“Làm sao vậy? Sao lại nhìn chị như thế?” Kiều Phương Hạ quay đầu lại và liếc nhìn cô ấy.
“Chính miệng Tô Minh Nguyệt nói với chị rằng đứa con trai của chồng trước này là con trai của cô ta sao?” Đường Nguyên Khiết Đan hỏi.
“Đúng vậy” Kiều Phương Hạ gật đầu: “Còn nói không chỉ một lần thôi đâu”
Thật là một chuyện kỳ lạ.
Đường Nguyên Khiết Đan càng lúc càng không thể hiểu nổi, có thể là do Tô Minh Nguyệt muốn gả cho gia đình giàu sang quyền thế nên mới nhẫn nhịn chịu nhục.
Nhưng mà càng nghĩ lại càng cảm thấy không bình thường.
Đường Nguyên Khiết Đan tiễn Kiều Phương Hạ xuống lầu, lại dặn dò thêm đôi câu: “Chị đừng có quên bôi thuốc vào mỗi buổi tối, bằng không sẽ để lại một vết sẹo lớn trên cổ đấy, sau này lên ống kính sẽ không được đẹp mắt”
Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Phương Hạ chính là tất cả.
Đường Nguyên Khiết Đan nhìn thấy người bảo vệ của nhà họ Phó đi tới và giúp Kiều Phương Hạ xách chiếc vali của cô lên xe, không nhịn được liếc sang Đình Trung thêm mấy lần.
Ừm, càng nhìn càng thấy giống Kiều Phương Hạ, chứ chẳng giống Tô Minh Nguyệt chút nào.
Đợi đến khi Kiều Phương Hạ quay về, cô ấy nhất định phải nghiêm túc thảo luận với Kiều Phương Hạ về vấn đề này.
Kiều Phương Hạ lên xe, hai chiếc ghế dành cho trẻ em chiếm gần hết không gian chỗ ngồi ở hàng ghế sau, thậm chí suýt chút nữa cô còn không ngồi xuống được.
Đình Trung hưng phấn đến nỗi như có đinh dưới mông, đang ngồi mà cũng ngồi không yên, cứ phải cà cà sang ngồi trên đùi của Kiều Phương Hạ.
“Đình Trung không có khoác lác” Đình Trung ôm cổ Kiều Phương.
Hạ, dựa vào cơ thể thơm tho và mềm mại của cô rồi chầm chậm cất lời.
Đình Trung đến trường mẫu giáo mới, ngày nào cũng được bảo vệ đưa đón, thỉnh thoảng lại được Lệ Đình Tuấn đưa đến hai lần.
Do đó, mọi người đều nói là chắc chắn mẹ của cậu bé không được xinh đẹp, không xứng với Lệ Đình Tuấn cho nên từ trước tới giờ không hề đến đón cậu bé.
Đình Trung cũng không chịu phục, cậu bé cảm thấy là ba của mình không xứng với Kiều Phương Hạ.
Mẹ của cậu xinh đẹp như hoa, còn ba thì tựa bùn đất, bùn đất nuôi dưỡng hoa tươi, làm sao mà có thể sánh với hoa được?
Vì thế, Đình Trung bảo rằng mẹ của mình còn xinh đẹp hơn mọi bà mẹ trong trường mẫu giáo gộp lại nữa.
Ai ai cũng nói là cậu bé khoác lác, hôm nay Đình Trung sẽ cho những đứa trẻ khác mở mang tâm mắt.
Nghĩ đến thật là cảm thấy thêm phần phấn khích.
Mạn Phi ở một bên, mang vẻ mặt hâm mộ nhìn Đình Trung.
Kiều Phương Hạ thấy hai đứa trẻ giao tiếp bằng ánh mắt với nhau một lúc, hỏi Mạn Phi: “Mạn Phi, ba mẹ của cháu ở đâu? Tại sao họ lại không đi cùng?”
“Đến tối họ mới tới đây ạ” Mạn Phi nghiêm mặt trả lời.
Trên khuôn mặt của Đình Trung ánh lên vẻ đầy hạnh phúc, khoe khoang: “Mẹ của Đình Trung là tốt nhất, để đi cùng Đình Trung mà còn đặc biệt xin nghỉ nữa”
Kiều Phương Hạ bỗng dưng thấy hơi chột dạ.
Ban nấy, nếu không phải là đạo diễn của ‘Đến yêu nhau đi!” đúng lúc bận việc thì có lẽ cô đã đi sang bên đó rồi..