Kiều Thanh cắn cánh môi, sắc mặt trắng bệch, nắm lấy lòng bàn tay đứng tại chỗ không chịu xin lỗi.
Mấy người bạn bên cạnh cô ta cũng ôm lấy bả vai cô ta bất bình, nói với Kiều Ân:
"Nhầm thì thôi, cô đừng có hùng hổ bức người quá đáng như vậy!''
Lương Bác Văn nghe không nổi nữa.
"Các cậu làm sai còn không biết xấu hổ, chặn cửa gây sự với người của lớp chúng tôi, chúng tôi có gì mà quá đáng?''
"Đúng vậy."
Tất cả các học sinh lớp A đều đứng ra, phẫn nộ:
"Xin lỗi đi, nếu không chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.''
''Lắc tay của cậu bị mất liền đổ ngay cho ngay cho người của lớp tôi, bây giờ chứng minh được đó không phải của cậu rồi, còn không nên xin lỗi đi?''
Kiều Thanh từ khi nào lại quẫn bách như vậy.
Cô ta theo bản năng nhìn Kiều Ân, cho rằng Kiều Ân vẫn sẽ nể mặt cô ta như trước kia.
Ai biết được cô ta chỉ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Kiều Ân, bộ dạng hờ hững kia, hoàn toàn không có ý bảo vệ cô ta.
Cô ta vẫn còn do dự.
Liền nghe được giọng nói khàn khàn tản mạn của Kiều Ân:
"Cô có thể không xin lỗi, tôi vẫn là làm theo câu nói kia. Hôm nay cô không xin lỗi, tôi sẽ gọi cho hiệu trưởng đến đây giải quyết!''
Vu hiệu trưởng lúc này đang cùng giáo sư Thanh Đại tham quan khuôn viên trường!
Nghe nói cục thành phố cũng có người tới, còn có không ít người có thân phận đều ở Nhất Trung, chờ một lát đưa giáo sư đến tiết học công khai đầu tiên.
Cô ta hiện là người nổi tiếng nhất, là học trò duy nhất của trường Thanh Đại.
Giáo sư kia lại là người của Triệu Doanh mời tới, nếu để cho ông ấy nhìn thấy mình bởi vì một cái vòng tay mà lôi kéo mọi người tới đây, đối phương sẽ nghĩ như thế nào mình?
Kiều Thanh cho tới bây giờ là một người có mục đích rất rõ ràng, tương lai cô ta lên kế hoạch là muốn đến thành phố Bắc Kinh phát triển, sau đó gả vào hào môn để thay đổi tầng lớp của mình.
Cho nên Kiều Ân vừa nói như vậy, cô ta rất nhanh cân nhắc ra ưu nhược điểm được mất, cắn răng khuất nhục đi tới trước mặt Thẩm Thanh Thanh, cúi đầu nhẹ giọng nói:
"Xin lỗi bạn học Thẩm Thanh Thanh, là tôi đã hiểu lầm cậu. Tôi thấy chiếc lắc tay của cậu cũng là của Seven, nên nghĩ rằng là cái mà tôi đã làm mất kia, là tôi nhìn nhầm.''
Ai mà không biết rằng tất cả các đồ trang sức của thương hiệu Seven là kim cương thực sự, đều đắt tiền.
Nhà Kiều Thanh mở công ty, người ta mua được là chuyện bình thường.
Nhà Thẩm Thanh Thanh hình là gia đình cũng bình thường, dựa vào cái gì mà đeo Seven.
Cô ta thoạt nhìn giống như thành tâm thành ý xin lỗi Thẩm Thanh Thanh, trên thực tế chỉ trong vài lời liền đem lý do mình nhìn lầm đổ lên đầu Thẩm Thanh Thanh.
Ai bảo cậu đeo một cái hàng giả, làm tôi nhìn nhầm.
Thẩm Thanh Thanh là người đơn thuần, nhưng đầu óc không có ngốc, lập tức nghe hiểu lời cô ta nói, cô ấy không biết Kiều Ân tặng vòng tay cô là thương hiệu gì.
Lúc này nghe Kiều Thanh thầm chỉ cô ấy đeo hàng giả, phản ứng đầu tiên của cô ấy không phải là bán đứng Kiều Ân, nói là Kiều Ân tặng.
Thay vào đó, ôm cổ tay của mình không cam tâm yếu thế nói:
"Tôi đeo gì không liên quan đến cậu, ít nhất cũng không ảnh hưởng tới ai, Seven là nhà cậu mở à?''
Sắc mặt Kiều Thanh trắng bệch, chân chó bên cạnh cô lập tức thở phì nói Thẩm Thanh Thanh.
"Cậu đeo hàng giả còn lí sự? Seven không phải do nhà Kiều Thanh mở, nhưng ai mà không biết nhà Kiều Thanh có quan hệ tốt với tập đoàn Thừa Phong, người ta lại không vạch trần cậu đeo hàng giả, cậu còn nói lí?''
Lương Bác Văn thấy Thẩm Thanh Thanh bị xỉ vả, nhíu mày muốn tiến lên.
