Tình Yêu Chốn Đô Thị

Chương 36: Lo lắng



Lớp A không ai coi lời Kiều Ân là thật, ngay cả Lương Bác Văn và Thẩm Thanh Thanh cũng cho rằng thành tích thật sự của cô quá kém, nhưng ngượng ngùng không nói.

Tất cả mọi người đành phải học tập chăm chỉ.

Thề phải thi thêm vài phần giúp Kiều Ân kéo điểm trung bình lên.

............

Đảo mắt đã đến ngày thi, một đám người lớp A hẹn nhau cùng tìm phòng thi, Kiều Ân nhìn số phòng thi của mình 1102. Tưởng rằng ở đâu xa, không nghĩ ra đó lại là lớp B bên cạnh.

''Tôi ở 1204, Lương Bác Văn bọn họ ở 1605. Kiều Ân, cậu thi ở phòng nào?"

Thẩm Thanh Thanh đi theo phía sau cô ra khỏi lớp, vừa lúc đi tới lớp B, thấy cô thờ ơ cầm tờ giấy phòng thi vừa mới gửi xuống, tò mò hỏi cô.

Kiều Niệm nhào nặn tờ giấy thành một khối từ xa ném vào thùng rác, đáy mắt chế giễu:

"1102...''

Thẩm Thanh Thanh sửng sốt, trùng hợp như vậy, cô không phải là người đầu tiên thi ở lớp B sao?

Cô ấy không nhịn được mà trầm xuống, vốn còn chuẩn bị cho Kiều Ân mấy công thức thường dùng để nhét vào cho cô, lần này không có tác dụng rồi.

Lúc này, các học sinh lớp B cũng thu dọn đồ đạc, cầm số báo danh thi của mình đi ra ngoài tìm phòng thi.

Kiều Thanh được đám người Vân Ly vây quanh, như mọi người đang hộ tống cô ta vậy.

Vân Ly nhìn thấy Kiều Ân, ánh mắt giống như một con gà trống phát cuồng dựng gai nhọn lên toàn thân:

"Ha ha, xem đây là ai? Đây không phải là Kiều Ân sao? Nghe nói lần này cô muốn đứng nhất? Ha ha, lớp A đã thảm hại như vậy, muốn cho một người gian lận đi cửa sau đứng nhất?''

Thẩm Thanh Thanh bên cạnh Kiều Ân lập tức đứng ra, phẫn nộ mặt đỏ bừng:

"Vân Ly, miệng cô nói chuyện cho sạch sẽ một chút.''

"Tôi nói thật sao lại không sạch sẽ? Tôi chờ lớp A của các cậu, đem danh hiệu lớp ưu tú tặng cho chúng tôi!"

Vân Ly không cam lòng yếu thế, cô ta lớn giọng cãi lại mạnh mẽ. Chiều cao khí thế đều ngăn cản Thẩm Thanh Thanh, lớn tiếng mấy câu khiến bạn học lớp A đi ngang qua tức giận, tất cả mọi người đều tức giận muốn xông lên lý luận với Vân Ly.

Kiều Ân nheo mắt lại, con ngươi đen nhánh điên cuồng, đưa tay ngăn lại Thẩm Thanh Thanh hận đang không thể xông tới đánh nhau với mấy người đó. Nhìn ánh mắt khiêu khích của Vân Ly, lạnh lùng nói:

"Tôi chờ cô đến lấy.''

Danh hiệu lớp học xuất sắc.

Vân Ly vốn đang khí thế mười phần bị cô đè ép, ngược lại có vẻ giống như một người lưu manh, vốn không phục còn muốn đâm Kiều Ân thêm vài câu. Lúc này Kiều Thanh túm lấy Vân Ly, dịu dàng mở miệng:

"Được rồi, Vân Ly sắp thi rồi, đừng gây náo loạn nữa, phòng thi cậu tìm được chưa? Tìm phòng thi trước đi.''

Cô ta mở miệng nói chuyện, Vân Ly không cam lòng nhìn mấy người Kiều Ân hô một câu:

"Coi như cô may mắn!''

Vừa nắm tay Kiều Thanh, cao ngạo nâng cằm lên:

"Ôi, chúng ta đi thôi.''

Kiều Thanh đi ngang qua, dịu dàng nở nụ cười, nhẹ giọng nói:

"Chị, cố lên, em tin em có thể làm được, em chờ thành tích của chị.''

Chờ bọn họ lên cầu thang, Thẩm Thanh Thanh mới xanh mặt, bộ dạng ghê tởm nói:

"Kiều Thanh này là có ý gì? Làm sao tớ cảm thấy thái độ của cô ấy còn ghê tởm hơn Vân Ly, giống như chắc chắn cậu sẽ thi đạt kết quả không tốt.''

"Cô ấy luôn miệng tin tưởng cậu có thể làm được, thì chỉ cần nói 'Cố lên, nhớ phát huy thật tốt' là được rồi. Nhất định phải nói cái gì mà chờ kết quả thi của cậu, tựa như chờ xem một trò cười vậy.''

Nghe thấy chuông chuẩn bị thi vang lên, Thẩm Thanh Thanh còn có một bụng lời muốn nói cũng không kịp nói, liền vỗ vai Kiều Ân, cố gắng nặn ra nụ cười, cổ vũ nói:

"Kiều Ân, cậu không cần có áp lực, mặc kệ cậu thi thế nào, tất cả mọi người sẽ không trách cậu, cậu cứ phát huy như bình thường là tốt rồi.''

Kiều Niệm thờ ơ:

"Tớ sẽ cố gắng.''

