Cô lấy ra xem, nhìn thấy dãy số quen mắt, dường như là Kiều Đông Phương gọi tới.
Đêm hôm khuya khoắt, ông ta gọi điện thoại cho cô làm cái gì?
Ánh mắt Lệ Đình Tuấn cũng rơi lên màn hình điện thoại di động của cô.
Kiều Phương Hạ nghĩ ngợi, cô không có ý định bắt máy, đang định trực tiếp cúp máy thì bỗng nhiên Lệ Đình Tuấn rút điện thoại di động khỏi tay cô.
“Anh..” Kiều Phương Hạ lập tức từ trên giường đứng lên, vô thức muốn cướp trở về.
Lệ Đình Tuấn tưởng rằng người đàn ông kia gọi đến, cau mày bắt lấy tay của Kiều Phương Hạ, trực tiếp để điện thoại tới bên tai: “A lô?”
“.” Kiều Phương Hạ có chút im lặng, nhìn Lệ Đình Tuấn quay người đi đến cửa sổ.
Kiều Đông Phương nói gì đó trong điện thoại.
“Là tôi, Lệ Đình Tuấn” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời.
Sau đó Kiều Đông Phương lại nói mấy câu, Lệ Đình Tuấn sửng sốt một chút, chuyển mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ ở trên giường.
Ước chừng mười mấy giây sau, anh thấp giọng trả lời: “Ừ, biết rồi.”
Dứt lời liền cúp điện thoại.
“Sao vậy?” Kiều Phương Hạ thấy sắc mặt của Lệ Đình Tuấn có chút nghiêm túc, vô thức nhẹ giọng hỏi.
“Ông cụ tỉnh rồi.” Lệ Đình Tuấn dừng lại mấy giây, thấp giọng trả lời.
Kiều Tứ Văn tỉnh, làm sao anh lại bày ra biểu cảm này?
Kiều Phương Hạ không nhịn được nhíu mày.
Đêm khuya.
Bệnh viện.
Kiều Phương Hạ vội vàng đuổi tới phòng bệnh, đẩy cửa ra liền trông thấy Kiều Tứ Văn nửa nằm ở trên giường, con mắt mở to, đúng là đã tỉnh rồi.
Cô hít thở mấy hơi, lại nhìn phía bác sĩ trường nửa đêm chạy tới.
“Tại sao có thể như vậy?” Lệ Đình Tuấn đi theo Kiều Phương Hạ vào cửa, mắt nhìn Kiều Tứ Văn, nhíu mày trầm giọng hỏi.
“Thật ra cũng bình thường thôi, bởi vì bệnh xuất huyết não của ông cụ có chút nghiêm trọng, mặc dù tỉnh, nhưng cũng có thể có một khoảng thời gian không thể nói chuyện bình thường, cụ thể phải để ngày mai mở chuyên gia hội chẩn..” Bác sĩ trưởng kiên trì trả lời.
Kiều Phương Hạ nhìn trạng thái của Kiều Tứ Văn, không phải là không thể nói chuyện bình thường, mà là có chút ngốc nghếch.
Cô giữ im lặng nghe bác sĩ nói, bình tĩnh nhìn Kiều Tứ Văn trên giường bệnh.
Nửa ngày mới chậm rãi đi đến trước giường bệnh của Kiều Tứ Văn, nhẹ nhàng cầm lấy một tay của ông ấy: “Ông ơi.”
Kiều Tứ Văn nhìn ánh mắt của cô, tỏ vẻ lạ lẫm, giống như căn bản là không biết cô.
“Ông ơi, cháu là Kiều Phương Hạ đây, là cháu gái của ông, ông không nhớ cháu sao?” Kiều Phương Hạ thử nghiệm tận lực dịu dàng hướng dẫn ông ấy.
Kiều Tứ Văn chỉ nhìn cô lắc đầu, rút tay mình khỏi tay của cô, nhắm mắt lại, quay người nằm trên giường, như thể đang buồn ngủ..