Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 477





“Lại quay thêm một cảnh nữa thì cũng không thành vấn đề, cảnh tiếp theo có khả ít động tác.”
Kiều Phương Hạ nói khẽ với Đường Nguyên Khiết Đan: “Đã nói trước với đạo diễn rồi.”
Đường Nguyên Khiết Đan nhìn dáng vẻ của Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn, cũng không nhìn ra hai người vẫn tốt hay là không hoà hợp.

Nhưng mà thấy nhiều người ở đây như vậy, nên là cũng không thể hiện ra được cái gì.

Kiều Phương Hạ cảm thấy chắc hẳn là Lệ Đình Tuấn lấy chuyện thị sát ra làm vỏ bọc, để đến đây ép hỏi chuyện cô xé sổ hộ khẩu và bản thoả thuận.

Cô nghỉ ngơi một lát, thấy Lệ Đình Tuấn có vẻ đã nói chuyện xong với Tống Thịnh, cô lập tức đứng dậy nói với
Tống Thịnh: “Đạo diễn, tôi xong rồi.” Lệ Đình Tuấn nhận ra Kiều Phương Hạ đang cố ý muốn tránh né mình.

Hai người nhìn nhau một cái.

Anh nhìn thấy trên bộ đồ hóa trang màu đen, chỗ nối giữa cổ và bả vai có hiện ra một thứ giống như là nước đọng, trong không khí lại thoang thoảng mùi máu tanh nhàn nhạt.

Lệ Đình Tuấn nhạy cảm với loại mùi này hơn bất cứ ai.


Cô vẫn bị thương.

Đã bị thương còn đến quay phim.

Kiều Phương Hạ tránh né ánh mắt của Lệ Đình Tuấn, xoay người đi về phía sân bãi quay chụp, rất có mắt nhìn mà chào hỏi Kiều Phương Hạ vài câu: “Kiều à, cảnh quay của Lục Nhất Minh đã được đẩy lên rồi, hôm nay cô không cần quay nữa.”
“…” Kiều Phương Hạ hơi im lặng, cau mày nhìn về phía Lục Nhất Minh.

Trước khi Lệ Đình Tuấn bước vào, Lục Nhất Minh nhìn thấy dáng vẻ vô cùng lo lắng cho Kiều Phương Hạ của Đường Nguyên Khiết Đan.

Mặc dù không biết là đã xảy ra chuyện gì nhưng anh ta cũng chủ động đổi cảnh quay.

Anh ta thấy Kiều Phương Hạ nhìn sang, lập tức gật đầu trả lời: “Đổi đổi.

Ngày mai tôi có thông báo gấp nên mới đổi sang hôm nay Kiều Phương Hạ biết Lục Nhất Minh có ý tốt, nhưng vẫn kiên quyết đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.


“Cơ thể cô còn chưa hồi phục, mau quay về nghỉ ngơi đi.” Tống Thịnh tiếp tục có ý tốt nói với Kiều Phương Hạ.

“Tôi muốn ở lại đây đọc kịch bản một lát.” Kiều Phương Hạ không đổi sắc mặt trả lời lại.

“Không cần! Kỹ thuật của cô còn cần đọc kịch bản trước sao? Mau quay về nghỉ ngơi đi!” Tống Thịnh vừa nói, vừa hướng sang phía thợ trang điểm: “Mau dẫn Kiều đi tháo hết trang sức ra! Còn đứng ngây đó làm gì?”
Kiều Phương Hạ gần như là bị đuổi đến phòng trang điểm.

Cô hơi đau đầu, lúc đang thảo đồ hoá trang ta mới phát hiện phía trên đó dính vết máu bằng lòng bàn tay.

Chỗ miệng vết thương đúng là bị nứt ra, chảy máu.

Cô lấy cớ đuổi người khác ra bên ngoài, còn mình thì dùng nước ấm hoà một chút thuốc bột, lau khô vết máu rồi thoa lên miệng vết thương.

Đợi mấy phút, máu cũng từ từ dừng lại, đổi băng gạc một lần nữa rồi dán lên, vứt băng gạc dính máu vào trong thùng rác, dùng giấy lộn phủ lên.

Vừa đổi áo sơ mi thì đã nghe thấy tiếng kẹt kẹt vang lên từ cửa phòng trang điểm.

Cô chưa kịp cài xong nút áo, vô thức kéo vạt áo che người lại, quay đầu nhìn.

Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn lướt qua một góc băng gạc bị lộ ra dưới chỗ xương quai xanh của Kiều Phương Hạ, sau khi cô tẩy trang thì gương mặt nhỏ nhắn hiện rõ lên vẻ nhợt nhạt..