Anh gắt gao nắm chặt nắm đấm, cuối cùng ngước mắt nhìn Kiều Phương Hạ, không nói câu gì, chỉ lặng lẽ xoay người quay về phòng.
Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng khóc lí nhí của Mạn Phi, nhìn thấy Lệ Đình Tuấn trở tay đóng cửa, cô cắn chặt đôi môi.
Sau đó mới quay lại bế Mạn Phi đang nằm trong lòng Hứa Phi Phàm lên, bế đứa bé đi về giường ngủ, dỗ một lúc lâu sau Mạn Phi mới mang theo nỗi sợ hãi chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ mê còn đang lẩm bẩm nói: “Đừng đánh chú nhỏ của con…
Kiều Phương Hạ nhíu mày, không nhịn được mà thở dài trong lòng.
Hứa Phi Phàm đang xử lý lỗ mũi của mình trong nhà vệ sinh, nhìn thấy Kiều Phương Hạ còn đang ở đây bèn bước đến bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Là tôi nói cho Cố Dương Hàn chuyện Lệ Đình Tuấn định cầu hôn cô.”
Kiều Phương Hạ khẽ liếc anh một cái, nghĩ một lát, bèn hỏi: “Anh ta có nói gì với anh không?”
“Ban đầu tôi không gọi được cho anh ta, sau đó tối muộn mới nghe máy, rồi nói với anh ta vài câu anh ta trả lời là đã biết rồi cúp máy, giống như đang rất bận việc” Hứa Phi Phàm nhớ lại.
Kiều Phương Hạ trên đường về và trong lúc dỗ Mạn Phi ngủ, cũng đã gọi mấy lần cho Cố Dương Hàn, nhưng đều không bắt máy.
Điện thoại của chú Thiên thì khóa máy không liên lạc được.
Nghĩ đến câu nói cuối cùng như là di ngôn trước khi chết của Cổ Dương Hàn, cô thực sự có chút lo lắng.
Cô nghi ngờ Lệ Đình Tuấn đã làm gì đó.
Nhưng mà biểu hiện của Lệ Đình Tuấn lại giống như cô đang hiểu lầm anh.
Suy nghĩ trong đầu cô có chút rối bời.
Nhất là khi nghĩ đến, ánh mắt cuối cùng của Lệ Đình Tuấn vừa thất vọng lại xen lẫn tự giễu.
Doanh trại mùa đông hoạt động đến chiều ngày thứ ba thì kết thúc.
Kiều Phương Hạ chở Đình Trung đến chỗ của Đường Nguyên Khiết Đan, lúc xuống xe, cậu bé ôm chặt lấy cửa sổ xe ngóng nhìn Kiều Phương Hạ, giống như không nỡ tạm biệt.
Bởi vì lần tiếp theo cậu gặp lại Kiều Phương Hạ, sẽ không biết là lúc nào.
Sáng hôm nay lúc Lệ Đình Tuấn rời đi, cậu nhìn thấy Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ không nói với nhau một lời, đoán được hai người còn đang chiến tranh lạnh, cậu bé quả thực rất đau đầu.
Kiều Phương Hạ thấy xe không đi, quay đầu lại thì nhìn thấy Đình Trung nhìn chằm chằm mình, bèn dừng lại.
“Mẹ ơi, Đình Trung sẽ ngoan ngoãn ở chỗ ông cổ.” Đình Trung lập tức chân thành nhìn Kiều Phương Hạ.
Ngẫm nghĩ một lúc lại bổ sung thêm.
“Cũng sẽ nhớ me.”
Kiêu Phương Hạ đứng nhìn cậu bé một lúc, thấy Đình Trung mong đợi nhìn mình, đành dịu dàng mỉm cười: “Mẹ cũng sẽ nhớ con”
Lúc này Đình Trung mới hài lòng rời đi.
Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn theo chiếc xe đi dần xa, lập tức gọi điện cho Đường Nguyên Khiết Đan thông báo đã tới nơi, báo Đường Nguyên Khiết Đan xuống đón mình lên, thấy Kiều Phương Hạ không nói gì cũng không hỏi nhiều.
Kiều Phương Hạ trở về tắm rửa một lát, sau đó ngồi trên sofa sấy tóc, ngẩn người nhìn điện thoại một hồi, thấy Đường Nguyên Khiết Đan vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, bèn khẽ hỏi: “Sao vậy?”
Đường Nguyên Khiết Đan quay đầu lại nhìn cô, cô ấy hỏi: “Lệ Đình Tuấn đã đậu xe dưới đó hơn nửa tiếng rồi, chị không định xuống dưới đó sao?”