Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 397





Kiều Phương Hạ đang ở tiệm bán trái cây đối diện bệnh viện, cô mua một giỏ khế chua mà Đường Minh Kỳ thích ăn và định làm cho.

Đường Minh Kỳ mềm lòng, dù sao cũng là do Lệ Đình Tuấn khiến cho người ta bị thương.

Sau đó cô sẽ hỏi xem anh ta có biết vấn đề tình cảm của Đường Nguyên Khiết Đan hay không.

Mới vừa đi tới phòng bệnh VỊP của Đương Minh Kỳ thì cô chợt thấy một bóng dáng nho nhỏ quen thuộc tại chỗ rế trên hành lang.

Kiều Phương Hạ sửng sốt một chút, cô cho rằng mình hoa mắt.

An Dương đi một mình ở phía trước, mấy giây sau có một người đàn ông cao to mặc một bộ quần áo màu đen, mang khẩu trang màu đen, hai tay cảm vào túi quần và đi theo sau An Dương.

Nếu như nói vừa rồi cô đã nhận nhầm An Dương thì có chuyện gì với Mặc Hàn Bảo ở phía sau vậy?
Kiều Phương Hạ run sợ vài giây, cô lập tức đi theo bọn họ.


Bước đi của An Dương có chút không quá ổn định, ngay cả đầu gối cũng không thể duỗi thẳng, Mặc Hàn Bảo ở sau lưng cô ta, anh ta yên lặng nhìn chằm chằm dáng vẻ không chịu khuất phục của cô gái nhỏ.

An Dương quỳ cả đêm, sáng sớm đã ngủ thiếp đi trên nệm cối, cô †a còn nói mớ: “Tôi không sai… Chú King cũng không sai…”
Sáng sớm King đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, chẳng biết tại sao anh ấy lại biết chuyện tốt mà An Dương làm, anh ấy hỏi thăm An Dương có bị thương không, gần đây có ngoan ngoãn hay không.

Thật ra King đã biết An Dương ở lại thành phố Hạ Du là vì mối quan hệ giữa anh ấy và Kiều Phương Hạ.

Đứa trẻ bị dính vào trong đó, cô ta đã bị dạy dỗ và chịu phạt, King cũng có vài phần đau lòng.

“Đi chậm một chút.” Mặc Hàn Bảo thấy dáng vẻ tức giận và cố gắng đi thật nhanh của An Dương thì thấp giọng nói một câu An Dương không để ý tới anh ta, cô ta tìm được cửa phòng bệnh của Đường Minh Kỳ.

Cô ta đang định gõ cửa thì phía sau bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc: “An Dương!”
An Dương ngừng tay lại, cô ta quay đầu lại và nhìn về phía Kiều Phương Hạ.


Kiều Phương Hạ đứng ở phía sau và cách Mặc Hàn Bảo vài bước, cô xách giỏ trái cây và thở hồng hộc, cô nhìn chằm chẳm cô ta và Mặc Hàn Bảo với vẻ đầy khiếp sợ.

An Dương nhìn thấy Kiều Phương Hạ thì ngây người vài giây, sau đó cô ta lập tức xoay người và chạy đến chỗ Mặc Hàn Bảo, cô ta núp vào phía sau Mặc Hàn Bảo và ôm lấy một chân của anh ta, cô ta không muốn nhìn thấy Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ ngước mắt, rồi lại nhìn Mặc Hàn Bảo một cái.

Nếu bị Kiều Phương Hạ bắt gặp thì Mặc Hàn Bảo cũng sẽ không giúp bọn họ giấu giếm, anh ta nhàn nhạt liếc nhìn Kiều Phương Hạ và: “Thật trùng hợp”
“Thầy” Kiều Phương Hạ kêu Mặc Hàn Bảo, cô nhấp khóe miệng và lại nhìn về phía An Dương.

Bởi vì trong đầu của cô có rất nhiều nghi vấn nên nhất thời không biết nên hỏi như thế nào, Kiều Phương Hạ không lên tiếng nữa, cô chỉ chậm rãi đi tới trước mặt hai người.

An Dương nhìn thấy Kiều Phương Hạ tiến lên thì càng lùi lại phía sau Mặc Hàn Bảo.

An Dương không muốn gần gũi với cô, thái độ của cô ta giống như thấy được một người xa lạ đáng ghét nào đó, điều này khiến cho trái tim của Kiều Phương Hạ giống như bị kim đâm.

Kiều Phương Hạ yên lặng một lát, sau đó cô vứt giỏ trái cây xuống một bên, cô nhíu chặt mày và trầm giọng nói: “An Dương, nói cho mẹ: biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao con lại ở thành phố Hạ Du? King đâu?”.