Kiều Phương Hạ vừa mới nói xong thì có tiếng của Đình Trung từ đầu bên kia vọng tới: “Mẹ ơi.”
Kiều Phương Hạ hơi ngừng lại, cô gượng cười rồi trả lời: “Ừ, mẹ đây.”
“Đình Trung muốn đi doanh trại mùa đông” Đình Trung ở đầu dây bên kia kích động nói: “Con đã hẹn với Mạn Phi là hai đứa cùng đi rồi.”
Kiều Phương Hạ nhớ lại lần trước khi cô tới nhà họ Phó, Đình Trung có nói Mạn Phi chính là người bạn mới cậu bé quen ở nhà trẻ mới, cậu bé rất thích Mạn Phi.
“Con hỏi ông cổ đi, nếu như ông cố đồng ý cho con đi doanh trại mùa đông vậy thì con sẽ được đi.
Kiều Phương Hạ khẽ nói.
“Có thật không ạ?” Đình Trung phấn khích hỏi ngược lại cô.
“Ừ, thật” Kiều Phương Hạ nhanh chóng trả lời.
“Vậy thì để Đình Trung đi.” Phó Viễn Hạo ở đầu bên kia mỉm cười vui vẻ nói: “Đình Trung ở nhà lâu quá rồi, lần trước lúc cháu tới đây ăn cơm thằng bé đã muốn nói chuyện này với cháu rồi, cháu thấy được thì là được.”
Nhất thời Kiều Phương Hạ không biết nên trả lời như thế nào cả, chuyện này cứ để cho Lệ Đình Tuấn đồng ý là được rồi, sao cứ phải hỏi ý kiến của cô làm gì cơ chứ, bởi vì cô có liên quan gì đến nhà họ đầu.
“Mẹ ơi, tạm biệt mẹ” Đây là lần đầu tiên Đình Trung nói lời tạm biệt với cô rồi cúp máy trước đấy.
Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng bảo bận ở đầu bên kia thì ngày người ra.
Một lúc lâu sau cô mới để điện thoại xuống.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Phương Hạ thức dậy bắt đầu sửa soạn, Đường Nguyên Khiết Đan bảo cô phải ăn mặc làm sao cho trông vừa tươi trẻ lại không kém phần quyến rũ.
Là kiểu vừa mới nhìn thôi đã thu hút được ánh mắt của nam chính, nam phụ và tất cả mọi người vậy, cô nhất định phải giành được vị trí nữ chính.
Kiều Phương Hạ đứng trước tủ quần áo do dự hồi lâu, mặc áo len bó sát màu quả mơ, từ ngực trở lên và phần cánh tay được may bằng vải voan mỏng xuyên thấu.
Cởi áo khoác ra trông cũng không quá lộ liễu mà lại có thêm một chút tươi trẻ nữa.
Bên dưới phối thêm một chiếc váy bút chì ôm lấy vòng eo và bờ mông của cô, vừa hay để lộ ra phần dưới đầu gối, váy hơi xẻ tà nữa.
Tóc thì xõa tung trên vai, dùng máy uốn tóc để uốn thành lọn sóng lớn.
Đường Nguyên Khiết Đan vừa bước vào nhìn thấy dáng vẻ của Kiều Phương Hạ như thế thì đôi mắt của cô ấy sáng rực lên: “Ôi chao, nhìn thấy chị như thế này, cuối cùng thì em cũng hiểu thế nào là tiên nữ giáng trần, thế nào là chim sa cá lặn rồi.
Tuyệt lắm.
Đường Nguyên Khiết Đan là một cô gái mà cũng không cầm lòng được để rồi rung động trước vẻ đẹp của Kiều Phương Hạ.
Nếu như không phải là do cô ấy đã có Lục Nhất Minh rồi thì sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ bị Kiều Phương Hạ bẻ cong mất thôi.
Đường Nguyên Khiết Đan đưa cho cô cái áo khoác lông màu na ná màu quả mơ.
Có những người mặc đồ lông trên người thì trông giống như nhà giàu mới nổi vậy, còn có những người mặc nó lên sẽ khiến cho người ra có cảm giác cô ấy giống như lá ngọc cành vàng, vừa lười biếng lại vừa cao quý, ví dụ như Kiều Phương Hạ đây..