Trần Viễn cuối cùng cũng từ trong phòng học đi ra, vừa lúc nghe thấy cô ấy cổ vũ cho Kiều Ân. Khóe miệng giật giật, kéo quần áo Thẩm Thanh Thanh lên lầu:

"Đi thôi, mau đi tìm phòng thi của mình, cô ấy không cần cậu phải lo lắng, cậu lo lắng cho cô ấy còn không bằng lo lắng cho chính mình thì tốt hơn.''

Kiều Ân, cần bọn học sinh trung học lo lắng cho sao?

Vào phòng thi lớp B, Kiều Ân mới phát hiện toàn bộ lớp B chỉ có một mình cô là người lớp A, những thí sinh khác toàn bộ đều là gương mặt lạ lẫm.

Cô vừa tiến vào, mọi người ăn ý đồng loạt nhìn về phía cô, ánh mắt kia có tò mò có đánh giá.

Kiều Ân ai cũng không thèm nhìn, đem bút chì 2B chuẩn bị sẵn và một cây bút bi ném lên bàn ở hàng ghế đầu tiên, kéo ghế ra ngồi xuống.

Chỉ chốc lát sau, giáo viên giám thị ôm đề thi cũng đến.

Trường trung học cơ sở số 1 rất coi trọng kỳ thi này, để phòng ngừa học sinh gian lận, mỗi lớp đều có hai giáo viên giám thị. Thật trùng hợp, giáo viên giám thị lớp B vừa vặn là Trần Hi và một gương mặt khác không quen biết.

Kỳ thi hàng tháng này sẽ kết thúc trong một ngày, buổi sáng và buổi chiều làm hai bài kiểm tra, bài kiểm tra đầu tiên là học sinh sợ nhất đó là toán học.

Một giáo viên khác phụ trách số thi và số ghế của từng học sinh, Trần Hi thì cầm giấy thi đứng ở bục giảng, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống quét một vòng trong lớp học, ánh mắt nhìn chằm chằm Kiều Ân nói.

"Các em đều là học sinh trung học, cơ bản quy chế thi hẳn là không cần tôi nói nhiều đều biết. Tôi đơn giản nhấn mạnh một lần, nghe rõ ràng nhé! Thi cử không cho phép gian lận, một khi phát hiện, lập tức hủy bỏ kết quả thi của môn này. Ngoài ra, nguyên tắc của tôi là một khi tôi phát hiện ra ai có hành vi gian lận sẽ ngay lập tức báo cáo nhà trường, nghiêm trọng có thể bị đuổi học, hiểu không?''

"Nghe hiểu rồi."

Học sinh phòng thi 1102 thưa thớt trả lời.

Kiều Ân không để ý tới cô ta, thờ ơ cúi đầu kiểm tra bút chì 2B của mình. Đôi mắt kia, xinh đẹp lại thuần khiết, chính là lười biếng không nhìn cô ta.

Trần Hi khinh miệt giật khóe miệng, thu hồi ánh mắt, xé mở niêm phong bài thi:

"Được rồi, bây giờ bắt đầu phát đề thi.''

......

Bầu không khí nghiêm túc trong kỳ thi, trong lớp học ngoại trừ âm thanh của tiếng bút viết tay, hầu như không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh khác.

Trần Hi ngay từ đầu thi đã mang tới một cái ghế, ngồi lên hàng đầu tiên, không nhúc nhích, ánh mắt chỉ nhìn một mình nhìn Kiều Ân.

Loại phương pháp giám sát này của cô ta, đừng nói gian lận, Kiều Ân chỉ cần có gió thổi cỏ lay, cô ta đều có thể nhìn thấy trước, lập tức bắt 'gian lận'.

Hết lần này tới lần khác cô ta nhìn thấy Kiều Ân từ khi lấy được đề thi đã không nhìn qua chỗ nào khác, đơn giản lật bài thi lần lượt bắt đầu trả lời.

Bàn tay cầm bút chì lưu loát, cây bút trên tay Kiều Ân lướt đi đơn giản giống như là chọn ABCD, chỉ chốc lát sau thẻ trả lời đã bị bôi đen toàn bộ.

Tiếp theo là điền vào chỗ trống, vấn đề lớn ...

Kiều Ân viết nhanh, hầu như không dùng giấy nháp cô ta phát xuống.

Trong vòng chưa đầy một giờ, cô đã hoàn thành bài kiểm tra. Trần Hi cho rằng cô sẽ kiểm tra lại một lần, không ngờ Kiều Ân lật bài thi, vứt sang một bên, ngáp một cái nằm sấp trên bàn, thế nhưng bắt đầu ngủ say.

"Ồ."

Cô ta không thể không cười nhạo khinh miệt.

Giống như mình đã nắm trong tay phần thắng.

Mấy bài thi kế tiếp cũng giống như vậy, Kiều Ân đều là người đầu tiên làm xong, không kiểm tra cũng không nhìn, vứt bài thi sang một bên rồi ngủ.

Đảo mắt bốn bài thi toàn bộ đã làm xong, mặt trời bên ngoài cũng bắt đầu chìm xuống.

Kiều Ân thi xong thu thập đồ đạc, đối mặt với bọn Thẩm Thanh Thanh, nói vài câu rồi chậm rãi đi ra ngoài trường.

Điện thoại di động của cô đã được tắt cả ngày, mở ra, hàng chục tin nhắn.

Có cuộc gọi nhỡ, có tin nhắn văn bản...

Một trong số đó cho thấy điện thoại từ bệnh viện nhìn thấy ánh mắt cô nheo lại, đây là điện thoại di động cá nhân của cô. Trừ khi là người quen thuộc lắm với cô, cô rất ít khi cho người ngoài số điện thoại. Nhưng cô nhớ rõ, cô vì chuyện của chú Trần để lại cho bệnh viện một số điện thoại liên lạc khẩn cấp.

Trái tim cô trầm xuống, chẳng lẽ chú Trần gặp chuyện không may?