Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 617





Một lúc lâu sau, Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Đêm hôm đó anh bị bỏ thuốc, khi thuốc bắt đầu phát tác thì đụng phải Kiều Diệp Ngọc, lúc ấy cô ta nhìn thấy anh khác lạ, ngồi trong xe của anh cởi quần áo cầu xin anh chạm vào cô ta.”
Kiều Phương Hạ dựa vào người Lệ Đình Tuấn, cơ thể có chút cứng ngắc.

Anh đang nhắc lại đêm đầu tiên của hai người.

“Lúc đó anh nhịn được, tự tay mặc lại quần áo cho cô ta, sau đó đuổi cô ta xuống xe, anh định trở về tìm em.

“Sau khi anh để cô ta xuống xe, vừa vặn đúng lúc gặp phải kẻ thù, Kiều Diệp Ngọc thay anh chặn lại cửa, đỡ hộ anh một nhát dao kia, một nhát dao ấy suýt chút nữa thì đâm vào thận của cô ta.

“Sau đó anh chở cô ta đến bệnh viện, cô ta vừa nôn ra máu vừa cầu xin anh đừng đi, cô ta nói cô ta sợ chết, nhưng mà sai khi cô ta vào phòng phẫu thuật, anh lại lập tức quay về tìm em, anh lo lắng em xảy ra chuyện, trong nhà không có ai, anh lo lắng kẻ thù sẽ bắt được em”
Kiều Phương Hạ nhắm mắt lại không lên tiếng.

Cho dù mấy năm trước, đêm đó nếu Lệ Đình Tuấn không cưỡng ép cô, thì sớm muộn cũng có ngày cô trao thân cho anh.


Kiều Phương Hạ không thể phủ nhận điều này.

Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên dừng một chút, lại không nhịn được mà thở dài, anh than thở: “Đây là anh nợ Kiều Diệp Ngọc, anh không thể không trả cô ta”
Đây là lần anh vì Kiều Phương Hạ mà nợ ân tình của
Kiều Diệp Ngọc.

“Nhưng em, là người phụ nữ cho dù anh có đánh đổi tất cả tính mạng cũng muốn có được.” Anh tiếp tục thủ thỉ bên tại cô.

Anh thích Kiều Phương Hạ nhiều như thế nào, dùng ngôn ngữ cũng không thể diễn tả hết.

Điều duy nhất anh mong muốn đó chính là Kiều Phương Hạ có thể bầu bạn bên anh, cùng nhìn Đình Trung trưởng thành.

Tất cả nguyện vọng của anh đó chính là có thể ở bên cạnh Kiều Phương Hạ, và Đình Trung có thể bình an trưởng thành.

Cho nên anh mới đặt cho con trai một cái tên ở nhà đó chính là Lệ Tương Kiều.


Mỗi một lần gọi tên con trai, sẽ để anh càng khắc sâu hơn trách nhiệm của bản thân, anh nên làm gì và sẽ làm gì.

Hận đi cùng với yêu, nó đã sớm tan cốt tủy của anh từ lâu.

Anh nắm lấy cổ tay Kiều Phương Hạ, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại hơi thở, tiếp tục thủ thỉ với cô: “Kiều Phương Hạ, anh sai rồi, em có thể không tha thứ cho anh, nhưng mà em đừng xa lánh anh”
Ngừng một chút, anh tiếp tục nói: “Nếu như em không đủ quý mến Đình Trung, chúng ta lại tiếp tục sinh một đứa
Nếu như Đình Trung làm cho cô nhớ lại những quá khứ không vui kia, vậy thì họ sẽ sinh thêm một đứa, để đứa bé thứ hai sẽ bù đắp lại những tiếc nuối giữa hai người.

“Có được không?”
Anh nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ, trong ánh mắt anh thậm chí còn xen lẫn một chút năn nỉ cầu xin.

“Cho anh một cơ hội bù đắp quá khứ được không?” Kiều Phương Hạ lắng nghe anh thổ lộ, từ đầu đến cuối cô vẫn không nói chuyện.

Cô lẳng lặng nhìn vào mắt Lệ Đình Tuấn, cách đó không xa có mấy người lại đang thả pháo hoa, từng tia lửa lấp lánh trong ánh mắt anh, giống như là chính ánh mắt anh đang nói chuyện chứ không phải anh nữa.

Đây là lần thứ hai trong đêm này anh hỏi cô câu này.

Sợi dây nào đó đang thắt chặt trái tim Kiều Phương Hạ bởi vì lời khẩn cầu của anh mà có chút lay động..