“Anh cho cô ta mượn quần áo từ khi nào?” Lệ Đình Tuấn mặt không biến sắc hỏi ngược lại.
Tô Minh Nguyệt cả người nhịn không được cứng đờ.
Cô ta không ngờ rằng Kiều Phương Hạ sẽ trực tiếp nói về chuyện chiếc áo khoác ở trước mặt Lệ Đình Tuấn thế này.
“Nhưng vào nửa tháng trước, Tô tiểu thư đã đích thân đến Hoàng Gia để trả lại quần áo cho anh, nói rằng anh cho cô ta mượn mà.
Chẳng lẽ Tô tiểu thư lại nói dối?” Đáy mắt Kiều Phương Hạ hiện lên một tia giễu cợt nhàn nhạt, cô lại giường mắt nhìn về phía Tô Minh Nguyệt.
“Vậy sao?” Lệ Đình Tuấn cũng đưa mắt nhìn về phía Tô Minh Nguyệt đang đứng trong phòng khách.
Cái câu “vậy sao” của anh không biết là đang hỏi Kiều Phương Hạ hay là đang hỏi Tô Minh Nguyệt.
Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Tô Minh
Nguyệt cảm thấy từng đợt hàn ý xuyên đến lạnh cả sống lưng.
“Tô tiểu thư, tôi từng cho cô mượn quần áo sao? Chuyện xảy ra từ khi nào vậy?” Lệ Đình Tuấn khẽ cười với cô ta, anh nhướng mày, nhẹ giọng hỏi.
Lúc này, giọng điệu của Lệ Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt giống như đang đối xử với một người xa lạ hoàn toàn không quen biết cô ta vậy.
Tô Minh Nguyệt thà rằng lúc này cho Lệ Đình Tuấn mắng mình vài câu, còn tốt hơn anh dùng thái độ như vậy nói chuyện với cô ta.
Cô ta không hề nhìn thấy một chút cảm tình nào trong đáy mắt của anh, ngay cả một dấu vết tình cảm bạn bè bình thường cũng không hề có.
Cô ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Cô ta đã thực sự sợ hãi, không khỏi lùi lại một bước nhỏ trong tiềm thức.
Cô ta rất quen thuộc với hành vi này của Lệ Đình Tuấn, vào mỗi lần trước đây khi cô ta nhìn thấy Lệ Đình Tuấn có hành vi như vậy, đó đều là vào lúc anh đối xử với những người bắt nạt cô ta, khi anh đến bảo vệ và chăm sóc cô ta.
Hiện tại, Lệ Đình Tuấn lại sử dụng thái độ và ánh mắt như vậy đối xử với cô ta, làm sao cô ta có thể không sợ hãi?
Cô ta có chút sốt sắng, đưa mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ đang bên cạnh Lệ Đình Tuấn: “Tôi nói những lời như vậy từ khi nào? Lúc tôi tới đó, tôi chỉ nói là tôi tới trả lại áo khoác.
Tôi không có nói đó là áo khoác của Đình Tuấn, cô ngậm máu phun người”
“Vậy đó có thể là do tôi hiểu lầm rồi” Kiều Phương Hạ hơi nhíu mày, nhẹ giọng trả lời.
“Nhưng Tô tiểu thư đã đưa một chiếc áo khoác của đàn ông đến Hoàng Gia, cô lại không nói rõ ràng đó là của ai, thì đương nhiên là tôi cảm thấy nó khẳng định là của Đình Tuấn rồi, hơn nữa chiếc áo khoác đó còn có mùi cơ thể của Đình Tuấn”
Kiều Phương Hạ đương nhiên là cố ý rồi.
Nếu như Tô Minh Nguyệt đã chơi khăm cô rồi, vậy thì cô cũng sẽ sử dụng chiêu gậy ông đập lưng ông vậy, chắc hẳn cũng không phải là quá đáng.
“Tôi..” Tô Minh Nguyệt còn chưa kịp lên tiếng, Vô Nhật Huy ở cách cô ta vài bước đã tiến lên tát mạnh vào miệng cô ta một cái.
Đối mặt với sự chênh lệch của sức mạnh, Tô Minh Nguyệt trông như một tờ giấy mỏng manh, bị đánh đến mất kiểm soát và ngồi bệt xuống mặt đất.
Tô Minh Nguyệt nhất thời bị đánh đến đờ đẫn, một hồi lâu sau, thanh âm “ong ong” trong đầu mới dừng lại được.
“Anh dám đánh tôi” Cô ta lau đi vết máu nơi khóe miệng, run rẩy ngẩng đầu nhìn về phía Vô Nhật Huy, người đang đứng sừng sững như một tòa tháp sắt ở trước mặt mình..