Lúc trước mẹ anh có nói dì hai của anh khi còn trẻ, còn xinh đẹp hơn cả mấy nữ minh tinh trong làng giải trí bây giờ.
Lúc đó anh không tin, bây giờ anh đã tin điều đó rồi!
Bên kia, Kiều Ân đang tùy ý nói qua điện thoại di động.
"Mẹ kiếp, mấy người Trương gia kia thật sự đuổi em sao? Bọn họ thật là ghê tởm! Trước kia đạo đức giả để lợi dụng em chữa bệnh cho con gái họ, giờ thấy em vô dụng rồi nên mới đá em đi."
''Nếu không có em, con ma đoản thọ đó không sống quá hai mươi tuổi. Họ nghĩ máu của em là vô hạn sao? Chỉ cần ngủ một giấc là có thể bù lại chỗ máu đã lấy đi?"
Nhìn thấy có người đi về phía mình, Kiều Ân cụp mi mắt nói:
"Dù sao Trương gia nuôi em lớn, chữa bệnh cho Kiều Thanh coi như là đền đáp bọn họ. Từ nay về sau, tuyệt đối không còn liên quan đến họ nữa."
Đầu bên kia điện thoại nghiến răng nghiến lợi nói:
"Em không biết mấy năm nay, em đã giúp đỡ Trương gia bao nhiêu sao? Nếu không có em, Ông Trương sao có thể mở rộng kinh doanh? Em có ngốc không thế?! Còn cô em gái, nhờ có em dạy thêm giúp cô ta soạn nhạc, đó không phải đang lợi dụng em sao?"
"Anh vốn tưởng rằng bọn họ chỉ là thiên vị, hoá ra căn bản không có quan hệ huyết thống, thật đáng xấu hổ!"
Kiều Ân thấy Trạch Dương đi tới, hạ giọng nói:
"Em còn có việc, nói chuyện sau nha."
“Tối nay em ở đâu, có cần anh đón không?''
“Không cần, người nhà của em tới đón rồi.''
"Em thật sự muốn đi tìm bố mẹ ruột?"
Kiều Ân ánh mắt lãnh đạm, ngữ khí trầm thấp:
“Lá cũng cần có gốc, ít nhất em cần biết mình đến từ đâu và là ai."
Bên kia nhất thời im lặng, không một tiếng động.
Kiều Ân không muốn đoán xem lúc này đầu dây bên kia đang nghĩ gì, trầm giọng nói:
“Cúp máy đây!"
Cô vội vàng cúp máy, vừa Trạch Dương tới cô đã cúp máy, đút điện thoại vào túi.
Trạch Dương mỉm cười, tiến lên giúp cô xách đồ.
"Ân Ân phải không? Anh là anh họ của em, Trạch Dương. Cứ gọi anh là anh hai."
Kiều Ân ngước mắt nhìn anh, Trạch Dương thân hình cao lớn, dung mạo xuất chúng, đôi mắt đào hoa híp lại, nụ cười mang đến cho người ta cảm giác gần gũi vô cùng, trên trán có một vệt sáng màu tím, khoe nhân cách cao thượng.
Hình như cô đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu rồi.
“À, xin chào, tôi là Kiều Ân.”
Cô lễ phép chào hỏi, xem ra cô rất ngoan, ít nhất là trong mắt Trạch Dương.
"Ông nội chân tay không tiện, không đi máy bay được, nhờ anh đến đón em. Mọi người đang đợi cùng ăn tối, chúng ta đến đó trước nhé."
Trạch Dương mỉm cười nói chuyện với cô, còn tay muốn giúp cô cầm đồ.
''Ân Ân, trên xe anh có một người bạn, lát nữa anh ấy sẽ cùng chúng ta ăn tối, có phiền không?"
Kiều Ân không chút lưu tình né tránh cánh tay của anh, thanh âm khàn khàn thản nhiên nói.
''Tôi không ngại.''
Trạch Dương nhìn chằm chằm bàn tay đang vô định trong không trung của mình, sửng sốt một lúc. Sau đó anh nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, trong mắt hiện lên tia khó hiểu. .
Trạch Dương không nghĩ nhiều liền đi tới, giúp cô mở cửa sau.
"Bên ngoài nóng lắm, lên xe trước đi."