Không nghĩ tới Kiều Ân nhanh hơn cậu ta một bước, nắm lấy cổ tay Thẩm Thanh Thanh kéo người ra sau lưng mình, đối mặt với đám người Kiều Thanh.
"Ai nói với cô là cậu ấy đeo hàng giả?"
Kiều Thanh còn chưa nói gì, cô ả lớp B ở đó nhỏ giọng nói thầm:
"Vòng cô ấy đeo không phải hàng giả, chẳng lẽ còn mua được hàng thật hả?''
Thẩm Thanh Thanh thấy thế kéo Kiều Ân lại:
"Ân Ân, quên đi, tớ không sao.''
Chiếc lắc tay này là quà mà Kiều Ân tặng cho cô ấy, mặc kệ là hàng giả hay thật trong lòng cô ấy nó đều là bảo bối. Thẩm Thanh Thanh không sợ mình bị mất mặt, chỉ sợ Kiều Ân vì mình mà bị đám người Kiều Thanh cười nhạo.
Người lớp B thấy Thẩm Thanh Thanh kéo vai Kiều Ân, lập tức khinh thường cười rộ lên:
"Cậu xem kìa, chính cô ấy cũng thừa nhận mình đeo hàng giả! Cậu còn nói giúp cô ấy, đeo hàng giả thì nhận đeo hàng giả, dù sao cô ấy cũng không mua nổi hàng thật. Là cô ấy đeo hàng giả trước, Kiều Thanh nhìn nhầm cho rằng đó là chiếc vòng Seven của mình, có thể trách móc sao?''
Cô ả vừa nói như vậy, có vẻ như việc Kiều Thanh không phân biệt bừa bãi nhận nhầm người, liền nói đó là tên trộm hoàn toàn không sai.
Kiều Ân cười khẽ một tiếng, ánh mắt ngăm đen của cô nhìn chằm chằm nữ sinh đang nói chuyện, lạnh lùng nói:
"Cậu dùng đồ của Seven qua rồi à?''
"Tôi..."
Nữ sinh bị khí thế của cô chấn áp, hậm hức không tiếp lời.
Một lát ý thức được mình bị chột dạ như thế nào.
Lại nâng lồng ngực lên, không phục nói:
"Tôi chưa từng mua qua, nhưng ít nhất tôi biết Seven đồ bọn họ bán ra rất đắt, Thẩm Thanh Thanh khẳng định không mua nổi.''
"À."
Đuôi mắt Kiều Ân nhếch lên, một tay đút túi, ba phần khô khan nói:
"Những thứ cậu chưa từng mua qua mà giám lên tiếng! Theo cách nói này của cậu, tên tuổi thương hiệu lớn thì không cần ra cơ quan giám định, để cậu xem là được?''
Lời này vừa nói ra da mặt nữ sinh cảm thấy nóng rực.
"Cô ấy vốn đeo hàng giả, làm sao cô ấy có thể mua được hàng thật được chứ...''
"Vậy tôi sẽ cho cậu xem cái gì gọi là hàng thật."
Kiều Ân đi tới, nắm lấy tay Thẩm Thanh Thanh, xắn ống tay áo đồng phục của cô ấy lên, để cho mọi người nhìn rõ ràng.
"Mọi người đều biết mỗi sản phẩm của Seven đều có nhãn chữ ký của thương hiệu, nằm ngay dưới mặt dây chuyền.."
Cô còn chưa dứt lời, lớp B đã có người không phục nói:
"Hàng giả cũng có thể làm chữ ký mà, bây giờ hàng giả nào mà không nhái được cái này.''
Kiều Ân liếc cô ta một cái, thản nhiên nói:
"Đồ của nhà Seven có thể bắt chước sao? Cũng cho là có thể đi, nhưng duy chỉ có một bộ sưu tập là không thể bắt trước được!''
Trong lòng Kiều Thanh bỗng hụt hẫng.
Liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Kiều Ân:
"Bộ sưu tập của S không ai có thể bắt chước! Bởi vì S có một thói quen, thích đánh dấu một nhãn nhỏ trên đồ của mình, tác phẩm của cô ấy nhìn kỹ sẽ phát hiện có chữ ký của chính cô ấy..."
"Vậy cũng có thể bắt chước..."
Kiều Ân nhếch khóe miệng, không để ý tìm ra cái nhãn S trên lắc tay của Thẩm Thanh Thanh.
Trước mặt mọi người, dưới ánh mặt trời nghiêng thành góc 45°.
Chỉ thấy chữ ký tinh tế của S trên vòng tay dưới ánh mặt trời phản chiếu, biến thành một chữ cái khác —— A.
"Thấy không? Không ai có thể bắt chước tác phẩm của S, bởi vì không ai có kỹ thuật giả mạo này cao như thế này."
Đôi mắt đen của cô ta nhìn Kiều Ân, ánh mắt tràn đầy thách thức.
"Cô không phải biết S sao? Còn từng ăn cơm với cô ấy, cô không biết thói quen này của cô ấy sao?''