cậu lại tới đây?"
Đây là nhà của anh ấy, không sai...
Đôi mắt thâm thúy của Vương Hạo Hiên rơi vào người Kiều Ân một giây, anh tùy ý đi xuống:
''Nhà của tôi đang tu sửa, tôi ở cùng cậu một thời gian.''
''Cậu ở cũng không có vấn đề gì, dù sao biệt thự có rất nhiều phòng... Vấn đề là, nhà của cậu không phải mới sửa lại rồi sao?''
Nhà họ Vương có bất động sản trên khắp cả nước, bản thân Vương Hạo Hiên cũng là một phú ông giấu mặt, có vô số bất động sản, chắc chắn có nhiều hơn một căn biệt thự trong thành phố này,.
Anh ấy còn nhớ rằng khách sạn ngàn sao ở trung tâm thành phố mới được xây dựng, cũng thuộc sở hữu tư nhân của ông Vương.
Vương Hạo Hiên liếc nhìn túi giấy trong tay, đều là nhãn hiệu mà nữ sinh ưa thích, anh mím môi trầm giọng nói:
"Mới đi mua đồ về sao!"
"Đúng vậy."
Trạch Dương nghĩ nghĩ, hình như là như vậy.
Gia đình đã đặc biệt chuẩn bị một phòng thay đồ để cô cất quần áo và túi xách. So với Kiều Thanh, cô có rất ít quần áo, cho dù cô có mua thêm vài bộ cũng không được nhiều!
Cầm túi lớn túi nhỏ, anh ấy dẫn Kiều Ân lên lầu:
''Đi thôi, Ân Ân, anh dẫn em lên xem phòng của em.''
Lầu hai có ba gian phòng, Trạch Dương chỉ cho cô các gian phòng, còn ân cần chừa cho cô một không gian ở một mình, sau đó đi xuống lầu trước.
Kiều Ân đặt cặp sách xuống, đi quanh phòng. Căn phòng rộng rãi, đủ ánh sáng và thông gió cực tốt, tổng thể là tông màu ấm áp, trên chiếc giường êm ái có một con thỏ bông thật lớn, không biết là Trạch Dương hay là Vương Hạo Hiên mua.
Cô búi tóc lên và đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy kéo dài hơn nửa tiếng, sau khi tắm xong, Kiều Ân mở tủ quần áo ra, định lấy một bộ váy mới ra thay.
Trạch Dương mua cho cô đều là váy xếp ly mà các cô gái nhỏ rất thích, mặc vào cũng không tiện.
Kiều Ân mở tủ quần áo ra, vốn tưởng rằng trong tủ chỉ có mấy bộ quần áo, ai ngờ trong tủ lại chất đầy quần áo.
Ngoài quần áo, còn có túi xách.
Điều quan trọng là ai đã lặng lẽ đặt ba gói băng vệ sinh ở nơi dễ thấy nhất của tủ, dùng hàng ngày, dùng ban đêm và siêu mỏng nhẹ.