Trước khi rời khỏi nhà họ Trương, cô không hề biết bố mẹ ruột của mình là người thế nào, cô cũng không biết cuộc sống của họ ra sao. Cô chỉ đăng thông tin của mình lên một trang web tìm trẻ lạc nổi tiếng, rất nhanh đã có người liên lạc với cô.
Mọi chuyện sau đó đều do ông Trương giải thích, ông Trương đã ''vô tình'' tiết lộ với cô rằng, bố mẹ cô đến từ thị trấn Tháp Quy và là một giáo viên."
Kiều Ân nheo mắt nhìn mặt trời bị che phủ bởi một tầng ánh sáng.
Cô rút lại ánh mắt của mình.
Cô biết mẫu xe này, Á Hiên từng nói với cô nó có giá 2 triệu tệ. Xe này có cửa sổ trời, nhìn như xe đầu bảng, giá cập bến sẽ không dưới 3,8 triệu tệ.
Kiều Ân nhướng mày, chiếc Bentley mà Kiều Thanh mua năm ngoái chỉ bằng 1/3. Rốt cuộc, ông nội của cô ở Tháp Quy là ai?
Vừa ngồi vào, làn gió lạnh thổi qua mặt, xua tan đi cái nắng nóng bên ngoài. Kiều Ân liếc mắt nhìn thấy người bạn đang ngồi trong xe, lát nữa sẽ cùng họ ăn tối.
Đối phương đại khái khoảng ngoài hai mươi tuổi, khuân mặt tuấn tú có chút lạnh lùng. Quần áo trên người rất tinh xảo, như thể do anh ta đặt riêng cho mình. Khuy kim loại mạ vàng, không có một nếp nhăn trông rất hài hoà.
Trên cổ tay có một chuỗi vòng hạt, có một chút mùi gỗ đàn hương trong xe.
Người này có tin vào đạo Phật sao?
Trạch Dương mỉm cười và giới thiệu.
''Ân Ân, đây là Vương Hạo Hiên bạn của anh, em có thể gọi anh ấy là anh Vương."
Kiều Ân dừng lại và nhìn xung quanh.
Phaeton được coi là một mẫu xe tương đối rộng rãi, nhưng người đàn ông có một đôi chân dài như thể không đủ chỗ để đặt, phải hơi khom người xuống.
Kiều Ân cảm thấy có một tia sáng vô hình chiếu vào người mình, cô mím môi cụp mi, ra vẻ ngoan ngoãn mà thản nhiên gọi:
''Anh Vương!''
Ngược lại, Vương Hạo Hiên nhướng mi khi nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng, đôi mắt sâu thẳm của anh hiếm khi di chuyển với gợn sóng.
Ánh mắt anh rơi vào cô gái trẻ ngồi yên lặng bên cạnh, làn da trắng, rất trắng, mỏng manh như tờ giấy.
Mí mắt của cô ấy thật mỏng, đôi mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hàng mi cong vút cũng nhướng lên, cô trông thật nhỏ nhắn và ngoan ngoãn.
Kỹ năng lái xe của Trạch Dương không tệ, trên xe có ba người, lâu lâu Trạch Dương lại tìm đề tài nói chuyện với cô.
Nhân tiện, anh ấy giới thiệu tình hình ở nhà với cô.
Chỉ có người đàn ông ngồi bên cạnh cô từ đầu đến cuối không lên tiếng.
Hắn ngồi ở đó, giống như một con sư tử đang nghỉ ngơi, cho dù hắn không lộ ra móng vuốt sắc bén, người ta cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Chiếc xe nhanh chóng đến nơi
Blue Restaurants nằm ở trung tâm thành phố, trên mảnh đất mà mỗi tấc đất đều đắt đỏ này, mỗi tấc đất đều là những toà nhà chọc trời.
Tuy nhiên, Blue Restaurants nằm ở khu vực phồn hoa nhất nhưng lại có cảnh quan sân vườn rộng lớn, tọa lạc ở vị trí đắc địa, yên tĩnh giữa ồn ào náo nhiệt, rất phù hợp để kinh doanh.
Trạch Dương đỗ xe ở cửa, nói với người ngồi trong xe nãy giờ vẫn im lặng.
“Vương tổng, tôi đã đặt phòng trước rồi, anh đưa Ân Ân vào trước đi, tôi đi đỗ xe rồi vào ngay."
Kiều Ân nghe thấy một giọng nói trầm thấp bên cạnh, kề sát tai cô.