Tình Yêu Chốn Đô Thị

Chương 34



Tư Hạ mắt nhìn cô ta uống canh gà, cầm lấy bát rỗng, không thèm để ý trả lời:

"Con tìm bố làm gì, khoảng thời gian này ông ấy rất bận rộn, buổi tối có một cuộc họp, có thể lại về muộn.''

"À."

Kiều Thanh cũng không thấy có gì lạ, mấy năm nay nhà bọn họ phát triển rất tốt, bố cô ta bận rộn là điều rất bình thường.

Cô ta nhớ tới lời buổi tối Triệu Tư Niên nói với mình, thuận miệng nói:

"Anh Tư Niên nói nhà chúng ta có quan hệ tốt với tập đoàn Thừa Phong, muốn giúp một chuyện. Nói là mấy ngày trước anh ấy tham gia một buổi đấu giá, tập đoàn Thừa Phong đã đấu giá được một vị thuốc đông y quý, dược liệu kia một nhân vật ở thành phố Bắc Kinh cũng muốn có. Muốn chúng ta nói giúp với tập đoàn Thừa Phong một tiếng, xem họ có thể đem dược liệu nhường cho Phó gia hay không.''

Cô cùng Triệu Doanh yêu nhau lâu như vậy, người của Triệu gia đối với cô ta vẫn không mặn mà gì, không nói thừa nhận thân phận của cô ta, cũng không nói không thừa nhận, thái độ mơ hồ không rõ.

Triệu Tư Niên thật vất vả mới nhờ cô ta làm một việc, nhất định phải làm tốt, một lần nữa ở trước mặt người Triệu gia mặt mày hớn hở!

Kiều Thanh cực kỳ coi trọng chuyện này, hỏi bà:

"Mẹ, chờ bố buổi tối trở về, mẹ nhất định phải nói chuyện này với bố. Bảo bố nhất định phải để cho người của tập đoàn Thừa Phong đồng ý nhường dược liệu ra, chúng ta thêm chút tiền cũng được.''

Tư Hạ không để ở trong lòng, vỗ mu bàn tay cô, an ủi cô ta:

"Yên tâm đi, quan hệ giữa chúng ta và tập đoàn Thừa Phong vẫn rất tốt. Rạp chiếu phim nhà bọn họ toàn bộ giao cho chúng ta xây dựng, chút chuyện nhỏ này mà thôi, bọn họ nhất định sẽ đồng ý.''

Cuối cùng Kiều Thanh cũng lộ ra nụ cười hài lòng, nói với bà:

"Mẹ, con đi lên rửa mặt rồi đi ngủ, mai còn đi học.''

"Đi đi."

Tư Hạ nhìn cô ta lên lầu, xoay người đi tới trước điện thoại do dự một chút, gọi điện thoại cho Trương Vi Dân, kể lại chuyện Kiều Thanh nhờ bà.

.......

Ngày hôm sau.

Văn phòng hiệu trưởng trường trung học số 1.

Sáng sớm Thẩm Tuệ nhận được tin tức, buổi sáng cũng không đi giám sát lớp, chạy đến văn phòng hiệu trưởng trước.

"Cốc Cốc."

Cô ấy gõ cửa hai lần, bên trong vang lên tiếng của hiệu trưởng.

"Vào đi."

Thẩm Tuệ mở cửa, đi vào.

"Hiệu trưởng, là ông chấp thuận để Trần Viễn trở lại trường tiếp tục học?''

Vu hiệu trưởng thấy vẻ mặt tức giận của cô ấy tiến vào, buông bút trong tay xuống, tựa lưng vào ghế da cười cười:

"Cô Thẩm, cô không cần khẩn trương như vậy. Thành tích trước kia của Trần Viễn không kém, chỉ là thiếu một ít tiết học. Từ từ bổ sung, sẽ bù lại thôi.''

Trên trán Thẩm Tuệ gân xanh đều nhảy dựng lên, cô ấy theo lý mà kháng nghị:

"Hiệu trưởng!''

"Trần Viễn không phải thiếu một tiết hai tiết, cậu ta ước chừng đã nghỉ học ba tháng!"

Vu hiệu trưởng vẫn là bộ dáng cười ha hả.

"Ba tháng thôi mà, rất nhanh sẽ bổ sung đủ trở lại.''

''Nhưng mà sắp tới thi rồi!''

"Đến lúc đó các lớp đều sẽ có thành tích, lớp chúng tôi đã có một Kiều Ân rồi. Giờ lại thêm Trần Viễn nghỉ học ba tháng, lớp tôi phải làm thế nào? Lớp A luôn là lớp tốt nhất trong trường, nếu kỳ thi này thua các lớp khác, tôi còn mặt mũi nào để tiếp tục dạy lớp A.''

Cô ấy nói đầy căm phẫn, hiệu trưởng không tiện nói gì, thuận miệng cười ha ha cho có lệ.

Thở dài, đành phải nói thật:

"Cô Thẩm, Trần Viễn nhất định là muốn quay lại để học. Hơn nữa nhất định muốn trở lại lớp học cũ, chuyện này không có đường thương lượng. Tôi nói với cô như vậy, tôi cũng không thể làm chủ chuyện này.''

Vũ gia tự mình tìm đến ông, ra mặt để Trần Viễn có thể quay lại học, ai giám không nể mặt họ chứ?

Thẩm Tuệ tâm sự nặng nề từ văn phòng hiệu trưởng trở về, dọc đường đi đau đầu suy nghĩ, đến lúc thi thì làm sao bây giờ.

Thành tích lớp B sẽ cắn chết lớp A.

