Lúc nãy Tô Minh Nguyệt nói rằng cô ta sẽ khiến bọn họ hối hận sao?
Ai đã cho cô ta sự tự tin để nói những điều như vậy? Chỉ dựa vào cô ta và nhà họ Tô, liệu có thể đối đầu với Lệ Đình Tuấn không?
Thật hiển nhiên là không có khả năng.
Cho nên ai mới là người đã cho cô ta sự tự tin này?
Vô Nhật Huy đứng im ở đó một hồi lâu, mưa to lộp bộp rơi xuống chiếc ô trên đầu, anh ta nhớ tới những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, đột nhiên phản ứng lại, phía sau Tô Minh Nguyệt chắc hẳn là có người đang giúp cô ta.
Lệ Đình Tuấn chắc hẳn là cũng đã nhận ra điều gì đó, nên anh mới yêu cầu anh ta cử người theo dõi cô ta suốt hai mươi bốn trên hai mươi bốn.
“Đuổi theo cô ta ngay lập tức, từ hôm nay trở đi nếu cô ta có liên lạc tiếp xúc với ai, ắt phải báo cáo đầy đủ chi tiết” Vô Nhật Huy lập tức trầm giọng ra lệnh cho vệ sĩ ở một bên.
“Vâng”
“Ăn thêm cái này đi” Phó Minh Tuyết vừa gắp thức ăn cho Kiều Phương Hạ vừa dịu dàng nói với cô.
Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn ăn trong im lặng.
Ba người bọn họ lúc trước đều có lỗi về chuyện của Tô Minh Nguyệt, cho nên bọn họ cũng ngầm không nhắc tới ba chữ Tô Minh Nguyệt này.
Phó Minh Tuyết thấy Lê Đình Tuấn ăn không nhiều, liền cầm lấy chai rượu ở một bên tự tay rót thêm nửa ly rượu cho Lệ Đình Tuấn và chậm rãi nói: “Chai rượu Romanee Conti này là hôm trước có một người bạn tặng cho mẹ, không phải là con thích loại rượu này sao? Con uống thêm đi”.
Phó Minh Tuyết liên tục rót rượu cho Lê Đình Tuấn uống, ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể hiểu rằng Phó Minh Tuyết đang cố tình muốn giữ Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ hai người ở đây ngủ lại đêm nay.
Bà ấy chuốc say anh rồi, thì sẽ có lý do bắt bọn họ ở lại.
Trong lòng anh hiểu rõ, nhưng ngoài miệng anh không nói gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngày mai con còn phải đi công tác”
“Đi công tác có gì quan trọng chứ, hơn nữa đó cũng là chuyện của ngày mai” Phó Minh Tuyết liếc nhìn anh một cái rồi nói.
Lê Đình Tuấn không tiếp tục nói nữa, Phó Minh Tuyết rót cho anh bao nhiêu thì anh cứ uống bấy nhiêu, ước chừng uống được hơn nửa chai rượu, Phó Minh Tuyết biết Lệ Đình Tuấn có thể uống thêm được bao nhiêu, nên không rót thêm cho anh nữa.
Đúng lúc có một cuộc gọi đến, Phó Minh Tuyết đặt đũa xuống, nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, nói: “Ông ngoại gọi tới?
Dứt lời, bà ấy đứng dậy đi tới phòng khách ở một bên tránh mặt bọn họ và hàn huyên vài câu với Phó Viễn Hạo.
Trong nhà ăn chỉ còn lại Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ hai người, Lê Đình Tuấn lại gắp thêm một món ăn khác vào bát của Kiều Phương Hạ, sau đó thuận thế lại nhìn về phía cô một cái, nhẹ giọng hỏi cô: “Em vẫn còn giận anh sao?”
Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn anh một cái, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng từ trên người anh truyền đến và trả lời: “Không có
Tuy rằng Lê Đình Tuấn quả thật cũng có sai, nhưng chuyện này không phải là vấn đề của riêng anh, mà cũng vì bản thân cô quá xúc động.
Kiều Phương Hạ đã nhìn thấy rõ thái độ của Lệ Đình Tuấn, vào giờ phút này cô đã hiểu được, chút tình cảm của Lệ Đình Tuấn dành cho Tô Minh Nguyệt trước đây, quả thật anh cũng chỉ vì nể mặt Tống Thanh Hào.
.