Nếu lớp A của họ bắt đầu kỳ thi và bị nghiền nát bởi lớp B, họ sẽ trở thành một trò cười lớn.

Cô ấy tràn đầy tâm sự đẩy cửa phòng làm việc ra, còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng Trần Hi ở bên trong vui sướng nói chuyện với người khác.

"Nghe nói Trần Viễn nghỉ học lớp A đã trở lại học."

"Vừa rồi là Kiều Ân, giờ lại là Trần Viễn. Tôi thấy, lớp A sắp thành nơi trú ẩn của lũ rác rưởi rồi."

Dường như giáo viên chủ nhiệm lớp F đang nói chuyện với cô ta:

"Cô Trần, đó không phải là muốn chúc mừng cô hoàn thành cuộc tấn công ngược trước sao? Ha ha.''

Trần Hi không cho là đúng:

"Thắng một lớp rác rưởi có gì mà chúc mừng, phát huy bình thường mà thôi.''

Lúc này.

Cánh cửa đóng sầm mở ra.

Đang là thời gian sáng sớm, mấy chủ nhiệm lớp ra ngoài lớp giám sát buổi học buổi sáng, còn có người không đi, ở lại văn phòng uống trà.

Cô ấy trầm mặt tiến vào như vậy, các giáo viên đang uống trà nhao nhao ngồi trở lại vị trí của mình.

Trần Hi cũng buông chén trà xuống, cảm thấy nhàm chán chuẩn bị lấy giáo án đi về lớp.

Không ngờ Thẩm Tuệ trực tiếp chặn chỗ ngồi của cô ta, vỗ một xấp giáo án lên bàn, khí thế cường ngạnh mở miệng.

"Xin lỗi!"

Trần Hi không hiểu sao ngẩng đầu lên:

"Cô phát thần kinh gì vậy? Tại sao tôi phải xin lỗi?''

"Tôi vừa mới ở bên nghe được toàn bộ.''

Thẩm Tuệ nghiêm mặt, ngũ quan của cô ấy đẹp hơn Trần Hi. Nhưng Trần Hi biết cách ăn mặc, bình thường ăn mặc đều tỉ mỉ, nên mới bị Trần Hi cướp danh tiếng cô giáo xinh đẹp nhất. Lúc này tức giận, khí tràng cứng nhắc cường thế trên người càng thêm rõ ràng.

Đáy mắt Trần Hi thoáng hiện lên một tia ghen tị, nâng cằm lên, không để cô ấy vào mắt:

"Nghe được thì thế nào? Tôi nói sai từ nào? Kiều Ân của lớp cô có thành tích học tập bình thường ở trường trước đây, đến trường chúng ta liền đạt điểm tuyệt đốt vào lớp của cô, cô có dám nói trong lòng chưa từng hoài nghi em ấy? Còn có Trần Viễn kia, học kỳ trước bắt đầu nghỉ học, khóa học lớp 11 cũng chưa theo xong lại muốn theo học lớp 12, không phải đến cản trở thì là cái gì?''

Thẩm Tuệ nhìn cô ta chằm chằm, miệng lưỡi không yếu hơn:

"Đó cũng là chuyện của lớp tôi, có liên quan gì đến cô? Tại sao cô lại bôi nhọ học sinh và lớp học của tôi sau lưng tôi? Cô luôn miệng nói lớp A là lớp rác rưởi, vậy năm nào lớp thua cũng là lớp B?''

Giáo viên chủ nhiệm hai lớp xuất sắc của trường cãi nhau, các giáo viên chủ nhiệm khác cũng không dám xen vào.

Bọn họ có đánh nhau đi chăng nữa, lớp EDFS của bọn họ cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Trần Hi bị hỏi đến á khẩu không nói nên lời, nhịn một lúc mới đứng lên nói:

"Cô đã nói như vậy, chúng ta sẽ đánh cuộc một ván. Sắp bắt đầu kỳ thi, nếu lần này lớp chúng tôi vượt qua lớp của cô, cô sẽ phải nhường cho chúng tôi danh hiệu lớp xuất sắc nhất.''

"Được!.''

Thẩm Tuệ đáp ứng rất sảng khoái.

Cô ấy cũng không thích Kiều Ân ở lớp của mình và Trần Viễn học sinh mới trở lại trường học. Nhưng bọn họ nếu là học sinh trong lớp của cô ấy, thì sẽ không cho phép người khác mắng chúng là rác rưởi.

"Cô nhất định sẽ thua.''

"Tôi sẽ thua?"

Trần Hi cười nhạo một tiếng, nói:

"Cô Thẩm, lớp chúng tôi hàng năm xếp hạng không tệ, lớp cô lại có thêm hai người chậm trễ việc học. Cô bảo tôi thua? Xin lỗi, tôi cũng không biết mình nên thua như thế nào.''

Thẩm Tuệ thấy cô ta nói vậy, cũng nghiêm nghị nói:

"Nếu cô thua thì phải công khai xin lỗi Kiều Ân và Trần Viễn trong lớp chúng tôi! Và xin lỗi tôi!''

Trần Hi cảm thấy Thẩm Tuệ đánh giá bản thân quá cao, đánh giá quá cao hai người học sinh mới vào lớp cô ấy. Càng không cho rằng mình sẽ thua, lúc này không cần suy nghĩ cũng sảng khoái đáp ứng.

"Được! Chỉ cô cũng làm những gì mà cô nói!''

Nói xong, cô ta cầm quyển giáo án, nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười cao ngạo:

"Cô Thẩm, tôi chờ cô nhường danh hiệu lớp học ưu tú cho tôi!''